Yêu em từ cái nhìn đầu tiên (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Đột nhiên, một cánh tay bị quăng tới chỗ anh, anh sợ tới mức đôi mắt đỏ ửng lên, miệng không ngừng gào thét:

"Á... Cứu tôi với... buông tôi ra... á..."

  Doãn Tắc Ninh cùng đám người kia liền nghe thấy tiếng hét chói tai đó, đồng loạt quay sang nhìn anh. Cô nhíu mày lại, tiến gần tới, bỏ tai nghe xuống, gương mặt tỉnh bơ đá cái cánh tay đó ra. Nhìn lại đám người kia:

"Các người dám giết người của tôi, hậu quả các người sẽ phải gánh!" 

  Đôi mắt của cô lúc này sáng vô cùng, đem theo cả tia lửa giận, ánh mắt sắc như dao nhọn... Trái tim Tống Tử Ngôn bỗng nhiên đập mạnh một cái, rồi lệch quỹ đạo vốn có của nó. Khuôn mặt khẽ ửng đỏ.

  Một tên đầu sỏ nhìn hai người bằng ánh mắt khinh thường:

"Dựa vào hai đứa vô dụng như chúng mày? Haha, mày đang kể chuyện hài sao?"

  Cả đám người nghe tên đầu sỏ nói vậy liền hùa theo cười nhạo hai người.

"Cái tên kia thì làm được gì chứ? như một thằng đàn bà vậy!"

"Phải đó"

"Còn nữa cái con nhỏ kia, vừa thấp vừa gầy, gió thổi liền bay chứ nghĩ sao có thể đánh lại chúng ta!"

...

   Doãn Tắc Ninh nhíu mày lại, mấy cái tên này là đàn bà sao? Lắm lời quá mức cho phép. Tống Tử Ngôn thấy đám người liên tục coi thường cô, liền quay sang hỏi:

"Tiểu Ninh Ninh, hay là chúng ta về đi, ở đây không an toàn..."

  Cô tưởng anh ta sợ chết trong đơn độc liền an ủi.

"Nếu anh sợ không có ai chết cùng anh thì khỏi phải lo nữa. Với sự bất chuyên nghiệp của đám ngu xuẩn này, cùng với tính cách của anh. Trong hai phút, anh sẽ có ít nhất 50 người chết cùng."

    Tống Tử Ngôn :"..." khóc không ra nước mắt. Cô gái à, em không biết an ủi người khác à?

    Lúc này, đám người kia cũng mất kiên nhẫn, cầm gậy sắt hung hăng tới trước mặt hai người.

    Doãn Tắc Ninh khẽ nhếch mép, đôi môi mỏng cong lên đầy vẻ mị hoặc. Chân giơ cao lên, vòng qua một lượt. Đám người đó chưa hiểu cái gì liền ngã quỵ xuống, phần da thịt bị rách có một chút màu đen.

   Độc dược!

   Một lúc sau mấy người đó liền bị đau đớn đến tột cùng, nằm thoi thóp kêu la. Trông vô cùng bi kịch.

  Mà người gây ra việc này lại vô cùng thờ ơ, nhìn mấy người phía sau, nhẹ giọng hỏi:

"Ai muốn tới chầu Diêm Vương nữa hay không?"

  Đám người đó nghe thấy vậy liền hoảng sợ, vội vàng bỏ chạy.

  Tống Tử Ngôn ở đằng sau sợ tới mức không thốt nên lời, bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi môi khẽ run run. Doãn Tắc Ninh biết mình đã dọa tới tâm hồn nhỏ bé của anh liền tới an ủi mấy câu:

"Tống thiếu, anh sợ cái gì chứ? Chẳng qua là độc dược mới chế thôi mà..."

  Khóe miệng anh giật giật một chút, độc dược, tự chế? Vậy là không có thuốc giải phải không?

  Thấy biểu cảm của anh còn nặng hơn trước, cô khẽ nhíu mày, đôi tay day day trán.

"Anh yên tâm, dù anh có chết tôi cũng sẽ chôn cất cho anh đàng hoàng."

  Tống Tử Ngôn :"..." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net