9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người xưa thường hay nói: Giận quá mất khôn. Nghĩ lại mà thật đúng nhỉ, ngủ Sofa đau lưng muốn chết. Nếu là mùa đông thì lỡ mất cái chăn ấm bằng da người rồi.


Nhớ lại cái lúc trưa Taehyung không nói không rằng bỏ đi mất biệt. Jimin cứ tưởng mình sẽ dễ dàng tập trung vào việc học khi không có Taehyung, nhưng ngược lại. Trong lòng luôn để tâm, luôn thắc mắc, tự hỏi rằng anh đi đâu? Đi gặp ai? Cách đây không lâu, anh bảo đừng xen vào cuộc sống của anh. Cứ yên phận làm con rể Kim Gia thôi. Nhưng hình như Jimin biết mình đã đi quá giới hạn rồi. Sức ảnh hưởng của anh thật lớn, nó chi phối tất cả những thứ tồn tại trước mắt cậu, giống như hồn lìa khỏi xác.

"Jimin! Jimin! Có chỗ nào không hiểu sao?"

Nghe thầy Min gọi, Jimin mới quay về thực tại: "Vâng! Thầy giảng đến đâu rồi?".

"Câu này là tôi nên hỏi em mới đúng, hai vợ chồng có vấn đề gì sao? Em bị ép hôn hay gì? Có cần tôi giúp gì không?"

Jimin lắc đầu: "Không ạ! Chuyện này không ai giúp nổi".

Phải, chuyện về tình cảm, là cảm xúc của mỗi con người. Yêu hay không yêu chỉ có người đó mới biết được.




Lúc Taehyung tắm xong ra bên ngoài, Jimin đã tắt đèn, chỉ chừa đèn ngủ, thấy cậu cuộn mình trong chăn. Anh cũng chui vào bên trong. Taehyung xiếc chặc vòng eo nhỏ của Jimin, miệng kề sát bên tai cậu thì thầm: "Jimin à! Mau trả bài!".

Bờ ngực rắn chắc dán sát lưng Jimin không còn kẽ hở, hơi ấm hừng hực truyền đến khiến Jimin không lạnh mà phát run, cậu nằm xoay mặt vào vách tường, hiểu được dụng ý của Taehyung đang nói gì, nhưng giả vờ như không hiểu, đáp lời: "Em còn chưa học được, lấy gì để trả?"

Taehyung dịu dàng hôn hít phía sau gáy tai mẫm cảm của Jimin, dùng hơi thở nóng bỏng khêu gợi dục vọng, lời lẽ trêu dụ: " Bài này không cần phải học, ngày mai anh hứa sẽ dạy em đàng hoàng".

Cảm giác ngứa ngáy, như có luồn điện tê dại chạy rần rần khắp người. Nhưng Jimin vẫn còn ấm ức chuyện ngày hôm trước, không kèm được lòng, nói ra: "Anh nói em chướng tai gai mắt. Hiện tại, anh lại muốn... anh không cảm thấy suy nghĩ và hành động của mình quá mâu thuẫn hay sao?".

"Anh nói như thế bao giờ?"

"Hôm qua, lúc vừa về đến nhà. Vì thế em mới ngủ Sofa".

Taehyung im lặng suy nghĩ một chút, rồi như chợt nhớ ra: "Anh đâu phải nói em, hôm qua đi gặp đối tác... cái đám dâm tặc đó, anh nói bọn họ".

"Anh... Anh thật sự không phải nói em sao?" Em có thể tin được anh hay không? Jimin đã nghĩ vậy. Đoán chừng, người này cái gì cũng có thể nói được. "Bọn họ là dâm tặc, còn anh là gì?"

"Anh đương nhiên không phải. Càng không phải nói em, thật đó, anh có thể thề".

"Anh không cần thề". Jimin vẫn ủy khuất, nghĩ: người đàn ông này có bao nhiêu ngang ngược, lưu manh cậu đều đã nếm trải qua. Đem những hờn dỗi nói ra một lượt: "Anh còn nói, em dùng mấy chuyện này để cám dỗ anh. Bây giờ là ai đang cám dỗ ai?".

Đúng là không thể đùa với người nhỏ này.

Taehyung vừa mới tắm xong, tận dụng mùi hương sửa tắm thơm thơm, cơ thể ấm áp còn lâng lâng vì rượu, dư vị nụ hôn nồng nàn ban nãy vẫn chưa tan. Bàn tay to lớn không yên phận, mất kiểm soát đang từ eo di chuyển lên phía trên ngực xoa nắn, cố ý kích thích cậu. Môi lưỡi vừa hôn hít vừa thì thầm: "Anh xin lỗi! Là hiểu lầm thôi".

Jimin vẫn chưa chịu bỏ qua: "Anh còn nói mình không ghen, anh cũng không yêu em".

"Cái đó... Anh... chuyện đó...". Taehyung ấp úng cả buổi. Cuối cùng con tim mách bảo đành nói lời thật lòng. "Ừ thì... Anh có ghen, cũng vì yêu em".

Trong bóng tối, Jimin cười thầm. Cậu nghĩ có thể anh chỉ miễn cưỡng nói ra điều này. Nhưng cậu thật sự cảm thấy rất vui. Jimin xoay người lại, hai người đối diện với nhau.

"Vậy em có được quyền hỏi rằng, hôm nay anh đã đi đâu?"

"Anh... anh đến chỗ anh Hoseok".

Khoảng cách thật gần, đắm đuối nhìn vào đôi mắt đối phương, Jimin mỉm cười: "Thầy Kim! Học trò của thầy đã sẵn sàng rồi".

Câu nói này có sức thu hút, kích thích thật lớn. Dưới sự đồng ý của Jimin. Taehyung xoay người nằm đè lên người cậu. Sau những lúc giận dỗi, nụ hôn càng say đắm hơn. Quần áo lần lượt rơi xuống sàn nhà.

Taehyung gấp gáp hôn xuống môi cậu. Hai bàn tay giữ chặt sau gáy Jimin, muốn tránh cũng tránh không được. Lưỡi nhanh nhẹn khuấy đảo mọi ngõ ngách trong khoang miệng cậu. Jimin bị nụ hôn ướt át áp đảo mảnh liệt, nhuộm màu dục vọng. Hơi thở dần mất ổn định, gương mặt động tình đỏ ửng lên, khiến người phía trên càng thêm say đắm.

Tách khỏi môi Jimin, Taehyung hôn xuống cổ cậu. Yết hầu nhấp nhô lên xuống, nuốt từng ngụm nước bọt. Taehyung hôn lên bã vai cậu, nhiệt độ nóng bỏng. Taehyung mất kiên nhẫn, hạ thân bên dưới cứng rắn đến khó chịu. Đem ngón tay thăm dò bên trong nơi vừa ấm áp vừa mềm mại, ướt át kia. Không thể khống chế nổi nữa, thay thế mấy ngón tay, hạ thân sắp bùng nổ, anh không đợi được nữa, mạnh dạn đưa vào.

Trước mắt Jimin là một mảnh trắng xóa, hai chân run rẩy. Toàn bộ tâm hồn lẫn thể xác đều nương theo nhịp điệu di chuyển lúc nặng lúc nhẹ của Taehyung. Tiếng rên rỉ đức đoạn, tiếng thở dốc nặng nề.

Cảm giác yêu một người là như thế, mặc cho người đó chi phối mình. Jimin vẫn dung túng cho anh ở trên người mình muốn làm gì thì làm.

Từng nụ hôn rơi đều trên môi, mắt, mũi, dịu dàng bao nhiêu thì bên dưới càng hung dữ, tàn ác bấy nhiêu. Cứ va chạm, nghiền ép vào nơi nhạy cảm bên trong cậu. Từng hồi kích thích đến điểm cuối tìm cảm giác sung sướng triền miên.





Sau khi giải tỏa hiểu lầm, những ngày qua, Taehyung đã không còn kèm kẹp, hay ngồi canh Jimin cùng thầy Min Yoongi trong giờ học nữa. Chuyện giận dỗi của hai người không còn căn thẳng như trước, họ trở nên gần gũi hơn.

Như đã hứa, buổi tối Taehyung thật sự dạy cho Jimin. Giúp cậu hiểu thêm làm sao để trở thành thư ký riêng cho vị phó tổng giám đốc như anh. Chỉ cần làm quen với mọi thứ, Jimin có thể đến công ty làm việc.

Tay Taehyung cầm nhánh hoa, đi một vòng qua sau lưng Jimin. Dừng lại bên cạnh, anh kề sát tai cậu: "Sao hôm nay ăn mặc kính đáo thế? Sợ thầy ngắm sao? Có chỗ nào mà thầy chưa thấy qua".

"Vậy mới nói, vậy mà... ai bảo em mặc hở hang?"

"Hở hang với anh đây thì được".

"Anh ngang ngược".

Taehyung ôm Jimin từ phía sau, thổi hơi nóng bên vành tai Jimin, cậu rút người lại. Taehyung nói: "Anh ngang ngược sao? Hay là bây giờ em trả bài tại đây đi".

"Anh đừng có lưu manh, em vẫn còn đau lắm!"

Taehyung vờ như ủy khuất: "Em không thích sao?".

Jimin đỏ cả mặt: "Không phải là em không thích. Nhưng mà để lúc khác đi được không?".

Taehyung nhẹ cười: "Vậy thì cho em nợ, hôm khác trả gấp đôi".

"Sao?!"




Ngày nhập học đã đến, Jimin cũng như bao người khác, cặp sách đến trường.

Đến với ngôi trường rộng lớn, Đại học Seoul Hàn Quốc, được thành lập năm 1946. Một trong những ngôi trường nổi tiếng bật nhất ở xứ sở Kim chi. Có hơn hai ngàn giảng viên cho nhiều nghành nghề khác nhau. Khẩu hiệu của trường được đặt ra là: The truth is my light. Ngôi trường vừa rộng vừa lạ lẫm, Jimin ngày đầu tiên đã rất khó khăn đi tìm khoa học của mình.

Trong lúc vội vã chạy nhanh sợ trễ lại va vào một người. Trên tay người ấy cầm một sấp hồ sơ, giấy tờ bị rơi xuống đất. Jimin cúi đầu nói xin lỗi, người ấy trả lời: " Không sao, bạn nên cẩn thận hơn".

Trước mắt Jimin là một người khá cao, có gương mặt đẹp hoàn hảo, dáng chuẩn, giọng nói nhỏ nhẹ, ôn nhu. Cứ như người này bước ra từ thế giới truyện tranh ấy.

"Bạn mới đến đây lần đầu tiên sao?". Người thanh niên hỏi.

"Vâng, do ngày đầu tiên nên gấp gáp sợ trễ, lỡ va vào người của bạn, thật xin lỗi".

Người ấy nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, "tìm khoa nào để tôi chỉ đường cho?"

"Khoa quản trị kinh doanh, bạn học khoa nào?"

"Tôi sao? Tôi là thầy giáo dạy toán, tên tôi là Jin Seo Won".

Lại là thầy toán...

Jimin ngộ ra: "xin lỗi thầy, tôi tưởng thầy là sinh viên. Thầy trông quá trẻ, tôi nhìn nhầm". Jimin áy ngại phụ thầy nhặt giấy tờ lên.

"Tôi là Park Jimin, hân hạnh được biết thầy".

"Hân hạnh, cậu cũng có thể gọi tôi là Dong Min. Tên ở nhà thường gọi. Bây giờ tôi dẫn đường cho cậu".

"Được, cảm ơn thầy!".

Jimin đi theo thầy giáo, trong lòng cảm thán. Vị này quả thật đẹp trai quá mức, nhìn qua đã thấy cao hơn Taehyung nhà mình. Không đi làm idols, diễn viên thì phí quá.

Khi tạm chia tay thầy giáo Jin Seo Won. Jimin vào trong lớp học, làm quen mọi người xung quanh. Đến giờ nghỉ, Jimin xuống căn tin mua nước uống. Ngồi một mình thơ thẩn một lúc, có một người đến trước mặt cậu.

"Ở đây dư chỗ, tôi có thể ngồi được không?".

"À được chứ, anh cứ ngồi đi".

"Tôi tên là Taemin, còn cậu?"

"Dạ?! Tôi là Park Jimin"

"Hân hạnh được làm quen". Taemin đưa tay ra bắt tay với Jimin. Trong lúc ngồi một mình, thấy Jimin đang thơ thẩn, Taemin nghĩ là Jimin chắc cũng không có bạn.

Thật trùng hợp, Jimin, Dongmin, Taemin. Tên có chữ Min đều đẹp nha!

Lúc học xong, Jimin tình cờ gặp Taemin đi chung ra đến cổng trường. Bóng dáng Taehyung đã đứng tựa ngay cửa xe, ngay bên đường.

Nói tạm biệt Taemin xong, Jimin vui vẻ đi về phía Taehyung. "Sao lại đón em, anh không đi làm sao?".

Taehyung mở cửa xe, tay che trên đầu cho Jimin ngồi yên vị, anh đóng cửa lại rồi vòng qua ghế lái. Gương mặt không biểu tình, vẫn dùng tông giọng ôn nhu trả lời: " Ngày đầu tiên em đến trường. Anh nên support em chứ!".

"Vâng", Jimin ngoan ngoãn đáp.

"Em có bạn mới à?". Lúc nãy Taehyung liếc mắt thấy hai người vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Hiện giờ nụ cười trên môi anh đang dần biến mất.

"Vâng, anh ấy cùng chuyên ngành, nhưng năm cuối rồi, mới quen hôm nay thôi".

"Em giỏi lắm! Ngày đầu tiên đã quen được bạn, tốt nhỉ!"

Câu này là đang khen sao?

Jimin hiểu ý, xe vừa rời khỏi khuôn viên trường, cậu kề môi hôn lên gò má Taehyung một cái: "Anh vẫn là tốt nhất".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net