13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương XIII : Anh vốn không thích ăn cháo, chỉ vì em đã thay đổi nó...

Trí Mân lấy hơi, can đảm nói tiếp.

" Bên ngoài trời đang mưa lớn, cậu vừa uống rượu xong, không nên để ngấm mưa...."

Tại Hưởng tỏ vẻ thích thú, khoé môi cong cong tuyệt mỹ nở một nụ cười, rồi đi thẳng về phía Trí Mân. Chống hai tay lên thành mỗi bên thành ghế, cả thân hình to lớn như đổ xuống người Trí Mân.

Thật biết cách khiến cậu bị áp lực tâm lí. Với cái khoảng cách này, cậu có thể ngửi thấy rõ mùi rượu nồng trên người anh.

" Cậu đang giữ tôi ở lại đây à ?"

Trí Mân đỏ mặt, nói chuyện bình thường với Tại Hưởng cậu đã bị rối đến xoay vòng rồi, lại còn ám muội như vậy.

Ngượng, ngượng chết cậu rồi...

" Tại Hưởng, không có..."

" Vậy ý cậu là như nào ?"

Tại Hưởng vẫn thích thú nhìn chằm vào cậu hỏi vặn.

" Sáng mai cậu có thể rời đi sớm, hiện tại trời đang mưa..."

Tại Hưởng không làm khó Trí Mân nữa, chuyển vị trí sang ngồi chỗ bên cạnh cậu.

" Vào phòng ngủ đi, tôi sẽ ngủ ở đây."

Vậy là Tại Hưởng đã đồng ý ở lại ?

Trí Mân thở phào, cuối cùng cũng không bị làm khó nữa rồi.

Trí Mân đem hộp mì vào trong nhà bếp vất vào sọt rác. Nhận thấy Tại Hưởng hình như đang khó chịu với bộ quần áo toàn mùi rượu của mình, Trí Mân nói thêm một câu nữa.

" Tại Hưởng..."

" Sao vậy ? Muốn ngủ chung với tôi sao ?"

Trí Mân ngượng đến đỏ mặt. Mỗi lần mở lời với Tại Hưởng y như rằng câu từ lẫn lộn.

Tại Hưởng, cậu có thể làm ơn đừng châm chọc tôi nữa không ? Cái ghế nhỏ như vậy...

" Không có..."

" Vậy làm sao ?"

" Cậu đang khó chịu với mùi rượu trên quần áo phải không ? Nếu không phiền có thể mặc quần áo của mình."

Tại Hưởng không trả lời. Trí Mân tưởng anh từ chối.

" Phòng tắm ở trong phòng của cậu sao ?"

Nói vậy chính là đồng ý mặc đồ của Trí Mân rồi.

" Ờ-ờm..."

Tại Hưởng đi vào trong phòng tắm, Trí Mân chạy theo sau chọn cho anh một bộ đồ.

Cũng may là quần áo của cậu mua lúc nào cũng thừa một size, nên Tại Hưởng mặc cũng không bị chật lắm.

" Tại Hưởng..."

" Trí Mân à, cậu có thể đừng cứ chốc nhát lại gọi tên tôi như vậy không ?"

Tại Hưởng đi từ trong phòng Trí Mân ra, đang bận rộn quan sát bộ quần áo trên người, nghe cậu gọi tên, đen mặt cắt ngang lời Trí Mân.

" Xin lỗi...."

Cái gì cũng xin lỗi...

Cậu còn nhu nhược như vậy tôi sẽ đè cậu ra xử phạt đấy Phác Trí Mân.

Tại Hưởng hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống ghé sofa, lắc đầu cho qua.

" Được rồi, không phải xin lỗi."

Phác Trí Mân, cậu ngốc như vậy ai yêu cho nổi ?

" Mình có nấu cháo cho cậu, mình mang ra cho cậu được không ?"

" Được rồi, để đó đi, một lúc nữa tôi sẽ ăn."

Ăn sao ?

Mình vừa nói cái gì vậy ?

Đến Tại Hưởng cũng đang nghi ngờ những lời bản thân vừa nói ra. Sống trên đời 17 năm, thứ Tại Hưởng ghét ăn nhất chính là cháo, bây giờ lại nhận lời Trí Mân ?

" Trí Mân."

" Tại Hưởng, vậy mình đặt ở đây cho cậu, ăn sớm một chút kẻo nguội."

Cả Tại Hưởng và Trí Mân đều lên tiếng cùng lúc.

" Sao thế Tại Hưởng ?"

" À thôi không có gì."

Tại Hưởng phớt lờ cho qua, rồi lại tập trung xem tivi.

Vốn dĩ ban nãy, anh muốn nói là " không muốn ăn cháo nữa ", nhưng không hiểu sao, bắt gặp thái độ vui vẻ, ân cần kia của Trí Mân, Tại Hưởng lại không có cơ hội từ chối nữa rồi.

Đã 11 giờ rưỡi, Trí Mân đã đi ngủ được một lúc, Tại Hưởng sau khi ăn xong cháo, đã tự tay dọn rửa, hôm nay anh cũng không hiểu bản thân vì cái gì mà lại ý thức như thế nữa, rõ là trước giờ chưa từng phải rửa bát.

Ngả lưng ra ghế sofa, Tại Hưởng yên ổn chìm vào giấc ngủ.

3 giờ sáng, mưa giông càng nặng hạt, chưa có giấu hiệu ngưng tạnh. Trí Mân bất ngờ tỉnh giấc, nhìn tới nhìn lui, thuận tay với lấy chiếc chăn mỏng ôm vào trong người, rón rén ra phòng khách.

Tại Hưởng không tắt điện, mà để sáng như vậy, rất dễ dàng tạo cơ hội cho cậu di chuyển dễ hơn. Trí Mân đứng trước ghế của Tại Hưởng, rũ chăn ra định đắp lên người anh.

' Rầm '

Tiếng sấm sét đánh rung cả bầu trời, loé sáng một góc bên ngoài khoảng không gian kia. Cùng lúc này, điện trong khu nhà bị cắt. Bóng tối cùng tiếng động lớn khiến Trí Mân giật mình hét lớn rồi mất đà ngã lên người Tại Hưởng.

" Ôi mẹ ơi !"

Một khung cảnh cực kì đặc sắc mở ra. Cả cơ thể nhỏ nằm gọn trong lồng ngực của Tại Hưởng, chiếc chăn như có phép mầu đắp lên người cả hai. Trí Mân hoảng hốt, tròng mắt mở to run rẩy.

" Trí Mân..."

Chất giọng khàn khàn của Tại Hưởng khẽ thì thầm bên tai.

" Tại Hưởng, mình không cố ý, mình sẽ về phòng ngay."

Trí Mân lắp bắp nhoài người dậy thì bị Tại Hưởng túm trở lại chỗ cũ.

" Cậu thực sự sợ tôi đến vậy sao ?"

Cái này, tâm sự đêm khuya sao ?

" Không có..."

" Vậy tại sao cậu cứ năm lần bảy lượt tránh mặt tôi ? Nói chuyện với tôi thì lí nhí, mắt cứ nhìn xuống đất. Cậu coi tôi là Medusa sao ? Sợ tôi hoá đá cậu sao ?"

___________
Vabe : làm gì có ông Medusa, chỉ có bà Medusa thôi, anh đừng nghĩ vậy chứ Tại Hưởng =))))

Thank for reading 🌟

By vabe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kth #pjm #vmin