Chương 9: Khói vương nắng ấm ngọc Lam Điền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: "Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên". Trích Cẩm Sắt, Lý Thương Ẩn.
_____

Mùa đông đến, từng bông tuyết bay lất phất đầy trời, cảnh vật đều bị phủ bởi một màu trắng xóa. Tại Hưởng thở phào, cảm thán mùa đông năm nay tới thật sớm, may mắn hắn vừa kịp sửa sang lại căn nhà nhỏ, phủ lên không ít bạt chắn gió.

Sáng sớm nay trời có ấm hơn một chút, Tại Hưởng ngồi trong sân đẽo gọt dụng cụ săn bắn, thầm tính toán vào rừng bắt vài con thú nhỏ mang về nướng cho thê tử. Đang chuyên chú, hắn bỗng thấy bức rèm ở cửa hơi lay động. Chính Quốc khoác một lớp áo lông rất dày vén rèm bước ra ngoài. Hắn lập tức bỏ mấy thứ trên tay xuống, vội vàng bước lại chỗ cậu, mày kiếm nhíu chặt. "Quốc nhi, ngoài này rất lạnh, ngoan, mau vào trong đi."

Chính Quốc phì cười, đưa tay áp lên má hắn. "Em không yếu ớt như vậy. Ngồi trong nhà cả ngày, có lẽ con cũng thấy tù túng." Nói đến đây, hai má cậu liền hồng rực, mang thai đã sang tháng thứ ba rồi, vậy mà hắn vẫn chẳng để cậu đụng vào thứ gì. Lần đầu có thai lại đúng vào mùa đông lạnh giá, hắn càng lo lắng, một hai sợ cậu bị nhiễm lạnh.

Hắn xoa hai tay vào nhau cho ấm lên, sau đó mới cầm tay thê tử, mắt nhìn xuống bụng cậu đã có chút nhô, biểu tình đều là cưng chiều cùng thương yêu vô hạn. Cậu thấy hắn cẩn thận ôm mình vào lòng, ôn nhu hôn lên mặt. "Quốc nhi, từ khi em mang thai đến giờ, anh không thể nào an tâm được. Cứ nghĩ chỉ cần sơ ý một chút, em và con liền sẽ tổn thương."

Nghe mấy lời này, hốc mắt Chính Quốc bỗng có chút nóng. Cậu gả cho hắn danh không chính ngôn không thuận, hắn lại hận không thể moi tim móc phổi hướng cậu đối đãi.

Chân tình của anh, sợ kiếp này em cũng không trả đủ.

Thuyết phục không được thê tử, hắn đành đỡ Chính Quốc ngồi xuống ghế gỗ, sau đó vào phòng lấy thêm lò sưởi cầm tay cho cậu. Không gian đều bị phủ một lớp tuyết dày, yên tĩnh vô cùng. Áo choàng che kín người Chính Quốc, chỉ chừa ra mặt nhỏ trắng nõn. Cậu ngồi nhìn hắn làm việc, tay đặt trên bụng nhỏ, trong lòng là một mảnh ấm áp. Từng bông tuyết bay đến đậu trên tấm lưng vững chãi của hắn, cảm giác có người vì mình mà chắn mưa chắn gió hóa ra lại phi thường an tâm.

Điền lão gia và phu nhân có ý đón cậu về nhà mẹ dưỡng thai, nhưng Chính Quốc nhất quyết không chịu. Ở xa hắn trái tim cậu không yên ổn nổi, nói gì đến dưỡng thai cơ chứ? Cậu rũ mắt, thấy chồng mình bắt đầu chuyển qua đóng một cái cũi nhỏ. Hắn làm vô cùng chuyên tâm, mỗi một chi tiết đều đóng đi đóng lại nhiều lần. Cậu khụt khịt mũi, nhìn hắn bỗng dưng khựng lại. "Sao thế?"

"Quốc nhi, nếu là sinh đôi thì sao, chiếc cũi này liền không đủ chỗ..." Hắn ngập ngừng, trong lòng nghĩ đến hai bé con xinh đẹp giống cậu, sẽ đáng yêu tới nhường nào a.

Chính Quốc nghe hắn nói liền không kìm được cười rộ. Khuôn mặt tròn xoe tựa vầng trăng ngày rằm toát lên vẻ đẹp thuần khiết khó nói thành lời. "Khả năng mang thai đôi rất thấp, mà nếu phải thì sao... chúng ta cũng đâu phải chỉ có hai đứa này." Nói đến đây, sự ngượng ngùng lập tức hiện rõ trên gò má trắng ngần như ngọc. Cậu thấy được sự mừng rỡ không hề che dấu nơi mắt hắn, Tại Hưởng đứng dậy, kéo cậu vào lòng, thanh âm mang ngợp nỗi mừng vui.

"Đúng vậy, Quốc nhi, chúng ta sẽ có thật nhiều bảo bảo."

Trời đông tuyết lạnh, hai người kề bên nhau lại phi thường ấm áp. Khoảnh khắc này, thật tươi đẹp xiết bao.

.
.

Mùa đông trời tối rất nhanh. Chính Quốc nằm quấn chăn trên giường, tay cầm một cuốn sách về an thai. Dù sao đây cũng là lần đầu của cậu, mọi thứ đều bỡ ngỡ vô cùng, cậu cũng thực lo lắng mình làm sai điều gì. Hôm trước mẹ có gửi một bà vú đến dạy vài điều cơ bản, Chính Quốc ghi nhớ rất kỹ. Hai người đã mua một mảnh đất, hắn vốn có kinh nghiệm, nay có thể làm theo ý thích liền tốt hơn rất nhiều, bây giờ cũng đã có đồng ra đồng vào, cậu cũng an tâm hơn.

Tại Hưởng bưng đến một bát canh gà được hầm kỹ suốt mấy tiếng, dỗ dành thê tử ăn một ít. Cậu đặt bát lên bàn, kéo tay hắn vào trong chăn, giọng có chút nũng nịu. "Để đó đi, anh đừng có suốt ngày hết chân giò luộc lại đến canh gà hầm nữa được không, cả người em béo nhũn ra rồi."

Hắn phì cười, đưa tay nhéo mũi nhỏ của cậu, thấp giọng dỗ dành. "Ngoan, ăn nhiều một chút mới có sức, Quốc nhi không béo chút nào, vẫn xinh đẹp như vậy."

Chính Quốc đỏ bừng hai má, khẽ phỉ phui một tiếng. "Đó là anh thấy thế thôi." Cậu nhỏ giọng, nói sang chuyện khác. "Tên của con, anh nghĩ ra chưa vậy?"

Nhắc đến tiểu bảo bối sắp ra đời, mắt Tại Hưởng liền sáng lên lấp lánh. Hắn vốn rất thích trẻ con, đây lại là con đầu lòng của hắn và cậu, thật sự nhiều đêm phấn khích đến không ngủ được. "Con gái đặt là Hoan Hoan có được không?"

Chính Quốc mỉm cười, gật đầu tán thành. "Rất hay, Hoan trong hoan hoan hỉ hỉ, mang nghĩa mừng vui vô cùng." Cậu cúi đầu, tay xoa khẽ lên bụng. "Em cũng mong con cả đời khoái lạc, chẳng biết đến bi ai."

"Nhất định là như thế." Hắn siết cậu trong lồng ngực, dịu dàng khẳng định. Con gái của hai người nhất định sẽ được sủng nịnh mà lớn, sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất.

Cảm xúc của người mang thai quả thật có chút thất thường, cậu đưa tay gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt, mỉm cười nói tiếp. "Con trai đặt là Hiên. Hiên ngang trí dũng, tài mạo song toàn. Đây cũng là ước nguyện và kỳ vọng của em với con."
.
.

Sáng nay tuyết tan, trời cũng quang đãng hơn rất nhiều, Chính Quốc cầm cán lăn bột chuẩn bị làm ít điểm tâm cho hắn. Cửa nhà bỗng có người đẩy, cậu há miệng ngạc nhiên nhìn người mới bước vào, cả người lập tức bị bao bọc bởi vòng ôm ấm áp. " Tiểu Quốc, cuối cùng cũng tìm được em rồi."

.

Chính Quốc đi pha một ít trà gừng, đẩy đến trước mặt y, giọng nghi hoặc.

"Mẫn ca, thời gian qua anh đã ở đâu thế?"

Phác Chí Mẫn là đồng học của cậu, hơn cậu hai tuổi, quan hệ của hai người tốt vô cùng, giống như là anh em một nhà. Bất quá y lại có sở thích ngao du sơn thủy, một lần đi là biệt tích liền mấy tháng, cậu cũng không cách nào liên lạc.

"Tiểu Quốc, em... em... em có thai rồi?" Chí Mẫn nhìn xuống bụng cậu, giọng run rẩy. Y đến Điền gia hỏi mới biết cậu đã sớm gả đi, còn đang mang thai. Mới đi không bao lâu, học đệ đáng yêu trắng trẻo đã gả cho người khác, lại còn chuẩn bị sinh con cho người ta rồi. Y bỗng chốc thấy nhân sinh quan đảo lộn, không dám tin đây là sự thực.

Chính Quốc thản nhiên uống một ngụm trà, gật đầu xác nhận. "Đúng thế, đã được hơn ba tháng rồi." Nhìn biểu tình ngờ nghệch không dám tin của Chí Mẫn làm cậu có chút buồn cười. "Nhờ Mẫn ca nói với phu tử một tiếng, tình trạng này của em có lẽ tạm thời không tiện quay lại học."

Y hiện tại vẫn chưa cách nào hoàn hồn, nhìn quanh căn nhà vô cùng đơn giản kia, trong lòng thở dài thườn thượt. Học đệ đi học vốn được rất nhiều người ái mộ, chính là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở a, sao lại đến mức gả cho tên nông dân kiết xác lại không có tiền đồ như vậy chứ. Y trước giờ là kiểu nghĩ gì nói nấy, liền không kiêng nể mà hướng Chính Quốc nói ra nghi vấn trong lòng."Tiểu Quốc, có phải đầu em bị va vào đâu rồi không? Sao có thể phó thác đời mình cho một tên nông dân quèn chứ?"

Chính Quốc vậy mà không hề tức giận, giọng nói vang lên vẫn bình ổn như cũ. "Người tốt nhất chưa chắc đã là người phù hợp nhất, với em anh ấy chính là người đó." Nhắc đến hắn, Chính Quốc không nhịn được để lộ một mặt ôn nhu cùng dịu dàng. Chí Mẫn há miệng, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Tiểu Quốc dùng biểu tình như thế để nói về một người. Y vốn cho rằng cậu là bị ép gả, nhưng có lẽ chuyện không đơn giản như vậy.

Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng động, Chính Quốc lập tức bật dậy. Cậu lại gần đỡ lấy áo khoác của hắn, thanh âm vang lên vui mừng lại ẩn chứa nhu tình sâu sắc. "Anh về rồi."

Nam nhân một thân cao lớn ôm eo cậu hôn hôn, khẽ cọ cằm lún phún râu vào khuôn mặt mịn màng. "Quốc nhi, ở nhà có chán không?"

"Không chán chút nào, nhưng vẫn là nhớ anh."

"Đang tranh thủ một chút, đợi mấy tháng nữa bụng em lớn sẽ ở nhà luôn."

"Anh nói thật?" Mắt Chính Quốc khi cười cong lên thành vầng trăng khuyết, dáng vẻ thanh thuần lại đáng yêu. Cậu vươn người hôn vào môi hắn, hai người tiếp tục một màn ân ân ái ái.

Chí Mẫn ở bên này. "..."

Có lẽ y tàng hình rồi chăng? Hoặc giả như hai người này có năng lực coi mọi vật xung quanh như không khí? Bát cẩu lương này, xin lỗi y không tình nguyện ăn.

Đến khi Tại Hưởng nhấc eo Chính Quốc hôn môi say đắm ở ngưỡng cửa, y chính thức không nhịn được nữa, lập tức đen mặt ho vài tiếng. Ho đến rát cả họng, cuối cùng Chính Quốc cũng nhận ra là trong nhà còn có người, bèn ngượng ngùng đập vào ngực hắn, bảo thả mình xuống.

"Hưởng, đây là Mẫn ca. Là anh em thân thiết của em."

"Mẫn ca, đây là Tại Hưởng, chồng em." Nói ra câu này, Chính Quốc có chút ngại ngùng, vô thức nép sát vào người hắn.

Chí Mẫn cảm thấy tim mình như vỡ ra thành mấy mảnh, thì ra đây chính là cảm giác gả con trai đi sao. Tiểu đệ vốn luôn gần gũi với y nhất, giờ chỉ còn biết có chồng nó, lại còn phân biệt thân sơ rõ ràng như vậy. Nếu có thể, y muốn ôm tim ngất xỉu ở đây luôn đi, rốt cuộc công đạo ở đâu a?

Bỏ qua biểu tình khó nói của Chí Mẫn, hai người kia vẫn nắm tay nhau, tình nồng ý mật. Tại Hưởng liếc mắt nhìn y một chút. "Ra vậy, hai người lâu ngày mới gặp, ngươi nên ở đây ăn một bữa cơm." Thế nhưng biểu tình trên mặt hoàn toàn không có mấy phần thiện ý, mày kiếm nhíu lại, biết điều thì mau biến đi, đừng làm ảnh hưởng đến vợ chồng nhà người ta ân ái.

Bất quá Phác Chí Mẫn này chính là không hiểu phong tình, y gấp quạt, cười hề hề đập lên vai hắn vài cái.

"Được, em rể, ta vốn cũng định như vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net