Vụ án tại biệt thự trắng 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- 'Linh hồn búp bê với khuôn mặt bị biến dị'... lẽ nào lại là... không, không thể có chuyện này được!

Doãn Kỳ đọc xong dòng chữ được viết bằng máu đã khô trên mặt bàn mà không khỏi hoài nghi với lập luận vô lý này của mình.

- Anh đang nghi ngờ người đã ra tay sát hại Mạc Lệ chính là hồn ma của Tuyết Liên đúng không?

Câu nói của Tiểu Mẫn lập tức đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

- Tuyết Liên là ai vậy?

Elena quay sang nhìn Tiểu Mẫn hỏi.

- Tuyết Liên chính là tên của cô người mẫu năm đó bị Mạc Lệ tạt axit hủy đi dung mạo, cô ấy có một người bạn trai ngoài ngành. Trùng hợp thấy, căn nhà chúng ta đang ở hiện tại chính là nhà của cô ấy và người bạn trai ngoài ngành kia, không ai khác chính là Trịnh Kỳ đang có mặt tại đây.

Mọi sự chú ý bây giờ đều đổ dồn về phía Trịnh Kỳ.

- Nếu như cô nói thì Không lẽ, kẻ tự xưng là 'Linh hồn búp bê với khuôn mặt bị biến dị' chính là hồn ma của Tuyết Liên về đòi mạng Mạc Lệ thiệt hay sao hả?

Diệc Thần run như cầy sấy hỏi.

- Trên đời này làm gì tồn tại ma quỷ, mà nếu có thì cô ấy cũng đã giết cô ta từ lâu rồi, hà cớ gì phải chờ cho đến tận ngày hôm nay mới ra tay chứ!

- Thạc Trân nói đúng, chuyện này chỉ có thể do người làm mà thôi. Chắc chắn là đã có kẻ mượn danh 'Linh hồn búp bê với khuôn mặt bị biến dị' để ra tay với Mạc Lệ nhằm trả thù cho Tuyết Liên, kẻ đó không ai khác là một trong số chúng ta có mặt tại đây.

Nghe xong lời quả quyết của Doãn Kỳ, Đào Cận Mạc liền phản ứng gay gắt.

- Nè cậu thanh tra, sao cậu lại quy chụp tội danh cho chúng tôi như vậy chứ! Chúng tôi có động cơ gì để mà ra tay sát hại cô ấy chứ?

-  Đúng là tất cả mọi người ở đây không ai có động cơ để sát hại Mạc Lệ hết nhưng mà có một người có đủ động cơ để mà gây án!

Nghe xong câu này của Tại Hưởng, tất cả mọi người không cần hỏi cũng tự biết đó là ai.

- Mọi người đừng nhìn tôi như vậy, tôi thật sự không có làm chuyện này đâu, mọi người hãy tin tôi đi!

Trịnh Kỳ lên tiếng thanh minh cho bản thân.

- Anh Trịnh Kỳ, hiện tại ở đây chỉ có mình anh là đủ khả năng và động cơ để mà gây án. Nếu anh không muốn mình bị nghi ngờ thì làm ơn, hãy cho phép chúng tôi được lục soát cả căn nhà này để tìm chứng cứ.

Nghe xong lời này của Doãn Kỳ, anh ta không do dự mà đồng ý luôn.

- Tôi hiểu rồi!

_______________

- Món bít tết này ngon thiệt đó!

Chính Quốc nhai ngấu nghiến dĩa bít tết trên bàn tấm tắt khen ngợi.

- Tưởng tượng miếng bít tết này là Mạc Lệ, như phân tích của Hạo Thiên thì cánh tay của cô ta là bị chặt vào khoảng tầm mười giờ hơn sau khi đã bị giết chết. Vậy thì tại sao sau khi giết chết cô ta rồi, hung thủ không mang cả cái xác đặt tại phòng khách mà lại chặt đi một cánh tay rồi đem cánh tay đã bị chặt ấy đặt tại phòng khách kia chứ?

Doãn Kỳ cắt miếng bít tết ra, vừa nói vừa diễn tả hành động của hung thủ đặt miếng bít tết đã cắt sang dĩa của Chính Quốc.

- Có khi nào việc chặt cánh tay của nạn nhân ra là có mục đích gì không sếp?

- Mục đích sao!?

- Đúng rồi đó sếp, Hạo Thạc nói rất có lý đó. Có lẽ việc hắn chặt tay nạn nhân là nhằm một mục đích không rõ nào đó!

Nam Tuấn cũng đồng tình với suy luận này thốt lên.

- Các cậu nói nghe cũng rất có lý, Tại Hưởng à cậu nghĩ sao về khả năng này hả?

Doãn Kỳ đưa mắt về phía Tại Hưởng đang ngồi cạnh Chí Mẫn hỏi.

- Tôi đã nghĩ tới điều đó và nếu như lập luận của tôi là đúng thì xác của Mạc Lệ có lẽ đã không còn được nguyên vẹn nữa rồi!

- Ý của cậu là sao?

- Cho tôi mượn dĩa bít tết của sếp một lát đi!

Nghe anh nói, y liền đẩy dĩa bít tết của mình lại chỗ anh.

- Mới nãy sếp Mẫn vừa cắt ra một phần nhỏ của miếng bít tết này đặt sang dĩa của Chính Quốc. Bây giờ mọi người hãy tưởng tượng, miếng bít tết mà sếp Mẫn cắt ra vừa rồi là cánh tay bị chặt của nạn nhân, còn dĩa của Chính Quốc chính là phòng khách, miếng bít tết bị thiếu một phần là phần thi thể bị mất đi một bên tay và dĩa của sếp Mẫn là nơi cất giấu thi thể. Tất cả chúng ta đều biết, động cơ để hung thủ ra tay chính là vì để trả thù cho cái chết của Tuyết Liên đúng không?

- Chuyện đó thì ai cũng đã biết hết rồi mà!


Chính Quốc nuốt miếng bít tết xuống bụng trả lời câu hỏi của Tại Hưởng.

- Và nguyên nhân hắn chặt tay của nạn nhân sau khi giết chết cô ấy chính là vì chuyện đó!

- Ý của cậu là gì, có thể giải thích rõ hơn không?

Hạo Thạc đầu óc rối tung, mờ mịt hỏi.

- Bốn năm trước, Mạc Lệ vì đố kị với Tuyết Liên mà đã tạt axit hủy dung cô ấy. Sau đó khuôn mặt của Tuyết Liên trở nên xấu xí, biến dạng, vì không có đủ chứng cứ nên tòa đã tuyên án Mạc Lệ vô tội. Tuyết Liên sau đó thì suy sụp, treo cổ tự sát. Từ câu chuyện này, chúng ta có thể đoán ra được mục đích của hung thủ.

Đầu Chí Mẫn bắt đầu nhảy số, sau một hồi liên kết những dữ kiện lại cậu đã cho ra được đáp án.

- Ý của anh chính là do năm đó Tuyết Liên tự vẫn với một khuôn mặt đã bị hủy hoại, dẫn đến thi thể của cô ấy khi chôn cất không được nguyên vẹn như những người khác nên mục đích mà hung thủ chặt tay của Mạc Lệ sau khi giết chết cô ta, là muốn cho thi thể cô ta không được nguyên vẹn hệt như là Tuyết Liên năm đó có đúng không?

- Em thông minh lắm! Có điều nếu chỉ chặt đứt có một cánh tay thôi thì với hung thủ nhiêu đó vẫn là chưa đủ, rất có thể là hắn đã chặt xác của nạn nhân thành từng phần nhỏ khác nhau gồm hai tay, hai chân, phần thân và đầu rồi cất giấu những phần cơ thể ấy ở một nơi nào đó trong căn nhà này.

Anh vừa nói vừa chia miếng bít tết trong dĩa của Doãn Kỳ ra làm bốn phần khác nhau.

- Và rồi như thế, cứ một ngày hắn sẽ đặt một phần cơ thể tại nơi phòng khách để chúng ta chứng kiến cái chết không nguyên vẹn này của nạn nhân nhằm thỏa mãn sự thù hận bấy lâu nay tích trữ trong người.

- Nếu đúng như cậu phân tích thì tức là bây giờ, xác của Mạc Lệ đã bị chặt ra thành nhiều phần khác nhau và rất có thể ngày mai hắn sẽ đem một bộ phận cơ thể trong số đó đặt tại nơi phòng khách. Và đối tượng bị tình nghi nhiều nhất hiện nay, vẫn chính là Trịnh Kỳ.

- Nhưng mà Nam Tuấn à, chẳng phải chúng ta đã kiểm tra kĩ rồi hay sao? Tòa nhà phía sau không có gì hết, anh ta càng không thể giấu xác đã bị chặt và con dao trong phòng '002' được, vì anh ta ở cùng với Chính Quốc trong đó.

- Nhưng chẳng phải chúng ta cũng phát hiện được, đôi găng tay làm vườn phía nhà sau bị mất sao? Có thể hung thủ dùng đôi găng tay đó nhằm không để lại dấu vân tay khi di chuyển cánh tay lên phòng khách. Mà người duy nhất biết được có đôi găng tay đó ngoài nhà sau, chỉ có mình anh ta mà thôi! Đặt giả thuyết là tất cả những người khác đều biết có đôi găng tay đó đi thì không thể nào một sớm một chiều nghĩ ra kế hoạch tinh vi nà để giết người hết, đó là còn chưa kể họ giết Mạc Lệ bằng cách nào trong khi Lưu Ly luôn bên cạnh cô ta chứ?

Chính Quốc vừa nói xong, đầu Doãn Kỳ liền lóe lên một suy nghĩ.

- Phải rồi, là Lưu Ly! Theo lời khai cô ta bảo rằng do có thói quen dậy sớm để chuẩn bị quần áo cho Mạc Lệ, như mọi ngày cô ta thức dậy nhưng không thấy Mạc Lệ đây, thế là cô ta đã đi tìm và vô tình phát hiện cánh tay bị chặt năm trên bàn, do quá hoảng sợ nên cô ta đã hét lên. Cô ta cũng có khả năng gây án, do Mạc Lệ đã đối xử tệ với cô ta trong thời gian dài nên cô ta rất có thể vì uất ức dồn nén đã lên kế hoạch ra tay với nạn nhân. Nhưng mà giả thuyết này có hơi vô lý, vì chỉ vì nguyên do đó mà ra tay giết người tàn độc như vậy liệu có đáng? Đó là còn chưa kể không biết cô ta có biết câu chuyện giữa Mạc Lệ và Tuyết Liên hay không nữa!

- Cậu Mẫn à, cậu và các cấp dưới của cậu có thể ngưng bàn về vụ này mà tập trung ăn đi được không? Tôi nghe nãy giờ mà hết hứng để ăn luôn rồi nè!

Diệc Thần ngồi bàn bên cạnh quay sang nói.

- Công nhận là chúng ta cũng siêu thiệt, chứng kiến xong cảnh vừa rồi mà vẫn có thể ngồi ở đây dùng bữa sáng được!

- Chắc tại do chơi chung với bọn họ lâu quá nên dây thần kinh sợ hãi của chúng ta cũng bị chai sạn theo luôn rồi!

Nghe lời Simon và Tiểu Mẫn nói, Thái Hanh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

- Nếu như những gì vừa phân tích thì tối nay em dự tính như thế nào đây hả?

Thạc Trân có vẻ như chẳng quan tâm đến cấp dưới của mình đang ngồi cười vật vã bên cạnh mà quay sang nhìn vợ mình hỏi.

- Bên phía sở cảnh sát mới báo là sắp tới sẽ có bão kéo dài trong khoảng năm ngày nên bọn họ không thể nào đi trực thăng hay là tàu để đến đây đón chúng ta được. Chắc là tối nay bọn em sẽ ngồi canh gác trước khu vực phòng của Trịnh Kỳ, vừa hay phòng anh ta ở là phòng '002', khu vực phòng nằm sát vách cầu thang. Nếu muốn rời đi lấy phần cơ thể được giấu và đặt ở phòng khách, anh ta chỉ có mỗi con đường đó mà thôi!

- Vậy là tối nay chúng ta phải thức đêm sao sếp?

- Cũng không hẳn, chúng ta sẽ chia theo ca để trông chừng. Tôi với cậu sẽ trực ca đầu tiên bắt đầu từ chín giờ đến không giờ sáng, Nam Tuấn và Hạo Thạc sẽ trực ca hai từ không giờ đến ba giờ, ca cuối cùng sẽ là của Chí Mẫn và Tại Hưởng bắt đầu từ ba giờ cho đến sáu giờ. Nếu Trịnh Kỳ có rời khỏi phòng thì phải ngay lập tức giữ anh ta lại và gọi cho tôi đã nghe rõ chưa hả?

- Rõ sếp!

Tối hôm đó, nhóm của Doãn Kỳ đã làm việc rất tốt, Trịnh Kỳ hầu như không bước chân ra khỏi phòng nhưng chẳng hiểu sao bằng một phép thần kì nào đó mà cánh tay ở bên còn lại của Mạc Lệ vẫn có thể nằm chễm chệ trên bàn ở nơi phòng khách.

Điều này cũng diễn ra tương tự trong ba ngày sau đó, phần thân và hai chân đã được hung thủ đem trả chỉ còn thiếu mỗi phần đầu thôi. Và thật không may là vào tối ngày hôm phát hiện được bên chân trái bị chặt, Tại Hưởng đã giải được vụ án và vạch tội tên hung thủ ra ánh sáng. Chỉ đáng tiếc là khi đã vạch trần được chân tướng, hắn đã làm một điều không ai ngờ tới, đó là tự sát ngay trước mắt tất cả mọi người nhằm giải thoát cho chính bản thân hắn cũng như tâm hồn đã bị ngọn lửa thù hận thiêu rụi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net