11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jimin tỉnh dậy lúc nửa đêm, cổ họng khô khốc, đắng chát. Đảo mắt một vòng, hiển nhiên nhận thức được rằng mình đang ở trong bệnh viện, phòng VIP. Bên cạnh còn có vị phó giám đốc công ty vàng bạc đá quý, đẹp trai, giàu có vạn người mê. Người có thể vun biết bao nhiêu tiền đến quán bar, hộp đêm không chút thương tiếc. Là chồng của cậu đó!!

Nghĩ đến thôi, ánh mắt Jimin đã nhuộm màu đỏ thẳm, óng ánh nước, hình ảnh người nằm giường kế bên dần nhòa đi.

Một trăm triệu quả thật không lớn với gia đình họ Kim như anh trai của Jimin đã nói. Nhưng, sẽ còn những lần một trăm triệu khác nữa, hoặc là nhiều hơn...

Jimin của trước đây không hề dễ bệnh. Bệnh sẽ mất một ngày làm việc, bệnh cũng sẽ tự mình bò dậy tìm đồ ăn, tìm thuốc uống. Với cậu, thời gian bệnh nằm một chỗ thật lãng phí. Cậu luôn khiến cho mình khỏe mạnh, khiến cho mình luôn bận rộn không còn thời gian để suy nghĩ đến những tiêu cực mà cậu từng trải trong cuộc sống.

Có lẽ dạo gần đây quá rảnh rỗi!

Nằm yên một chỗ khiến cậu tê cả tay nên muốn thay đổi một chút, vừa dịch chuyển cơ thể nghiên qua một bên cũng làm cho người kia thức giấc. Chắc là anh chưa ngủ say, hoặc tuy là phòng bệnh VIP, nhưng vẫn không giống như giường ngủ nhà mình.

"Em dậy à? Có còn đau ở đâu không? Hay là muốn uống nước?". Taehyung với nét dịu dàng ôn nhu, lo lắng quan tâm gấp gáp hỏi một tràn. Bước đến gần bên Jimin tay cũng vừa chạm trán cậu.

"Hết sốt rồi!"

Không hiểu sao trong lòng Jimin lại dấy lên một nỗi bất an. Cảm giác này gần đây luôn xuất hiện. Từ sau khi nghe Taehyung nói rằng anh yêu mình. Tuy rất vui vẻ và hạnh phúc đón nhận điều này. Nhưng nổi sợ hãi và bất an luôn rình rập, chờ sẵn ở đâu đó. Sợ giấc mơ hạnh phúc này sẽ nhanh chóng lụi tàn. Sợ anh chỉ vui vẻ nhất thời mà để ý đến cậu. Sợ cái người không chọn anh quay lại tìm anh. Sợ cái cô gái nào đó anh nói không muốn liên quan nữa là người tốt đẹp hơn cậu.

"Em sao vậy? Đau ở đâu sao? Anh hỏi không trả lời mà lại khóc?". Taehyung ngồi xuống bên mép giường đem bàn tay lau hai dòng nước mắt chảy ra hai bên khóe mắt của cậu.

Anh càng hỏi, Jimin càng không kèm được lòng mình. "Em không khóc, chỉ là nước mắt tự nhiên chảy". Giọng Jimin nghèn nghẹn, mũi hít nghe thành tiếng rột rột.

"Anh là chồng của em, có chuyện gì mau nói, chúng ta cùng chia sẻ".

Lời nói vừa ôn nhu vừa thâm tình đến tan chảy. Jimin cảm nhận tim mình đang đập kịch liệt. Anh càng tốt, Jimin càng sợ. Sợ mình không mãi giữ được anh. Sợ mình cái gì cũng không bằng những người xung quanh anh. Cái áo cậu mặc, cái giường cậu ngủ, cơm cậu ăn, đến trường học, công việc cậu làm, hoặc là kéo dài tuổi thọ ba của cậu đều do họ Kim cho. Cậu sợ như một giấc mộng, tỉnh lại sẽ tan biến mất.

"Taehyung à! Em yêu anh! Em rất yêu anh!"

Taehyung nhìn cậu cười: "Em bệnh hóa ngốc rồi sao! Hỏi em không khỏe chỗ nào? Em lại nói là... ừ mà anh thích! Anh cũng yêu em!".

Jimin cười trong nước mắt. Vì em yêu anh, nên em không để tình yêu của em dành cho anh là vô nghĩa. Nếu như có một ngày, chúng ta không ở cùng nhau. Thì với em, tình yêu của em luôn trong sáng.

"Em khỏe rồi, chúng ta về nhà được không? Giường ở đây khó ngủ lắm!" Cậu nắm bàn tay anh, nhỏ giọng nói.

Em đã ngủ một giấc miệt mài đến thế cơ mà. Taehyung nghĩ như vậy, nhưng anh biết Jimin đang nghĩ gì.

"Em gầy quá! Bác sĩ nói em ăn uống không đủ chất. Còn cho là nhà họ Kim bạc đãi em. Nên bây giờ em ở lại đây vô nước biển, tẩm bổ lại. Nếu không muốn nhà họ Kim mang tai tiếng". Taehyung không phải nói không có lý, khi nhìn bàn tay cậu chỉ thấy da bọc xương.

"Nhưng mà, ở đây sao anh có thể ngon giấc. Hay là anh về nhà ngủ đi, em ở đây một mình không sao". Jimin lo cho anh.

Taehyung nhìn sâu vào mắt Jimin, muốn nghe lời thật lòng, một lần nữa anh hỏi: "Em có chuyện gì? Sao lại để ướt mưa?".

Anh cho cơ hội để em nói ra chuyện vướng mắc trong lòng em đang lo lắng.

Jimin tránh né ánh mắt sâu hút của anh. "Em quên mang dù". Cậu chọn không nói, cậu cũng không phải là lòng dạ sắt đá. Anh trai gặp khó khăn, thấy chết không cứu. Chỉ là anh ấy sẽ có lần sau, và nhiều lần sau nữa.

Taehyung đứng lên rót cho cậu một ly nước. Đở cậu ngồi dậy. "Được rồi! Em uống một chút nước đi".

Jimin ngoan ngoãn uống, không để ý gương mặt người cậu yêu đã có chút thay đổi.






Taehyung ngồi trong phòng làm việc, cây viết được anh xoay vòng. Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"Mời vào!"

Anh Hyungsik đưa người vào phòng. Trước mặt Taehyung là anh trai của Jimin, Park Jinyoung.

Tờ chi phiếu một trăm triệu đến tay anh trai.

"Sau này có chuyện thì đến tìm tôi, đừng làm phiền em ấy".

Jinyoung mừng đến run rẩy, tuy mặt của em rể có chút lạnh lùng, cũng không buồn nhìn đến mặt anh vợ, nhưng không sao, có tiền là được. Người giàu là như thế, tiền không thành vấn đề với họ.

"Cảm ơn em rể, em trai tôi thật có phúc".

"Nhận được tiền thì mau biến dùm đi". Anh Hyungsik lên tiếng.

Anh trai nhếch môi, cười khẩy một cái. Trước khi đi còn quăng lại một câu: Đợi tôi giàu rồi, sẽ có người phải ngước nhìn tôi trong lúc nói chuyện".

Cánh cửa khép lại, Taehyung nhìn anh Hyungsik nói: "Anh nhờ người đi tìm tên bạn kia, dạy cho hắn một bài học".

"Được, tôi đi làm ngay. Như vậy cũng gọi là bạn sao?". Anh Hyungsik vừa đi vừa lắc đầu.

Đúng, bạn kiểu gì mà gạt lòng tin, gạt tiền bạc của nhau. Khiến cho em trai của hắn dầm mưa đến nhập viện.



Jimin sau khi từ bệnh viện trở về nhà, sức khỏe hồi phục, nhưng tâm trạng chẳng mấy khá hơn. Taehyung liếc mắt một cái đã biết. Hận không thể nghe Jimin nài nỉ xin giúp đỡ cho anh trai, mà cam lòng yên lặng. Dù sao anh hùng khó qua ải mỹ nam nhân cũng là chuyện thường tình thôi mà. Nhưng nghĩ đến câu nói " Taehyung à! Em yêu anh!" của cậu mà Taehyung nguyện bỏ qua mọi thứ.

"Em hâm nóng đồ ăn, anh đi tắm xong thì chúng ta cùng nhau ăn".

"Được".

Sự dịu dàng của Jimin cướp đi trái tim lẫn thể xác của Taehyung. Anh trước đây đã từng nghĩ mình sẽ không thể yêu thêm một ai. Nhưng sự lương thiện, trong sáng của cậu đánh gãy suy nghĩ đó. Suy nghĩ chỉ có người đó là duy nhất.

Trong lúc anh đang trong phòng tắm, điện thoại anh lại reo lên không đúng lúc. Jimin liếc nhìn màn hình, tên hiển thị Anh Jin. Cậu không định bắt phone, nhưng dường như không thể nhẩn nại. Điện thoại lại reo thêm lần nữa. Jimin nghĩ mình đã gặp anh Jin lần trước, cũng là quen biết, trả lời chắc cũng không sao.

Điện thoại kết nối, Jimin chỉ vừa nói: "xin chào!"

"Taehyung, mau đến gặp anh đi! Anh sẽ đợi cho đến khi em đến".

Anh Jin nói xong liền cúp máy, giọng anh say rồi, gọi cho Taehyung đến. Nhưng... trực giác cho Jimin thấy có điểm gì đó rất kỳ lạ, khó tả.

Jimin nghĩ nghĩ, rồi bấm máy gọi lại. Điện thoại reo khá lâu mới có người bắt lên. Lần này giọng nói là của anh Hoseok.

"Taehyung à! Em không cần đến đâu. Anh đã gọi cho Jungkook rồi".

Jimin nghe càng thêm hoang mang, cậu sợ bên kia sẽ cúp máy, cậu liền lên tiếng: "Là em đây, anh Hoseok".

Bên kia anh Hoseok nghe được. "Jiminssi, anh Jin uống say, cần người đưa về. Anh đã gọi được Jungkook rồi, em không cần lo, cũng không cần nói cho Taehyung biết".

"Dạ được".



Lúc ở bàn ăn, chỉ có hai người. Jimin suy tư, trong lòng đấu tranh dữ dội.

Có nên nói ra chuyện lúc nãy hay không?
Cậu đã nghe điện thoại của anh. Anh có thể sẽ tức giận...

Trong lòng lại có chút thắc mắc, muốn biết thái độ của anh như thế nào? Muốn biết quan hệ của họ ra sao?

Thấy cậu trầm tư lâu như vậy cũng không nói một câu, anh ngồi trước mặt mà cậu không thèm để ý tới. Cơm cũng chẳng ăn được mấy đủa. Taehyung nhớ là anh đã bảo người kêu anh trai nói cho Jimin biết đã giải quyết được số tiền. Nhưng sao cậu vẫn còn lo lắng?

"Em lại thấy chỗ nào không khỏe hay sao?".

Jimin giật mình trở về với thực tại. Cậu lúng túng trả lời: " Em... Em... lúc nãy là anh đang tắm, có người gọi điện thoại cho anh".

"Vậy sao ? Trễ như vậy mà ai gọi?". Taehyung cũng nhàn nhạt nói, dù đã là vợ chồng. Nhưng anh cũng không thích chuyện Jimin tự ý nghe điện thoại của mình đâu. Ở tận cùng đâu đó suy nghĩ của một người đàn ông cũng muốn để dành một chút gì gọi là riêng tư. Trong lòng nhen nhóm một chút xíu phật lòng, nhưng bên ngoài vẫn nhẹ nhàng nhu nhã.

Jimin rủ mày xuống, đáp lí nhí : "Anh Jin".

Đúng như những gì mà Jimin nghĩ, gương mặt Taehyung đã thay đổi. Ý cười trên môi anh đã tắt đi, giọng lạnh lẽo hơn. "Anh ấy nói gì?"

Con tim mỏng manh của Jimin khẽ run lên, như linh tính báo hiệu một đáp án cho những thắc mắc của cậu. Nhưng cậu vẫn giữ thái độ điềm tĩnh đáp lời: "Anh ấy đợi anh đến".

Thành thật quá rồi!

"Nhưng anh Hoseok đã gọi cho Jungkook, anh ấy nói anh không cần đến".

Đột nhiên Jimin lại cảm thấy mình hối hận khi nói. Vì ngay sau đó sắc mặt Taehyung đã thay đổi, anh buông đũa xuống không ăn nữa. Anh trở lên phòng thay đồ để đi. Jimin nuốt không trôi.

Cảm giác hụt hẫng tột cùng. Jimin cũng không muốn mỗi khi nghĩ đến điều gì đều sẽ rơi lệ. Nhưng cậu không thể ngăn được mình. Tình yêu của Jimin đối với Taehyung ngày càng nhiều. Cậu cảm thấy mình càng lúc càng ít kỷ và tham lam.

Jimin cũng là một người bình thường. Con người mà, có một chút lại muốn thêm một chút nữa. Ai cũng có lòng tham, muốn chiếm hữu. Muốn thứ mình yêu thích chỉ thuộc về bản thân mình thôi.

"Taehyung à! Em yêu anh! Anh đừng đi có được không? Đừng đi! Xin anh đó!".

Jimin ôm Taehyung từ phía sau, nước mắt đã thấm qua áo anh một mảnh. Cậu sợ anh đi mất. Sợ anh giống như mẹ của cậu. Năm xưa, nữa đêm nói đi một lúc rồi cả đêm không thấy về, sau đó cũng không về.

Cậu khao khát nắm giữ được trái tim anh mãi mãi. Ngàn vạn lần không muốn anh đi. Cho là cậu tham lam cũng được. Tham lam đến cùng cực đáng thương.

"Em sẽ ngoan mà, anh đừng đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net