Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tất cả từ sân tập bắn về, Thạc Trấn và Doãn Khởi kéo nhau đến hồ tắm dành cho công chúa, tắm táp thơm tho sạch sẽ để chuẩn bị cho yến tiệc tối nay

- Tỷ tỷ, tỷ yêu Nam Tuấn caca từ khi nào ? - Doãn Khởi nhìn Thạc Trấn, mặc dù cô biết thừa đáp án là từ khi còn bé

- Từ khi ta còn bé, muội không lẻ quên rồi hả ? Ta nhớ ta có kể muội nghe mà

- Muội không quên, câu hỏi muội muốn hỏi nó liên quan đến câu hỏi này

- Câu gì ?

- Huynh ấy nhận ra mình yêu tỷ từ khi nào ?

- Từ khi ta được phụ thân gán gả cho con trai của đại tướng quân phương Bắc

- Vậy huynh ấy có khó chịu không ?

- Có chứ, chàng ấy khó chịu rất đáng sợ nhưng mà ta lại thấy rất đáng yêu...có phải muội đang muốn hỏi ta làm sao để hòa với tiểu Hưởng không ?

Đang nói về Nam Tuấn, đoạn cuối Thạc Trấn bẻ lái sang Tại Hưởng khiến Doãn Khởi có hơi bối rối, Doãn Khởi nhẹ nhàng gật đầu

- Chỉ cần muội tặng gì đó cho Hưởng đệ thôi, nói cái gì đó lãng mạn vào, bảo đảm hết khó chịu

Doãn Khởi tiếp thu kiến thức, quyết định sau yến tiệc liền thực hiện...Nữa canh giờ, hai người mới rời khỏi hồ tắm, được nô tỳ giúp đỡ mặc y phục, sau đó tiến thẳng đến đại điện

- Hôm nay yến tiệc này mở ra chào đón vương gia và vương phi ghé qua nước ta...tại đây, vương phi cùng thái hoàng tử phi đã chuẩn bị một tiết mục dàn tặng cho các đại thần, mời cùng thưởng thức và dùng bữa trên bàn

Nhạc từ các dụng cụ phát ra, đầu tiên là một nhóm các mĩ nữ múa phụ bước vào, Thạc Trấn và Doãn Khởi chen giữa bọn họ, cũng đi vào...họ tạo thành một vòng tròn, Thạc Trấn và Doãn Khởi xuất hiện ở giữa, hai người che mặt mình bằng hai chiếc khăn trắng, để lộ vầng trán cao và đôi mắt to tròn long lanh, điệu múa truyền thống đầy uyển chuyển và đẹp mắt được hai người thể hiện rõ, các đại thần nhìn muốn lác hai mắt đặc biệt là bốn con người ngồi trên cao kia, ba người kia thì nói làm gì nhưng Chí Mẫn lần này chính là nhìn Doãn Khởi không rời, hai mắt còn không thèm chóp, li rượu cầm trên tay cũng bất động

...

Điệu múa kết thúc, Doãn Khởi và Thạc Trấn quỳ xuống hô ba lần thỉnh an Hoàng thương và ba người được sủng ái nhất cung điện

- Giỏi lắm, quả thật là làm ta hài lòng - hoàng thượng cười không ngớt

- Đa tạ Hoàng thượng đã có lời khen ngợi - Thạc Trấn cúi đầu nói

- Được...về chỗ ngồi đi

- Tạ hoàng thượng

Hai người đứng dậy, đi về chỗ ngồi, Nam Tuấn liền ôm lấy eo Thạc Trấn khi cô vừa ngồi xuống

- Nàng đẹp lắm

- Đa tạ tướng công

Doãn Khởi ngồi giữa ba tướng công của mình, ôm lấy tay Chung Quốc và Tại Hưởng

- Sao hả ? Ta đẹp chứ ? Múa giỏi không ? - cô chóp mắt nhìn hai người

- Nàng đẹp nhất và cũng giỏi nhất - Chung Quốc bẹo má Doãn Khởi

Doãn Khởi hài lòng quay sang nhìn Tại Hưởng nhưng hắn lại không nói lời nào cả, cô liếc một cái, thầm nghĩ

" Bộ đàn bà hay gì...giận gì mà dai thấy ghê "

- Huynh không khen ta à ? - Doãn Khởi quyết định hỏi luôn

- Xấu - hắn tuyệt tình đến thế, nói ra một câu làm Doãn Khởi lòng đau như cắt

- Đồ đáng ghét

Cô nhích sát qua Chung Quốc, không thèm để ý đến hắn nữa, Chung Quốc thấy hơi mệt mỏi với cặp đôi này nha...mặc dù anh phải chia sẻ Doãn Khởi cho hai huynh nhưng mà anh lại không thấy mình ghét hai huynh và không thấy thích khi một trong hai giận hai người...gia đình nhỏ này hòa hợp, cả ba huynh đệ cùng nhau yêu thương và chăm sóc Doãn Khởi hết mực, đó là điều anh muốn

- Nàng nhịn Hưởng ca một chút, huynh ấy chỉ là hơi khó tính thôi, nàng nhịn một cái, chắc chắn mọi chuyện sẽ tốt mà

Doãn Khởi nghe lời, nhịn là tài năng của Doãn Khởi kia mà....Yến tiệc kéo dài đến đêm, Hoàng thượng cho phép ai mệt mỏi thì về trước, còn lại cùng người thâu đêm suốt sáng...Doãn Khởi thấy Tại Hưởng rời đi cũng nhanh nhẹn đi theo, Chí Mẫn chắc là về tằng tíu với Đình Thi rồi mà cô không quan tâm, xử lí Tại Hưởng là ưu tiên bây giờ

- Huynh đứng lại

Doãn Khởi đuổi tới nơi, nắm tay vạt áo hắn kéo lại, hắn nhíu chặt mày nhìn

- Buông ra - gằng giọng

- Còn chưa nghe ta nói huynh hung dữ làm gì - cô trừng mắt lại, sau đó lấy từ lưng quần ra một cái túi nhỏ đưa cho Tại Hưởng

- Không nhận

- Đừng bướng, người ta tặng trước mặt huynh thì huynh cũng nên nhận chứ, khi nào họ đi muốn quăng hay giữ tùy huynh - Doãn Khởi nhét vào tay hắn

- Xem đi, cái này ta làm cho cả ba lâu lắm rồi, chỉ là chưa có dịp tặng cho huynh và Mẫn huynh thôi

Hắn mở ra xem, một miếng ngọc bội tròn trắng, khắc tên Kim Tại Hưởng, hắn ngước lên nhìn Doãn Khởi, cô xòe tay ra bảo hắn đặt tay hắn lên, hắn cũng ngoan ngoãn đặt lên, tay còn lại Doãn Khởi lấy một chiếc vòng bằng chỉ được làm rất đẹp, đeo vào tay hắn, thắt nút thật chặt

- Đây là quà đầu tiên ta làm tặng cho huynh, Chung Quốc còn không có, huynh phải xem là vinh dự đi

Tại Hưởng nhết môi, nhìn nó

- Cảm ơn vì cứu ta - cô cúi đầu nói

Sau một hồi im lặng, cô cảm nhận hắn đặt tay lên đầu mình xoa một cái

- Hôm nay đẹp lắm

Sau đó một đường đi thẳng, Doãn Khởi ngớ một hồi mới hiểu ra mà chạy theo, tóm tay cánh tay hắn, sau đó di chuyển xuống nắm lấy bàn tay hắn, tay đan tay

- Ta thích như thế này

Tại Hưởng kéo Doãn Khởi sát lại, nắm chặt tay cùng nhau đi về phía trước

- Cuối cùng cũng hòa - Chung Quốc trốn nãy giờ cũng đi ra, theo sau còn có Thạc Trấn

- Đệ không khó chịu sao ?

- Không... từ nhỏ đệ đã thấy mẫu thân cùng Hoàng hậu và Phác Quý phi yêu phụ hoàng, mẫu thân nói người không bao giờ hối hận khi yêu cha, mặc dù cha có nhiều nữ nhân bên cạnh, người cảm thấy rất vui vì được cha chăm sóc chu đáo, đệ cũng đã nghĩ vậy, đệ yêu nàng ấy, nàng ấy cũng yêu đệ, đệ cảm thất rất vui vì được nàng ấy chăm sóc

Thạc Trấn gật đầu, vỗ vai anh

- Tiểu Quốc lớn thật rồi

- Đệ lớn lâu rồi, tỷ thật là

Thạc Trấn phá lên cười, Chung Quốc cũng cười, Doãn Khởi và Tại Hưởng sóng vai đi cạnh nhau cũng cười và trăng đêm nay thật sáng và đẹp, mở đường cho một tình yêu chớm nở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net