Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều đến, Hoàng thượng và ba người được sủng ái nhất cung cùng với ba người con ra đại điện tiếp đón Vương gia và Vương phi

- Bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu và Tuấn Quý phi và Phác Quý phi

Vương gia Kim Nam Tuấn hai tay chấp vào nhau đưa lên tầm mắt, đầu khấu ba mươi độ hành lễ với Hoàng thượng, còn nương tử của y hai tay để một bên eo, chân phải đặt sau chân trái nhún xuống hành lễ

- Miễn lễ

- Tạ hoàng thượng

- Hôm nay hai người đến đây thăm ta, ta đã chuẩn bị yến tiệc đãi hai người rồi...cùng vào trong thưởng thức nhé

- Vâng ạ

Tất cả nhanh chóng theo chân hoàng thượng dùng bữa, chỗ của Doãn Khởi nhanh chóng được Đình Thi lấp vào

- Tiểu Khởi đâu ạ ? - Thạc Trấn thấy chỗ cô bị lấp bởi một kẻ đáng ghét, liền hỏi

- À, Doãn Khởi tự nhiên sinh bệnh nên nghỉ ngơi ở tư phòng rồi - Phác Quý phi trả lời

- Vâng ạ

Bữa ăn cũng nhanh chóng bắt đầu...Sau bữa ăn, Nam Tuấn cùng Hoàng thượng và Tại Hưởng vào tư phòng của người bàn chuyện triều chính, Chung Quốc và Thạc Trấn về tư phòng để chăm sóc Doãn Khởi, còn Đình Thi và Chí Mẫn thì về chỗ của mình an phận thủ thường

- Tiểu Khởi bệnh gì mà đến giờ vẫn chưa tỉnh vậy Chung Quốc ?

- Nàng ấy rơi xuống hồ, ta cũng không biết tại sao đến giờ vẫn chưa tỉnh

- Rơi xuống hồ, muội ấy bất cẩn vậy à ? - Thạc Trấn liền ngồi bên giường

- Ta cũng không rõ chuyện lúc đó, ta đang lựa trâm cài để tặng nàng ấy thì nghe ùm một cái, nàng ấy đã ở sâu dưới hồ rồi

- Đình Thi lúc đó ở đâu ?

- Ở gần hồ ? Vương phi, người nghi ngờ Đình Đình đã đẩy nàng ấy

- Ta lúc nào cũng nghi ngờ mỗi khi tiểu Khởi gặp chuyện, Đình Thi đó có gì tốt đâu chứ

- Ta không nghĩ Đình Đình có ý nghĩ xấu với a Khởi, dù gì họ cũng là tỷ muội

- Ta biết rồi, cứ đợi xem thử - Thạc Trấn nói xong quay đầu nhìn Doãn Khởi đang ngủ khẽ thở dài trong lòng

Nhớ lại năm xưa, ngày mà Thạc Trấn chuẩn bị gã cho Nam Tuấn, Doãn Khởi là muội muội thân thiết của Thạc Trấn khi có dịp theo cha đến đây thăm Hoàng thượng, Doãn Khởi đã đưa Đình Thi đến ra mắt với Thạc Trấn và Thạc Trấn đã có thêm một muội muội nữa, cũng từ đó Thạc Trấn biết Đình Thi có bao nhiêu tham lam muốn ngồi vào ghế Hoàng tộc, có bao nhiêu sự tàn ác và nham hiểm khi ngày ngày đêm đêm nghĩ cách hại tỷ tỷ duy nhất của mình...Nhớ tới chỉ làm lòng Thạc Trấn thêm phừng phừng lửa giận mà thôi

Để Doãn Khởi được nghỉ ngơi, Chung Quốc và Thạc Trấn rời đi, được một chốc, Chí Mẫn từ ngoài đẩy cửa đi vào, tiến lại gần giường, hai tay chắp phía sau, đôi lông mày dán chặt vào nhau, nhìn chăm chăm Doãn Khởi đang im lìm ngủ say

- Ngươi tự ngã hay Đình Đình đẩy ngươi xuống, ta muốn biết đâu là sự thật

Chí Mẫn khẽ nói, không có lời đáp lại, gã quay lưng rời đi thì...

- Ta không vô duyên vô cớ lại nhảy xuống đó tự hại bản thân mình, ngươi và Đình Thi rõ nhất là ta không biết bơi mà

Gã quay đầu nhìn Doãn Khởi, cô từ từ ngồi dậy, đầu đau như búa đỗ, nhăn mày nhăn mặt nhìn gã

- Vậy ngươi cho ta biết, vì sao Đình Đình muốn đẩy ngươi xuống ?

- Câu đó sao lại hỏi ta, ta chỉ biết bản thân mình đột nhiên xoay lại rồi bị muội ấy đẩy xuống...Muốn biết rõ chẳng phải hỏi muội ấy là ra sao ?

Gã im lặng...Doãn Khởi đẩy chăn qua một bên, định trèo xuống giường

- Ngươi muốn làm gì ? Sức khỏe vẫn chưa khá lên được, mau nằm nghỉ đi

- Ta không sao...ta muốn kiểm chứng một chuyện

Doãn Khởi gạc tay gã ra, đi đến gần cái bàn gỗ, trên cái bàn là một cái hộp gỗ hình chữ nhật, Doãn Khởi cầm lên mở ra, bên trong có hai miếng ngọc bội, hình tròn, màu trắng, khắc tên Chí Mẫn và Tại Hưởng

" Hai miếng ngọc bội đều ở đây, nếu kí ức đó không sai thì Chung Quốc... "

Doãn Khởi để lại hai miếng ngọc bội vào hộp, vội vội vàng vàng rời phòng, Chí Mẫn giật mình cũng nhanh chóng chạy theo

- Mân Doãn Khởi, ngươi đứng lại

Doãn Khởi không nghe mà cứ chạy về phía trước, hai mắt nhìn dáo dác xung quanh, tìm kiếm Tuấn Chung Quốc

- Doãn Khởi - đúng lúc Tại Hưởng xuất hiện, bắt cô đứng lại

- Đã khỏe chưa mà chạy lung tung ? - Tại Hưởng xoay Doãn Khởi lại

- Chung Quốc đang ở đâu ?

Tại Hưởng méo mặt, vừa mới tỉnh dậy, không quan tâm sức khỏe của mình còn đi hỏi tam đệ, Tại Hưởng không biết là nên giận hay không giận nữa đây

- Nương tử

Nghe thấy giọng của Chung Quốc, Doãn Khởi xoay đầu gạc tay Tại Hưởng ra, nhào đến ôm chặt lấy Chung Quốc...Thạc Trấn đứng phía sau bất ngờ nhưng sau đó thì cười thật tươi rồi hóng chuyện, Tại Hưởng không vui nỗi, Chí Mẫn thì chẳng thèm nhìn

- Nương tử...nàng làm sao vậy ?

- Ta...sợ...

- Không sao...không cần sợ, ta cứu được nàng rồi mà, không cần sợ nhé

- Không phải...ta sợ chàng rời xa ta, sợ chàng sẽ bỏ ta mà đi...ta sợ lắm...

Chung Quốc bật cười, xoa đầu Doãn Khởi, nâng cằm lên

- Ta sẽ không bỏ nàng, ta có một nương tử xinh như vậy thì dại gì mà bỏ...với lại ta yêu nàng còn không hết, đâu có ngu đem bỏ cho kẻ khác yêu

Lời nói này liền chọc cười Doãn Khởi, Chung Quốc đưa tay véo má cô, lúc này Thạc Trấn mới đi lên, hắng giọng

- Chàng chàng thiếp thiếp xem ra mặn nồng dữ ha

- Tỷ tỷ - Doãn Khởi gọi một tiếng, Thạc Trấn hai mắt chóp chóp miệng cười quay sang nhìn

- Đừng chọc muội

- Ta đâu có...chỉ là ta thấy sao nói vậy, ai mà dám chọc muội chứ

- Nói chuyện để sau đi, bây giờ về phòng thay y phục nhé - Chung Quốc vội ngăn cản hai tỷ muội này, chứ nếu người một câu tới tối a

- Vâng ạ

Chung Quốc đỡ Doãn Khởi đi, đi ngang qua Tại Hưởng liền giật mình

- Sao mặt kì vậy ? - Doãn Khởi hỏi nhỏ, anh nhìn lên

- Hưởng ca, huynh sao vậy ? Doãn Khởi tỉnh rồi, huynh là người lo nhất, vậy mà không mừng à ?

- Ta lo, có điên

Tại Hưởng quay lưng bỏ đi, Doãn Khởi bĩu môi, theo Chung Quốc đi về thư phòng, lại đụng phải Chí Mẫn

- Huynh cũng ở đây à ? - Chí Mẫn nghe xong câu hỏi đó thì máu chảy ngược lên não, bỏ đi một nước

- Hình như là đuổi theo nàng đấy - Chung Quốc nhìn cô

Cô gãi đầu khó hiểu - hai người đó bị làm sao thế nhỉ ?

...

Doãn Khởi về thư phòng thay được bộ y phục sạch sẽ, sau đó cùng Chung Quốc và Thạc Trấn đến đại điện

- A Khởi, con đã khỏe chưa ? - Tuấn quý phi chạy đến, nắm hai bên vai cô

- Con khỏe rồi, người đừng chạy nhanh, té thì sao

- Khỏe là tốt rồi - Phác quý phi cũng đến, đưa tay xoa đầu Doãn Khởi

- Cũng may là con khỏe, nếu không ta không biết mình sẽ làm gì đâu - người lên tiếng là mẫu thân của Kim Tại Hưởng, nghe câu này kẻ duy nhất chột dạ là tiểu tam Đình Thi a

- Hoàng hậu, con không sao đâu, người đừng lo lắng - Doãn Khởi mỉm cười

- Ta biết rồi bảo bối - bà nhào đến, áp má mình lên má cô, hai bên má ma sát với nhau, nhào qua nhào lại

- Được rồi, Doãn Khởi không sao thì yến tiệc hôm nay sẽ diễn ra bình thường, không biết vương phi đây chuẩn bị tiết mục gì ?

- Hôm nay thần xin được thể hiện một điệu múa cùng với Doãn Khởi

- Múa cùng Doãn Khởi à ? Ta không biết Khởi nhi cũng biết múa nha

- Vâng ạ chỉ là con biết múa một chút thôi, trước đây từng múa cùng tỷ tỷ một lần ở phủ của phụ thân

Cô nói xong tay gõ nhẹ lên đầu mình, thật là cái não cá vàng, tình tiết trong truyện xém nữa quên sạch

" Nhưng mà tình tiết hoàn toàn đã bị thay đổi rồi, không biết sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa đây "

Việc nói chuyện cũng kết thúc nhanh chóng, cả nhóm ra ngoài, Đình Thi liền chạy đến chỗ Chí Mẫn khoác tay gã

- Tỷ tỷ, tỷ không sao thật là may - ả ta giả vờ hỏi thăm

Doãn Khởi và Thạc Trấn biết thừa nhưng Doãn Khởi thì không trách, đó chính là xuất phát từ lòng đố kị mà ra nhưng Thạc Trấn thì khác, bây giờ trong lòng chính là đang lấy ả ta ra mà rủa từ đời liệt tổ liệt tông ấy

- A Trấn sao đấy ? Môi cứ mấp máy, muốn nói gì à ? - phu quân nhìn sang, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hỏi

- Không có chỉ là hơi khó chịu một chút, dạo này nhiều điều là thiếp khó chịu quá

- Tỷ khó chịu hả ? - Đình Thi nhìn Thạc Trấn, đâu có biết là Thạc Trấn đang ám chỉ mình

- Đúng...vì ai đó mà cứ cảm thấy khó chịu, tốt nhất cứ tránh xa ta ra đi, không thì ta bạo phát đừng trách

Nói xong nắm tay Doãn Khởi kéo đi, Doãn Khởi đang nắm tay Chung Quốc khiến anh cũng bị kéo đi

- Mẫn caca - ả hiểu ra, giả vờ ôm tay Chí Mẫn ra vẻ tội nghiệp nhưng thực chất bên trong đang bày mưu tính kế gì đó

- Muội về cung nghỉ đi, ta phải ra sân tập bắn với Nam Tuấn caca

Đình Thi bị bỏ ngang cảm thấy phẫn nộ vô cùng, vùng vằn quay về...Ba người nhanh chóng đuổi theo ba người đến sân tập bắn ở ngoài thành

- Này, Tại Hưởng huynh ấy làm sao vậy hả ? Sao không chịu nói chuyện với thiếp ?

- Nàng không biết thật hay là giả, huynh ấy biểu hiện rõ lắm đấy

- Rõ gì ? Ta thấy huynh ấy giống như nữ nhân trong giai đoạn mang thai ấy, lúc nắng lúc mưa, không biết chiều làm sao cho được - Doãn Khởi khoanh tay phồng má nói

- Nàng thật sự là quá ngây thơ rồi, huynh ấy là đang cảm thấy khó chịu đấy

- Khó chịu...bộ có thai thật hả ? Này, nam nhân mang thai là có một không hai đấy

- Có một không hai ? - Chung Quốc khó hiểu nhìn cô, cô gãi đầu

- Ý thiếp là nếu mang thai thì huynh ấy là người đầu tiên trong kinh thành đấy

- Nàng chỉ giỏi suy nghĩ lung tung...nàng có biết lúc cứu nàng còn có ai không ?

- Thì ngoài chàng ra còn ai được à...hả, chẳng lẻ Tại Hưởng cũng...

- Phải, cũng nhảy xuống cứu nàng, còn nhảy xuống trước cả ta

Doãn Khởi ngỡ ngàng nhìn bóng lưng của Tại Hưởng, Chung Quốc đưa tay cốc đầu Doãn Khởi

- Nàng nên cảm ơn huynh ấy đi, huynh ấy là người lo nhất đấy

- Thiếp biết rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net