Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn mắt đứng nhìn sáu mắt một hồi lâu đến khi nghe giọng của ba vị nương nương thì mới dịch mắt sang hướng khác

- Mấy đứa sao không vào đứng đó nhìn nhau hoài thế ?

- Vào ngay ạ - cả đám đồng thanh

Cả đám đi vào trong, bên trong rộng bao la. Các quan thần được sắp sếp từ lớn đến nhỏ. Ba vị Hoàng Tử được đứng đầu và đã là vợ thì Mân Doan Khởi cô phải đứng cùng. Còn Đình Thi không đứng cùng chỗ mà bị đẩy xuống chỗ của phụ thân mình, phụ thân cô là tướng trong triều, so về địa vị thì cha của Doãn Khởi lớn hơn

Trong suốt buổi Mân Doãn Khởi cô cứ gật lên gật xuống, vì thương vợ nhỏ Chung Quốc vòng tay phải sang đỡ eo cô, tay trái bắt lấy khuôn mặt cô đặt lên vai mình. Tìm được chỗ dựa cô liền thả lỏng ngủ ngay

Vì thân hình to lớn của Chung Quốc nên không ai thấy Mân Doãn Khởi cô ngủ gục chỉ có mẹ Tuấn là thấy thôi. À không còn hai huynh lớn của Chung Quốc nữa

Hai người họ nhìn cảnh hường phấn này mà nhíu mày, họ không vui mà còn rất là khó chịu, cực kì khó chịu trong lòng

Họ là đang ghen với tiểu đệ của họ sao chứ ? Họ chẳng phải không thích cô sao ? Người họ yêu là Đình Thi mà. Và ba câu hỏi này cứ lập đi lập lại trong đầu hai người cho tới khi bãi triều

- Phu nhân nàng mau dậy đi - anh lay người cô

- Đã kết thúc rồi sao ? - cô dụi dụi mắt cho tỉnh táo

- Ừm, ngủ nhiều rồi bây giờ nàng muốn đi dạo không ? - nghe xong cô gật gật đầu liên tục

- Đi thôi

Anh xòe tay ra cô không ngần ngại mà nắm tay anh, có lẻ cô cảm thấy an tâm khi ở cạnh anh hơn. Cả hai vui vẻ đi ra khỏi điện bỏ mặc hai pho tượng kia ở đó. Trong khi đó phía trên cao kia có bốn con người mà chỉ có hai con người Hoàng Thượng và Tuấn Quý Phi là đang cười tủm tỉm

- Hai người đừng có cười nữa - nói xong Hoàng Hậu và Phác Quý Phi đi thẳng xuống chỗ 2 thằng quý tử

- Nè tụi con định đứng đây cho đến khi nào ? Đừng để Chung Quốc hớt tay trên nữa

- Kệ họ đi mẫu hậu / thân - Hưởng, Mẫn nhăn mặt nói

Hai bà trừng mắt nhìn hai cậu quý tử nhà mình

- Làm sao mà kệ cho được chứ, trong đầu hai đứa đang chứa cái gì đó hả ? Doãn Khởi là nương tử của hai đứa đó
Hai vị nương nương quát lên một tiếng

- Aiss tụi con đi là được chứ gì

Hai anh vùng vằng đi ra khỏi cửa bỏ mặc Đình Thi với khuôn mặt tức giận ở lại. Và tất cả đều thu vào tầm mắt của ba vị nương nương

" Đình Thi, Doãn Khởi thật sự xem đứa em gái vậy nở xuống tay với Doãn Khởi sao. Tôi sẽ không cho phép bước vào Hoàng Tộc "

Ba vị nương nhìn chằm chằm Đình Thi, nếu ngày mà Doãn Khởi bị rơi xuống nước không có mặt của Phác Quý Phi thì cả đời này bà đây cũng sẽ không biết cô ả ác như thế nào

Cũng may bà gọi cho bọn nô tỳ đến cứu kịp không thì con trai bà sẽ lấy nhầm ác quỷ rồi

Cô ả bị hai vị nương nương nghinh liếch, ả ta đem khuôn mặt tức giận của mình đi ra khỏi điện. Mãi lúc sau mới nghe tiếng của Bệ Hạ nói

- Hoàng Hậu, Phác Quý Phi hai nàng đừng nghinh nữa cô ta đi ra khỏi điện được một lúc rồi

- Bệ Hạ ngài mau đưa cha con Đình Thi đi nơi khác cai quản đi, cứ ở đây con nhỏ đó sẽ kéo hồn lẫn trí của con trai ngài đi đó

- Rồi rồi chiều theo ý các nàng. Bây giờ về tẩm cung nghỉ ngơi đi

CHỖ DOÃN KHỞI

Doãn Khởi khi được đi chơi là trở nên trẻ con, cô kéo Chung Quốc đi hết chỗ này đến chỗ kia. Cuộc vui sẽ hoàn hảo nếu không có Kim Tại Hưởng và Phác Chí Mẫn mang khuôn mặt ó đâm đi khắp phố

Chơi cho đã cuối cùng cô cũng kéo cả ba chàng vào một quán ăn. Ngồi xuống Chung Quốc dùng khăn tay lau đi những vệt mồ hôi trên trán cô

- Đói không ? - anh nhìn cô hỏi

- Đói lắm. Thiếp đói - khi bụng đánh trống um trời thì Doãn Khởi sẽ tự động biến thành đứa trẻ ba tuổi

Chung Quốc xoa đầu cô toang đứng dậy thì đã có một nhóm người đem đồ ăn tới, bây giờ trên bàn chỉ toàn là sơn hào hải vị mà thôi

Chung Quốc ngước lên nhìn đã thấy hai vị hoàng huynh của mình. Hai người ngồi xuống trước con mắt khó hiểu của Doãn Khởi

- Chưa về sao ? - cô vô tư hỏi mà không biết câu hỏi này đã làm cho 2 khuôn mặt kia biến sắc

- Nàng nói vậy là sao ? - Chung Quốc nhìn cô hỏi

- Thiếp thấy họ đi chơi mà mặt cứ khó chịu, tưởng chán nên thiếp nghĩ họ về trước rồi

- Tôi cũng muốn về trước lắm nhưng mẫu hậu nói phải đi theo, là con ngoan nên nghe lời

" Con ngoan. Anh ta nói mình cảm thấy anh ta giả tạo thế nhỉ "

- Thôi thôi mau ăn đi, đồ ăn sẽ nguội mất - Chung Quốc hối thúc

Doãn Khởi bỏ qua Tại Hưởng cầm chén lên bắt đầu ăn. Cô gắp thức ăn đặt vào chén của cả ba anh

- Ăn đi ăn đi ngon lắm đấy

Chung Quốc thì vui khỏi nói rồi, còn về phía hai huynh đệ kia khóe môi cả hai bất giác cong lên thành một đường cong hoàn hảo

- Doãn Khởi ăn từ từ thôi không ai giành mất của nàng đâu

Chung Quốc lấy khăn tay lau khóe môi dính thức ăn của cô sẵn tiện nhắc nhở việc ăn uống

Hai người họ cứ vô tư chàng chàng thiếp thiếp với nhau mà không để ý đế hai huynh đệ kia. Khởi Quốc hoàn toàn xem hai người họ là bóng đèn mà tình cảm với nhau. Chí Mẫn khó chịu ra mặt đập bàn một cái rầm rồi bỏ đi

- Giật mình luôn ấy anh ta làm sao thế ăn no rồi hóa điên à ?

Doãn Khởi thốt lên nhìn Chí Mẫn. Tại Hưởng cũng đứng dậy và đi theo nhị đệ của mình. Cô khó hiểu nay lại khó hiểu hơn quay sang nhìn Quốc thì anh chỉ nhún vai một cái

Doãn Khởi và Chung Quốc cũng đành đi về, trên đường tấp nập người qua lại. Có một nam nhân đi vội đụng trúng cô, cũng may tiểu Quốc đi kế bên đỡ kịp nếu không tiểu Khởi đã hôn đất mẹ rồi

- Tôi xin lỗi, xin lỗi cô nương - người đó ríu rít xin lỗi cô

Cô khựng người, cô ngước nhìn người đó, hai mắt mở to miệng bất giác gọi một cái tên quen thuộc

- Xán Liệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net