4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đợi Jimin ngủ rồi, Taehyung ngồi xuống kế bên ngắm nhìn cậu thật lâu. Anh muốn ghi lại khoảnh khắc này, gương mặt hồn nhiên, giấc ngủ bình yên của cậu. Sau này không còn cơ hội nữa rồi. Có lẽ, kể cả tình bạn thông thường cũng không có.

"Là vì anh, anh là lý do khiến cho anh ấy không quay lại với em. Bởi vì như thế nên em mới chán ghét anh sao?"

"Anh gián tiếp hại mối tình duyên của em tan vỡ"

"Jimin à! Anh cũng muốn em hạnh phúc mà"

"Từ đầu đến cuối chỉ một mình anh vọng tưởng"

Nắm bàn tay Jimin thật chặt, giữ bên gò má của mình rất lâu. Còn luyến lưu, tiếc nuối gì nữa, khi người chẳng có một chút tình cảm với mình. Nhưng trước sau gì cũng phải buông, tội tình gì cứ mãi níu kéo, dằn vặt với nhau. Giải thoát cho một cuộc tình đơn phương. Mười năm yêu em, là mười năm hạnh phúc nhất, cũng chính là mười đau khổ nhất của anh.

"Jimin à! Em nhớ giữ gìn sức khỏe. Em phải thật sự hạnh phúc nha!"


Taehyung đi trong đêm khuya. Cũng vào lúc trời đang mưa. Bên ngoài buốt lạnh, gió thổi làm tê tái trái tim anh. Anh không phải không mua nổi hoặc thuê không nổi căn nhà để ở. Vì anh muốn ở bên cạnh cậu. Trong lòng buồn bã vô cùng, lại như vừa mới buông bỏ xuống một thứ nặng nề mà bấy lâu nay mình luôn đeo giữ lấy nó.

Một thân cô độc, đến tiệm trà của mình. Trong phòng nghỉ chật hẹp, có cái Sofa nhỏ. Nam nhân vai rộng nằm dư ra một khúc chân, nhưng có thể tạm bợ nghỉ lưng.




Jimin không hẳn say không biết gì. Cậu nghe anh nói, không sót một câu nào. Cậu cảm nhận ấm áp từ cái nắm tay, cái vuốt ve trên tóc, cái hôn lên mi mắt, hôn lên môi cậu trước khi anh rời đi. Từng cử chỉ của anh đều dịu dàng âu yếm. Mà có lẽ người cậu từng yêu từ trước đến giờ cũng chưa từng có được.

Đi rồi, lần này là đi thật sự. Cậu nghe được tiếng cửa đóng lại cũng thật nhẹ nhàng. Hiện tại trong căn nhà chỉ còn mình cậu. Trống trải, lạnh lẽo, không gian trầm lắng. Chỉ nghe được tiếng mưa đêm buồn hiu quạnh. Từ bây giờ, cậu sẽ không còn thấy bữa cơm nào nữa. Cũng không có ly chanh mật ong ấm nóng mỗi khi cậu không khỏe. Không có ai cằn nhằn , nhắc nhở phải uống thuốc, phải mặc thêm áo ấm, phải mang dù kẻo trời mưa. Phải giữ gìn sức khỏe... Vui mới phải, toại nguyện cậu rồi. Vì cố ý ép anh đi, ép anh rời khỏi cuộc đời của mình. Vì sao nước mắt lại nhạt nhòa trên gối?

Tất cả sẽ kết thúc như vậy đó. Kết thúc một thói quen trong mười năm.




Buổi sáng, Tyeong vừa mở cửa phòng, ngạc nhiên thấy Taehyung ngủ ở đó. Taehyung cũng bị đánh thức.

"Tối qua cậu ngủ ở đây? Không chăn, không nệm?"

"Có sao đâu chứ? Cũng chỉ là ngủ thôi".

Taehyung cũng không hiểu sao, tuy anh cảm thấy lòng dạ tan nát hết, đau đớn cùng cực, nhưng lại nhẹ nhõm, tựa như trút bỏ gánh nặng vậy.

"Hai người giận nhau rồi?" Tyeong thắc mắc vì nhìn thấy Taehyung mang cả túi quần áo theo bên mình.

Taehyung trầm tư, rồi cũng nhẹ giọng nói ra: "Không phải giận nhau. Là tôi tự buông tay"

"Sao? Thật ư?"

"Ừ". Taehyung vuốt lại mái tóc rối của mình. "Tôi sẽ tìm phòng trọ gần đây".

Tyeong hớn hở: "Được lắm! Để tôi tìm giúp cậu".

"Tôi bị thất tình, mà trông cậu vui nhỉ!" Taehyung cười khổ nhìn người bạn thân lắc đầu.

Tyeong đương nhiên là vui rồi, anh nén cười lại thôi. Tuy anh quen biết với Taehyung những năm gần đây, anh dường như chứng kiến những gì Taehyung đã trải qua. Không ít lần đã khuyên Taehyung bỏ cuộc. Bây giờ còn không phải là lúc nên ăn mừng sao.

"Tôi sẽ giới thiệu người cho cậu hẹn hò" Tyeong nói. Anh dường như chờ sẵn ngày này.

Taehyung thơ thẩn nhìn về hư không: "Cậu thôi đi! Tôi vẫn còn đau lòng lắm! Đợi vết thương lành hẳn hả nhắc đến chuyện này".

"Tôi biết, tôi biết mà, tôi nhất định sẽ tìm người tốt cho cậu".

Taehyung cười cười cho qua chuyện, thực sự tâm trạng héo hon không thể tả nổi. Mất bao lâu để vết thương lành hẳn? Ai biết được? Hoặc là vì còn vết sẹo mà anh sợ mình sẽ lần nữa bị tổn thương.



Không hề khó khăn khi tìm một phòng trọ ở gần tiệm trà. Đi bộ vài trăm bước đã đến nơi. Tối về tắm rửa, thoải mái nằm xuống giường ngủ. Không còn cảm giác chờ đợi một ai đó. Chẳng phải lo lắng nấu bữa cơm, chẳng phải bỏ phí thức ăn khi người ấy không hề động đủa đến. Nhớ đến người thì mở điện thoại ra xem hình ảnh.

Người dọn đi thì dễ dàng rất nhanh làm quen với cuộc sống mới. Người ở lại mới là muốn làm quen lại quen không được.

Mảnh giấy dán trên tủ lạnh "Em phải coi hạng sử dụng". Mảnh giấy ở tủ thuốc " Đừng ỷ lại còn trẻ mà coi thường sức khoẻ". "Thứ ba là ngày đổ rác, em nhớ phân loại rác". Trên bàn ăn, chìa khóa nhà để lại, "Em nhớ trả bill điện, nước đúng ngày".

"Phiền phức!"

Jimin tháo gỡ hết những mảnh giấy ấy vò nát hết rồi quăng vào sọt rác. Những chuyện vặt này trước đây đều do Taehyung làm. Anh đi rồi thì không phải chuyện của anh nữa.

"Ai cần anh lo chứ!"



Trên đường về, cùng lúc trời đang mưa, mưa không lớn lắm, chỉ có thể làm đủ ướt một con mèo nhỏ trong chiếc thùng giấy ở trước cổng nhà. Thân thể nhỏ nhắn, đáng yêu, lại bị bỏ rơi tội nghiệp như thế. Jimin ngồi xuống, đem dù che mưa cho nó.

"Bị bỏ rơi sao?". Jimin vuốt ve trên đầu nó. Bàn tay Jimin ấm áp, như vì thiếu thốn tình thương mà nó rất hưởng thụ bàn tay đó.

"Xin lỗi! Anh không thể mang em về nhà được. Không ai chăm sóc cho em, không ai bầu bạn với em, em sẽ chẳng ở được lâu đâu, rồi một ngày nào đó tự mình cũng đi tìm niềm vui cho mình thôi".

Nó nghe không hiểu, nó chỉ biết người này quan tâm nó. Bộ lông mềm mại, nó vui vẻ cọ cọ vào tay Jimin đến nhột nhạt. Jimin đưa nó đến đến quản lý khu vực, để họ tìm nhà cho nó.

Một mình về nhà, căn nhà không còn ánh sáng của ai đó đang chờ mình, âm thanh yên lặng, buồn tẻ đến đáng sợ, nhà bếp cũng lạnh tanh.

Nằm nghỉ được một lúc, đầu đau không thể tả nổi, không thể ngủ được. Jimin tự mình bò dậy đi tìm thuốc uống.

Thuốc để đâu cậu cũng không biết. Mọi lúc đều do Taehyung dâng đến miệng. Ngay cả mảnh giấy của anh để lại, cậu cũng quăng mất rồi.

Loay hoay mở hết các nơi mới tìm thấy nó. Một tủ, thuốc loại nào cũng có. Cậu tùy ý bỏ vào miệng, nước uống cũng lạnh ngắt từ cổ họng chạy dài xuống, cậu tự nhủ: Rồi sẽ quen thôi!


Những ngày mưa buồn lặng lẽ trôi qua. Taehyung đã sắp xếp gọn gàng hết các thứ đồ đạc trong phòng mới của mình. Có những thứ đã quá cũ kỹ, bấy lâu cứ tiếc mà không nỡ bỏ. Bây giờ căn phòng nhỏ hơn, nên cái gì không cần dùng đến thì phải bỏ đi.


Có một hôm Taehyung ở tiệm trà của mình thì nhận được cuộc gọi từ Jimin. Anh không nhớ là lần cuối cùng Jimin gọi cho anh là khi nào. Chỉ biết là anh nhất định sẽ nghe.

"Ừ anh nghe đây, Jimin!"

"Tôi muốn bán căn nhà, định hỏi ý kiến của anh".

Cũng đúng, căn nhà nhỏ hai người mua trả góp trước đây. Bây giờ anh không ở nữa, thì cách duy nhất nên bán nó đi, trả lại phân nửa tiền cho anh.

Trầm lặng vài giây, anh nói: "Được, em cứ quyết định đi".

"Vậy thì khi nào làm giấy tờ xong, tôi sẽ đưa qua cho anh ký".

"Được".

Jimin cúp máy ngay sau đó, cả một câu tạm biệt cũng không có. Taehyung thở dài để điện thoại xuống. Anh nghĩ: Jimin muốn dọn đến một nơi nào riêng tư ở cùng với bạn trai. Căn nhà đứng cùng tên với anh cũng đã khiến cho cậu chịu quá nhiều áp lực với người yêu.

Kết thúc thật rồi! Đoạn tình đơn phương này. Kề cận 10 năm, có 120 tháng, 3650 ngày, 87600 giờ, 40 mùa, 10 mùa mưa qua. Chỉ yêu đúng một người, ánh mắt luôn hướng về một người, tâm tư tình cảm chỉ dành cho một người.

Ai cũng bảo anh chỉ là như một thói quen, vì ở chung lâu ngày nên không bỏ xuống được. Bây giờ thử xa nhau đi, rồi anh sẽ nhìn thấy những ánh sáng xung quanh mình. Những màu sắc rực rỡ xung quanh mình mà bấy lâu nay anh bỏ lỡ.

Taehyung đẹp trai, dáng hình cân đối, bạn trai lý tưởng, người chồng quốc dân, chuẩn gu cho những cô gái. Nếu nói anh không thích con gái, thì bên cạnh đó cũng có rất nhiều chàng trai để mắt tới.



Sau một chuyến về quê, thăm vườn trà của mình. Tâm tình Taehyung đã thoáng hơn nhiều. Trước mắt là lo về công việc, anh lên kế hoạch. Đến lúc đủ tiền sẽ đi du lịch nhiều nơi. Taehyung hẹn một vị khách ở một nhà hàng để bàn về việc mua bán phân phối trà của mình.

Anh đến sớm một chút, lại tình cờ nhìn thấy Taeyang đưa vợ con mình đi ăn. Bữa ăn vui vẻ, với gia đình nhỏ. Xót xa cho mình, thương cho Jimin. Nhưng nghĩ đến, nếu một đứa trẻ nhỏ phải ảnh hưởng cuộc sống sau khi cha mẹ ly hôn thì sẽ như thế nào? Taehyung không biết Jimin có từng nghĩ đến điều này chưa?

Chỉ là chuyện này không đến lượt anh có thể quản. Lúc ăn xong, Taeyang đi ra ngoài hút thuốc, Taehyung cũng theo anh ra ngoài.

"Có muốn hút một điếu không? Tôi còn thừa". Taeyang chìa gói thuốc trước mặt Taehyung.

"Tôi không hút thuốc, Jimin không thích". Taehyung trả lời xong, lại tự cười chính mình. Anh còn chẳng phải là bạn trai của Jimin. Lại ghi nhớ hết mọi thứ về cậu.

"Tôi cũng nên cay thuốc, vì có con nhỏ". Taeyang hít một hơi, rồi đem nửa điếu thuốc dụi tắt đi.

Người cũng đi rồi, Taehyung không hút thuốc nhưng mùi thuốc vẫn bám vào người anh. Không dễ chịu chút nào, anh thở dài. Trong đoạn đường tình yêu này, ai mới là người đáng thương nhất?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net