Chương 33: Vương phủ lại có hỷ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh tà dương màu vàng nhạt len qua những tán lá thưa chiếu xuống, êm đềm tựa dòng chảy trải lên từng phiến đá cuội láng bóng. Chính Quốc nắm tay hắn, ngoái đầu nhìn bức tường đỏ như son bao quanh Vương phủ tráng lệ, đình đài lầu các trong buổi hoàng hôn bừng lên rực rỡ biết mấy, là giấc mộng hoàng kim của biết bao nhiêu người. Họ ở lại nhà mẹ đẻ Chính Quốc thêm một ngày, sáng nay lại phải vội vã lên đường trở về kinh thành, dù sao cũng đã gả đi rồi, không thể như trước đây muốn gì làm nấy.

Vinh Vương phi cùng hàng dài tỳ nữ đợi ở cuối con đường, thấy họ lại gần liền nhanh chóng bước đến, ôn nhu từ ái nắm lấy tay Chính Quốc. Cậu cũng sớm lường được phản ứng trở mặt này của mẹ chồng, trong lòng âm thầm cười nhạt, để yên cho bà nắm.

"Tiểu Quốc đang mang thai, há có thể đi lại nhiều như vậy? Mấy ngày nay lòng ta đều như lửa đốt, lo sợ con về quê ngoại không may xảy ra chuyện, làm kinh động đến thai khí."

Chính Quốc nhìn mẹ chồng đang dùng gương mặt dịu dàng lo lắng trách yêu cậu, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống, nhu thuận đáp lời. "Con chỉ nhất thời cao hứng một chút, cũng không dám nán lại lâu."

Lâm Xuyên quay qua con trai, môi mím lại. "Tiểu Quốc hồ đồ thì cũng thôi đi, sao con lại cũng chiều thằng bé như vậy. Nếu tôn tử của ta có mệnh hệ gì, ta sẽ tính hết lên đầu con."

Tại Hưởng cong môi, vòng tay ôm lấy eo người bên cạnh. Cậu dĩ nhiên biết Lâm Xuyên chỉ làm bộ làm tịch, đang định khéo léo nhận toàn bộ lỗi về mình, lời thoại cũng có sẵn trong đầu rồi. Đại loại là "Mẹ đừng trách anh ấy, đều là do con không hiểu chuyện." Nhưng không ngờ chưa kịp mở miệng đã bị hắn chặn lại, thanh âm rành mạch.

"Con sẽ chăm sóc người thật tốt, mẹ không cần lo lắng." Bàn tay thon dài nắm lấy tay cậu, kéo vào tiền điện, làm toàn bộ những lời tiếp theo của Lâm Xuyên trực tiếp nghẹn lại trong họng. Bà ta thẫn thờ một chút, sau đó nhanh chóng hồi phục, dùng giọng điệu ngọt ngào như mật dặn dò.

"Hai đứa vào bái kiến phụ thân trước, sau đó Tiểu Quốc nhớ ăn huyết yến mẹ đã sai nhà bếp chuẩn bị sẵn nhé, để lâu sẽ không còn tác dụng."

Chính Quốc đáp vâng một tiếng, trong lòng cảm thán cái thai này đến thật đúng lúc, mẹ chồng dù không vừa mắt cậu cỡ nào đi nữa cũng sẽ phải nhịn xuống thôi.

*

Tiền sảnh lúc này không ngờ lại vô cùng náo nhiệt, Kim Vân Triệt quỳ trước mặt Vinh vương, dưới ánh mắt của bao nhiêu hạ nhân trong phủ, vành tai của y đã đỏ bừng nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp. Vương gia tựa hồ vô cùng tức giận, lồng ngực phập phồng lên xuống, chén trà làm từ bạch ngọc cứ thế bị ném xuống đất, vỡ vụn.

Chính Quốc cố nén nỗi nghi hoặc trong lòng, cùng hắn hành lễ rồi ngồi xuống ghế. Tại Hưởng nhìn Kim Ỷ Viên một bộ dạng xem kịch vui bên cạnh, nhíu mày. "Chuyện gì thế?"

"Còn là như thế nào nữa? Sáng nay phụ thân của Giang Diệu Giang đại nhân đã trình tấu lên Hoàng thượng, khẩn cầu ngài ban hôn sự cho nữ nhi của ông ta và Kim Vân Triệt. Đích nữ của mệnh quan triều đình lại hạ mình gả cho thứ tử, đây là chuyện có một không hai đấy. Ai chả biết người Giang Diệu luôn tâm tâm niệm niệm trong đầu là ai cơ chứ? Nàng ta cất công gả đến đây chắc cũng chỉ để tiếp cận ca ca nhiều hơn mà thôi." Quận chúa cười khúc khích, liếc nhìn biểu cảm ngạc nhiên nhưng sau đó cũng rất nhanh bình tĩnh của Chính Quốc, rồi đến vẻ mặt thâm trầm của anh trai nàng. "Chẳng qua Hoàng thượng sẽ không ép phụ thân, nếu người kiên quyết thì hôn sự này cũng khó mà thành được."

"Tiểu Quốc đang mang thai, đừng nên lo lắng quá." Nàng dịu giọng an ủi, Chính Quốc không mấy bận tâm đến một màn hư tình giả ý này, trong đầu chạy qua muôn vàn ý nghĩ. Giang tiểu thư hành động cũng thật nhanh, mới sáng hôm qua còn tới tận nhà một hai đòi gả cho phu quân cậu, hôm nay đã muốn trở thành em dâu rồi. Điền Chính Quốc thật lòng cam bái hạ phong. Chỉ là không biết vì lí do gì Vân Triệt lại đồng ý hôn sự này, còn bằng lòng quỳ gối cầu xin như thế? Nàng ta lớn hơn y những năm tuổi, vốn tuổi tác không phải vấn đề gì lớn, nhưng họ cũng có tiếp xúc nhiều đâu? Chuyện của nha hoàn Tiểu Quyên kia vẫn còn là một khúc mắc lớn trong lòng Chính Quốc, từ đó trở đi cậu cũng vô thức với y sinh ra ngăn cách.

"Nghịch tử!" Vinh vương lại gầm lên một tiếng, lần này đến cả ấm trà cũng bị hất cho vỡ nát. "Ngươi rõ ràng biết nàng ta đối với ca ca ngươi là loại ý niệm gì, vậy mà vẫn hồ đồ như thế? Muốn phá nát Vương phủ, đừng có hòng, bổn vương còn sống ngày nào, loại nữ nhân tâm cơ như vậy tuyệt đối không thể bước chân vào cửa."

"Phụ thân," Thiếu niên đang quỳ cúi đầu, rèm mi rất dài rung động, giọng nói kiên định hữu lực. "Con biết trong lòng người con không so được với đại ca, nhưng đây là lần đầu tiên con cầu xin người điều gì, xin người đáp ứng. Chuyện giữa nàng ấy và Thái Hanh ca ca đã là rất lâu trước đây, hiện giờ anh ấy yêu thương Tiểu Quốc như vậy, cũng đã sinh hài tử, người còn gì phải lo lắng? Trai chưa vợ, gái chưa chồng, chúng con đều nguyện ý, người có lý do gì để phản đối?"

"Ngươi..." Vinh Vương chỉ thẳng vào mặt y, tức đến độ ngón tay run lên. Nhưng dù sao Kim Vân Triệt cũng là con trai duy nhất của ông trong thời gian rất dài, huyết nhục tình thâm, nói không có tình cảm là nói dối. Huống hồ ngày thường y vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, chăm chỉ an phận, vậy nên Vinh vương nhắm mắt, hạ giọng. "Triệt nhi, ngươi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện đời, cũng chưa biết thế nào là tình cảm nam nữ. Ta coi như hôm nay ngươi hồ đồ nên không trách phạt, nhưng chuyện này tuyệt đối cũng đừng nghĩ đến nữa."

Sắc mặt Kim Vân Triệt tái xanh, đang định lên tiếng thì Lâm Xuyên đã chặn y lại, tủm tỉm cười nói. "Triệt nhi tuổi trẻ khí huyết bừng bừng, mấy chuyện thế này khó mà tránh khỏi. Là do bản Vương phi quá mức bận rộn nên không để ý, bây giờ sẽ lập tức chọn thêm vài nha hoàn xinh đẹp đưa đến phòng con hầu hạ. Có được chăng?"

Móng tay rất dài được cắt tỉa tỉ mỉ của bà ta cắm xuống bờ vai của Kim Vân Triệt, bề ngoài vẫn bày ra vẻ mặt của đích mẫu ôn nhu từ ái.

Khá khen cho Giang Diệu, bám vào con trai bà không được thì lại tìm cách này, chẳng qua nhà mẹ đẻ của ả quá mức lớn mạnh, bà sẽ không cho con riêng của chồng đoạt được lợi ích như thế, sau này ngáng đường nhi tử bảo bối.

Không ăn được thì đạp đổ, bao nhiêu thiện cảm trước giờ của bà với Giang Diệu đều triệt để mất sạch. Trong đầu Lâm Xuyên bây giờ chỉ còn hình ảnh nàng méo mó ghê tởm đến cực điểm, nữ nhân mặt dày không có liêm sỉ đến phá hoại con trai bà, phá hoại cháu trai sắp ra đời của bà.

Rất được, có gan gả đến đây, thì cũng có gan chịu bà khó dễ.

*

Sáng mai mát mẻ, từng làn gió nhẹ từ mặt hồ thổi đến, mang theo mùi hương thanh thuần của hoa sen cùng những làn hơi nước ẩm ướt. Chính Quốc tựa vào vai hắn trong Tích Ngọc lâu được xây ở giữa hồ sen trong Vương phủ, trên tay là một xấp giấy, ghi những tên gọi Tại Hưởng đã nghĩ ra cho đứa bé sắp ra đời của họ. Hoan Hoan mặc yếm bò bên cạnh, thích thú nghịch bút lông được đặt trong khay trên bàn gỗ, tiếng cười khúc khích như châu rơi đĩa bạc nghe vui tai vô cùng.

Đầu tiên là tên cho con trai trước, Chính Quốc nhìn bốn chữ Mạnh, Hạo, Quý, Hiên được hắn cân nhắc viết trên giấy đỏ, dứt khoát hạ bút khoanh vào chữ "Hiên", cười nói. "Tất cả đều rất hay, nhưng em vẫn là thích chữ này nhất."

"Được." Tại Hưởng dụi đầu vào hõm cổ non mềm của thê tử, yêu thương chiều chuộng nồng đậm nơi đáy mắt không cách nào che giấu. Hắn với tay lấy ra thêm một xấp giấy nữa đặt lên bàn, vô cùng phấn chấn. "Còn đây là tên anh nghĩ ra cho con gái."

"..." Sao xấp này lại dày gấp ba lần xấp kia vậy? Hắn nuông chiều con gái hơn thì cũng thôi đi, đằng này còn biểu hiện rõ ràng như thế. Chính Quốc lầm bầm trong họng, nhưng cũng nghiêm túc nhìn kỹ một chút, cuối cùng chọn ra năm cái tên, lần lượt là Cẩm, Giai, Hy, San, Nguyệt.

"Anh thấy sao?"

"Chữ "San" thế nào?" Hắn nhướng mày, gõ tay lên miếng giấy đỏ.

"San san lai trì, hậu giả hữu phúc*. Chữ "San" này không tệ chút nào." Cậu nghiêng đầu, tủm tỉm. "Nhưng em lại vừa ý chữ "Giai" hơn, khuynh quốc khuynh thành, giai nhân như họa, em muốn con gái chúng ta lớn lên xinh đẹp mỹ miều như thế."

(*) Câu này có nghĩa là: "Thong dong tới trễ, người đến sau có phúc."

"Con gái do em sinh ra, dĩ nhiên vô cùng xinh đẹp." Tại Hưởng nắm lấy cổ tay trắng mềm, kéo cậu vào lòng, sau đó mân mê vành tai non mịn. "Ngược lai anh thấy chữ "Hy" này... Hoan Hoan, không được nghịch!"

Chỉ thấy nữ nhi bé bỏng của hắn vừa xô đổ nghiên mực, hai cánh tay trắng trẻo như ngó sen đen thành một cục, con bé không hề bị dọa sợ, còn thích thú cười lên khanh khách. Bàn tay mập mạp vỗ bộp bộp lên tờ giấy trên mặt bàn, đôi đồng tử tròn xoe long lanh nước làm người khác xiêu lòng kia mười phần là thừa hưởng từ Chính Quốc, lúc này đang nhìn hắn chăm chú. Trên tờ giấy thiếp đỏ mà con bé đang đập liên hồi có duy nhất một chữ được viết theo lối phồn thể, ngạo khí vô cùng, là "Nguyệt".

"Hoan Hoan có vẻ muốn gọi muội muội của mình bằng tên này đấy." Đáy lòng Chính Quốc âm thầm máy động, đúng rồi, "Nguyệt", sao cậu lại không nghĩ ra sớm hơn cơ chứ? Thanh nhã cao quý, cũng dịu dàng lay động nhân tâm, chính xác là ánh trăng đẹp đẽ mà người người theo đuổi. "Kim Vũ Nguyệt, tên con gái của chúng ta, anh thấy sao?"

Tại Hưởng thơm lên tóc người trước ngực, bất giác nhớ lại vẻ mặt ửng hồng của thê tử khi thổ lộ đêm đó, chữ "Nguyệt" này trong lòng hắn cũng đặc biệt không kém. "Nếu em và Hoan Hoan đã thích như thế, thì cứ quyết định vậy đi."

Vấn đề đau đầu cuối cùng cũng được giải quyết, Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn tay lau mực cho con gái, sau đó để nhũ mẫu bế con bé đi thay y phục. Cậu nhân tiện lấy bút lông ra tỉ mỉ viết một tấm thiếp mới, đưa cho nha hoàn.

"Ngươi đến Đông cung dâng bái thiếp này cho Thái tử phi, nói rằng ta rất biết ơn tặng phẩm của tỷ ấy, mấy ngày nữa sẽ đến cùng người trò chuyện."

Có một vài mối quan hệ nhất định phải tạo dựng, huống hồ vị Thái tử phi này đối với cậu còn có mấy phần thật lòng.

"Quốc nhi, sắp tới có lẽ sẽ xảy ra nhiều chuyện." Chính Quốc quay đầu, thấy ánh mắt hắn đang nhìn mình vừa dịu dàng lại kiên định, vòng tay vững chãi vòng qua eo cậu cũng siết lại càng chặt. "Nhưng em không cần phải lo lắng, anh nhất định sẽ bảo vệ em và hài tử của chúng ta."

"Nếu đó là chuyện về Giang tiểu thư, anh không cần suy nghĩ nhiều đâu." Lâm Xuyên nhất định sẽ không tha cho nàng ta, mà cậu cũng chẳng phải là quả hồng mềm dễ bóp.

Chính Quốc bình thản tách tâm sen, bỏ vào miệng, sau đó ôm cổ hắn hôn môi. Đầu lưỡi non mềm cuốn lấy thứ tương tự, triền miên quấn quít, cũng đẩy hạt sen vừa tách vào khoang miệng hắn. Tại Hưởng nhanh chóng nồng nhiệt đáp lại, xoay người áp cậu xuống sàn. Bát đựng hạt sen bằng phỉ thúy vì vận động của hai người rơi xuống đất, hạt sen bên trong như chuỗi ngọc đứt dây nảy lên lách tách.

"Chỉ cần trong mắt anh có em, nàng ta ở đâu thì có gì quan trọng chứ?" Chính Quốc cười rộ, mâu quang trong suốt cong lên thành vầng trăng khuyết. Cậu tin tưởng tình cảm của hắn, nhưng nói không bận lòng chính là nói dối.

Kỳ thực Giang Diệu là một nữ tử xuất chúng, nàng ta có rất nhiều lựa chọn, cũng có thể sống một cuộc đời viên mãn. Chỉ là chấp niệm của nàng với Tại Hưởng sâu như thế, sợ rằng đời này không còn đường lùi nữa rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net