Part 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi khi nhớ lại tình cảnh ngày hôm ấy, trái tim nó dường như bị bốp nghẹn lại. Sau khi Vũ Gia Phong đi được một lúc, thì Ngô Gia Bảo mới tới. Thanh Thiên nhìn thấy Gia Bảo thì mừng không thôi, nó nhào vào lòng Gia Bảo, ôm chầm lấy anh. Gia Bảo ôn nhu nói:

-Xin lỗi Daddy đến trễ, làm hai người phải chịu khổ. Hai mẹ con không sao chứ?

-Không sao, nhưng Thanh Thiên sợ lắm, khi nhìn thấy mẹ bị lũ xấu làm hại Thanh Thiên không làm được gì cả, Thanh Thiên là đứa vô dụng, là bé hư, bất hiếu nhi.

Gia Bảo xoa đầu nó, ôm chặt lấy nó, sủng nịch nói:

-Thanh Thiên đừng khóc nhè, con không hư, con rất tốt. Chỉ tại con còn nhỏ thôi, daddy tin khi lớn lên con nhất định có thể bảo vệ được mẹ và daddy. Còn bây giờ hãy để daddy bảo vệ hai mẹ con nha. Mà mẹ con đâu rồi.

-Mẹ và Vũ Gia Phong có việc đi trước rồi

-Vậy giờ Thanh Thiên theo daddy về trước nha.

"Cuối cùng anh cũng đến trễ hơn Vũ Gia Phong một bước rồi, mặc dù anh không thích cái gã đó cho lắm. Nhưng nếu Kỳ Duyên thật sự yêu và tha lỗi cho hắn thì Ngô Gia Bảo anh đây vẫn không muốn chấp nhất làm gì."

Đi được một đoạn ngắn, vì tai nạn giao thông nên kẹt xe không đi được. Thông qua kính xeẩoThnh Thiên nhìn thấy rõ hiện trường vụ tai nạn. Lúc ấy hai tay nó run rẩy, toàn thân như vô lực, nó đẩy mạnh cửa xe, lao về phía nạn nhân.

-Mẹ, mẹ đừng bỏ con.

Chỉ một khoảng cách ngắn, nhưng không biết nó té bao nhiêu lần. Trước mắt nó là hình ảnh hai thân thể đan vào nhau, xung quang toàn là máu, thân thể của họ cũng chỉ có một màu đó là màu đỏ của huyết.

Vũ Gia Phong ôm trọn Kỳ Duyên vào lòng, anh dùng cả thân thể của mình để che chở cho Lâm Hoàng Kỳ Duyên....Khi nó tới gần Kỳ Duyên đã hôn mê, chỉ còn Vũ Gia Phong vẫn còn chút lí trí, khoé môi cứ luôn mấp máy liên tục, dường như muốn nói gì đó, nhưng nó không thể nào nghe được. Nó đến gần bên anh, anh nhìn nó ôn nhu nói:

-Thanh Thiên ba chắc không được rồi, ba nợ mẹ con rất nhiều, nên con phải thay ba chăm sóc mẹ biết không? Mà còn một việc nữa, con có thể gọi ba một tiếng ba được không, nếu như vậy ba chẳng còn tiếc nuối nào nữa.

-Ba, ba nhất định không sao? Ba sẽ không chết đâu, còn nhất định sẽ cứu sống ba. Ba có lỗi với mẹ, thì tự ba đi chuộc lỗi đi, đừng hy vọng con sẽ giúp ba.

Vũ Gia Phong nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến, anh nở nụ cười, rồi hai mắt từ từ khép lại. Thanh Thiên cuối cùng ba cũng đợi được con. Thanh Thiên khóc róng lên, ôm chầm lấy Vũ Gia Phong và Lâm Hoàng Kỳ Duyên, sau đó cũng ngất đi. Khi tỉnh lại... Lại lần nữa nó đã trong bệnh viện, Gia Bảo nói với nó Vũ Gia Phong đã chết còn Kỳ Duyên thì vẫn còn trong tình trạng hôn mê. Không biết khi nào tỉnh lại.

...

----------------------------------------------------------------

Một năm sau

...

Thanh Thiên ngồi cạnh bên giường Kỳ Duyên vừa gọt táo, vừa nói:

-Lâm Hoàng Kỳ Duyên, con nói mẹ nghe nè, mẹ ngủ suốt ngày như vậy không chán à. Tối ngày chỉ vô nước biển và dịch dinh dưỡng, không được ăn những món do con nấu mẹ không cảm thấy khó chịu sao.

Ngừng một lát uống một ngụm sữa, Thanh Thiên nói tiếp

-Nếu mẹ còn không tỉnh nữa, cứ mỗi ngày con lại đập một món đồ trong nhà. Mẹ nói bắt đầu từ hôm nay con nên đập thứ gì đây. Hay là cái laptop mà mẹ dùng để xem lén hình ba, mẹ chỉ muốn ngủ thôi, cứ để không như vậy sớm muộn gì cũng hư, hãy để con tiễn nó dùm mẹ luôn đi.

-Lâm Hoàng Thanh Thiên con dám.

Thanh Thiên trợn mắt nhìn hàng lông mi của người phụ nữ khẽ lay động, đôi mắt khẽ nheo lại có lẽ vì chưa kịp thích ứng hoàn toàn với ánh sáng xung quanh, sau đó dần dần mở ra hoàn toàn. Nếu biết dùng cách này có thể đánh thức mẹ nó thì nó đã dùng từ sớm rồi. Chứ không đến nỗi ngày nào cũng phải tự kỷ, giống như bệnh nhân tâm thần nói chuyện một mình.

Thanh Thên nhào vào lòng, ôm chặt lấy Kỳ Duyên khóc. Kỳ Duyên khẽ nhíu mi:

-Lâm Hoàng Thanh Thiên con điên à, không phải mẹ chỉ là sốt cao lâm vào hôn mê nên mới nhập viện thôi. Cái biểu tình của con là sao, con muốn trù mẹ chết sớm hả?

-Mẹ nói cái gì, mẹ nhập viện vì sốt cao?

-Thằng tiểu quỷ này, vậy chứ con nói mẹ vì sao phải nhập viện nào?

-Thì tại vì....._Thanh Thiên chưa nói hết câu đã bị, giọng nói lạnh ngắt của Gia Bảo đánh gãy:

-Vì sốt cao chứ sao. Lâm Hoàng Thanh Thiên con đừng nên trêu chọc mẹ con như thế chứ. Nếu không khi mẹ con phát cáu lên, chú sẽ không binh con đâu.

Nhìn cái ánh mắt như muốn hành hung của Ngô Gia Bảo, những lời nói muốn thốt ra, lập tức bị Thanh Thiên nuốt ngược trở vào.

...

------------------------------------------------------

Vậy là sau khi kiểm tra bác sĩ phán cho họ một câu xanh rờn, mẹ nó bị mất trí nhớ tạm thời do sốc nặng. Nhưng vấn đề đáng lo nhất là, bà nhớ hết tất cả mọi người, mọi việc, duy nhất chỉ quên những thứ có liên quan Vũ Gia Phong và sự tồn tại của anh.

Thanh Thiên không biết phải nên mừng hay nên vui đây. Bởi nó biết nếu mẹ nó vẫn chưa quên ba nó, khi biết ông đã vì bà mà chết, chắc chắn cõi lòng bà sẽ đau khổ còn hơn chết, thương tâm cả đời. Nên có lẽ bà quên đi sự tồn tại của ông cũng tốt. Nhưng chỉ tội cho Vũ Gia Phong cả đời chỉ yêu Lâm Hoàng Kỳ Duyên, nhưng đến khi mất đi, thì người ông yêu nhất không hề nhớ sự tồn tại của mình, một giọt nước mắt cũng không chịu nhỏ vì ông.

--------------------------------------------------------

Sau khi xuất viện Thanh Thiên cứ dính lấy Kỳ Duyên làm cô phiền chết được. Cô thật không biết thằng quý tử nhà cô uống lộn thuốc nào nữa, không phải lúc trước nó luôn cô chê cô phiền, cô già lẩm cẩm cứ lãi bên tai nó hoài.

Vậy mà bây giờ nhìn xem hai mươi tư tiếng đồng hồ, trừ đi học, đi ngũ, toàn bộ thời gian còn lại, nó luôn kè kè bên cô.

...

*********************

...

"Cạch cạch...."

...

Kỳ Duyên vừa đánh máy, vừa nói :

-Lâm Hoàng Thanh Thiên con thấy chán à, sao không đi qua nhà hàng xóm chơi với mấy bạn đi, con cứ dính lấy mẹ không phiền sao?

-Không phiền, mấy bạn không ai đẹp bằng con, cũng chả ai chơi thắng con cả, chán ồm.

Kỳ Duyên cảm thấy trên trán nổi thêm vài đường hắc tuyến, không biết rốt cuộc Lâm Hoàng Thanh Thiên di truyền cái tính tự kỷ cuồn này từ ai nữa, không giống cô gì hết.

-Nhưng mà mẹ thấy rất phiền à, con cứ cái đà bất nhạc đùng đùng chèn chèn kiểu này, thì làm sao mẹ có tinh thần làm việc được chứ. Mà nếu mẹ không làm việc thì không có tiền, đến lúc đó thì kiếm tiền đâu mà sài _Kỳ Duyên giả bộ nghèo khổ nói

Thanh Thiên nhàn nhã vừa cắn hột dưa, vừa uống sữa đáp lại vì nó biết thừa mẹ đang đùa:

-Không cần lo chuyện đó, daddy Gia Bảo nói daddy sẽ lo cho hai mẹ con mình từ a tới z chỉ cần mẹ nói một câu mà thôi.

-Nhưng mà chúng ta không thể cứ làm phiền người ta hoài như thế. _Kỳ Duyên vẫn không chịu thua thằng quý tử nhà cô.

-Không đâu theo tính toán của con, chi phí sinh hoạt một năm của chúng ta chỉ bằng tiền mà daddy Gia Bảo bỏ ra để mời đối tác đi ăn một bữa thôi.

-Ách.

Kỳ Duyên cứng họng, nghẹn trân trối, tài ăn nói của con cô còn hơn cả Hoàng Bảo Nhi (nhỏ) nữa. Chắc có lẽ cô không nên cho nó tiếp xúc với Hoàng Bảo Nhi quá nhiều, đúng là cái tốt không học, chỉ lo học cái xấu mà thôi.

....

"Bốp"

....

cái lọ thủy tinh đựng ngôi sao may mắng do cô sếp tất cả rơi vung vãi xuống đất.

-Lâm Hoàng Thanh Thiên con lượm tất cả lên cho mẹ. Nếu không thì con chuẩn bị nhìn mông của con nỡ hoa đi.

-Áck.

Cảm nhận được sát khí phát ra từ người Kỳ Duyên, ba sáu kế tẩu di thượng sách, "chạy", Thanh Thiên đặt chân xuống đất chạy nhanh ra cửa.

-Mẹ tới giờ đi học thêm rồi, con đi trước đây.

Kỳ Duyên giọng nói phi thường tức giận, nâng cao đềxiben nói:

-Lâm Hoàng Thanh Thiên con có giỏi thì trốn luôn đi. Nếu để mẹ bắt được thì con chết chắc.

Cô là mẹ nó làm sao cô còn không hiểu con cô, nó có đi học phụ đạo à sao cô không biết nhỉ. Đang lúc Kỳ Duyên lui cui lụm lấy những ngôi sao may mắn, thì tay cô bỗng nhiên đụng tới một vật gì đó.

Kỳ Duyên cầm lên thì thấy đó là một sợi dây chuyền, trên mặt dây chuyền còn có chữ PYD, ba chữ này có nghĩa gì nhỉ.

Bổng nhiên trước mặt cô xuất hiện hình ảnh cứ như một cuốn phim chiếu chậm từng cảnh, từng cảnh.

Hình ảnh ngườồicn trai tuấn tú dịu dàng âu yếm bên một ngưòi con gái cười rất hạnh phúc....Dường như không chấp nổi sự thật Lâm Hoàng Kỳ Duyên

ngất đi, trước khi mất hết ý thức trong miệng cô chỉ phát ra ba chữ:

-Vũ Gia Phong.

------------------------------------------------------------------------

Sau khi nhớ ra tất cả, Kỳ Duyên lái xe trở về ngôi biệt thự Green, nơi cô & anh đã từng chung sống với nhau.

...

"Cạch"

...

Kỳ Dyuên dùng chiếc chìa khóa cũ mở cửa vào nhà, anh vẫn chưa hề đổi ổ khóa anh vẫn luôn chờ cô trở về. Kỳ Duyên bước vào nhà, cách bày trí căn nhà vẫn giống như tám năm về trước, cái ngày mà cô ra đi. Kỳ Duyên theo lối cũ mở ra phòng khách, phòng này đã được trang trí lại bên trong để rất nhiều đồ chơi chơi bé trai, cô nghĩ rằng có lẽ anh đã chuẩn bị sẵn để đón Thanh Thiên và cô về sống chung. Phòng thứ hai là phòng của Vũ Gia Phong. Kỳ Duyên mở cửa bước vào, nơi đây vẫn như xưa, vẫn lạnh lùng và ảm đạm như cái vỏ bọc của anh. Kỳ Duyên đi lại nằm lên chiếc giường của anh, ôm lấy cái chăn của Vũ Gia Phong vào lòng, khóc nấc lên:

-Vũ Gia Phong anh là tên khốn, là cái tên xấu xa, chết tiệt. Anh nói anh yêu tôi mà anh dám chết một mình bỏ lại tôi đó hả? Vũ Gia Phong tôi xin lỗi, tôi không nên vì hiểu lầm mà bỏ đi, nếu lúc đó tôi nói rõ ra với anh, tôi đó cả hai cùng đau khổ. Gia Phong anh biết không tôi không hận anh, chuyện của mẹ anh không liên quan gì anh cả, anh chẳng hề có lỗi. Lỗi là do tôi, tôi đã sai lầm rồi, tôi không nên dùng hết toàn bộ oán hận của đời trước lên đời sau, Vũ Gia Phong tôi nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm,...hức...hức...

Kỳ Duyên khóc đến mỗi nòn rồi ngũ thiếp đi. Mãi đến khi tối, khi cô đói bụng, Kỳ Duyên mới lòm chòm bò dậy ra khỏi chăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net