Part 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Kỳ Duyên đi vào phòng bếp, theo quáng tính cô mở cửa tủ, lấy ra một gối mì, và mở tủ lạnh lấy thêm quả trứng, giá và rau muống. Sau đó bắt bếp lên vừa hát ngân nga vừa nấu bếp. Khi đã lắp đầy cái bụng của mình, Kỳ Duyên bỗng nhiên cảm thấy rất kỳ lạ. Lúc đầu do quá thương cảm nên cô không nhận ra, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại cảm thấy không ổn chút nào. Sau khi Vũ Gia Phong chết thì biệt thự này không phải không có ai sống hay sao? Vậy tại sao khi cô bước vào cả nhà không hề có bất kỳ tí bụi bặm nào, tủ lạnh còn chứa đầy thức ăn tươi sống. Không lẽ có người cả gan dám đột nhập vào đây ở. Nếu thật như vậy thì hôm nay hắn chết chắc với cô.

Kỳ Duyên đi dạo cả căn nhà nhưng chẳng thấy có bất kỳ dấu vết của ai cả. Không lẽ do cô quá đa nghi, hay hắn chưa về.

....

"Choang"

...

Tiếng động phát ra từ phòng Kỳ Duyên, bây giờ cô mới nhớ vẫn còn một nơi từ lúc cô bước vào tới giờ vẫn chưa kiểm tra qua. Cô mở cửa bước vào, cả căn phòng tối đen, nương theo ánh trắng, cô mơ hồ nhìn thấy một người đang ngồi trên xe lăng. Anh ta đang cố sức khom người xuống mò mẫm nhặt lấy khung hình đang nằm trên đất. Những mảnh vỡ thủy tinh cắt nát những đầu ngón tay anh đến chảy máu, mùi máu tươi trong không khí làm cô phải rợn cả người. Nhưng người đàn ông dường như không cảm nhận đau đớn, anh vẫn cố lục lọi trong những mảnh vỡ tìm tấm hình. Khi nhặt được tấm hình, dù trong màn đêm mờ ảo nhưng dường như vẫn cảm nhận được nụ cười phát ra từ tận trong lòng anh ta. Người đàn ông ôm khư khư tấm hình vào trong lòng ngực như sợ bị người khác cướp đi.

Kỳ Duyên bật đèn lên, dường như nghe được tiếng công tắc đèn. Cảm nhận còn có người khác trong phòng, người đàn ông khẽ nhíu mày nói:

-Tương Gia Khánh không phải hôm nay cậu nói có hẹn với Hoàng Bảo Nhi nên tối nay không tới sao? Hay lại có chuyện gì rồi.

Nước mắt Kỳ Duyên rơi lã chã trên mặt đất, cô đi từng bước, từng bước về phía anh. Hai mắt anh vẫn nhìn về phía cô, nhưng miệng anh lại gọi cái danh tự không phải tên cô. Vũ Gia Phong rốt cuộc tại sao anh lại thế này.

-Không phải Trương Gia Khánh là ai nói.

Nhưng đáp trả anh chỉ là sự im lặng của bóng đêm, dường như cảm giác thấy hơi thở mùi hương quen thuộc càng ngày càng ngần, Vũ Gia Phong khẽ nhìu mày, anh di chuyển xe lăng đi nhanh về phía cửa, anh muốn thoát khỏi đây ngay lập tức.Nhưng một bàn tay thon dài giữ chặt xe lăng của anh lại.

....

"Chát"

....

Kỳ Duyên thẳng thừng tát vào gương mặt của anh, khuôn mặt trắng nõn hằng lên năm điều ngón tay ửng đỏ.

-Vũ Gia Phong anh dám trốn tôi lần nữa ư.

Vũ Gia Phong xoay người sang chỗ khác lạnh lùng nói:

-Lâm Hoàng Kỳ Duyên, em cút cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy em nữa.

Kỳ Duyên ngước mặt lên trời cười ha hả, cô dùng bàn tay trái nâng cằm của anh lên, để anh đối diện với mặt mình nói:

-Vũ Gia Phong bây giờ anh đã ra nông nổi này rồi anh dám ra lệnh cho tôi. Anh nghĩ tôi sẽ nghe lời anh sao? Nằm mơ đi.

-Tôi không còn yêu em nữa, em đi đi. Đừng ở đây chướng mắt tôi.

-Có chuyện đó sao. Vũ Gia Phong người bắt đầu trò chơi tình ái này là anh nhưng người kết thúc sẽ do tôi quyết định. Anh nghĩ rằng anh là người bá đạo nhất sao, không phải đâu. Lâm Hoàng Kỳ Duyên tôi đây còn bá đạo hơn anh gấp trăm ngàn lần. Dù có trốn đến chân trời góc biển, tôi cũng có thể bắt anh trở về bên cạnh tôi.

Vũ Gia Phong cười khổ nói:

-Kỳ Duyên tôi đã không còn phù hợp với em nữa rồi. Em hãy tìm người khác đi, tôi chỉ là một tên tàn phế không thể nào mang lại hạnh phúc cho em.

-Vũ Gia Phong nếu anh không đi được tôi sẽ là chân cho anh, nếu anh không nhìn thấy đường tôi sẽ là đôi mắt cho anh. Còn nếu anh không đồng ý kết hôn, cho dù có trói tôi cũng nhất quyết sẽ kéo anh vào lễ đường.

-Lâm Hoàng Kỳ Duyên em, ưm ưm....

Vũ Gia Phong chưa nói hết câu, đã bị bờ môi của Kỳ Duyên ngăn chặn lại tất cả. Lúc đầu anh còn giãy giụa nhưng sau đó dường như lý trí không chiến thắng được trái tim, Vũ Gia Phong cũng dần đáp trả lại cô, dây dưa cùng cô.

**************

Và giống như lời của Kỳ Duyên, Vũ Gia Phong bị cô lôi kéo vào giảng đường, áp bức, bức hôn.

**************

Vũ Gia Phong hứa với cô khi nào chân và mắt của anh được Trương Gia Khánh chữa hoàn toàn sẽ thành hôn (tại anh Khánh thích làm bác sĩ nên bỏ bê công ty để theo đuổi ngành nghề anh đã trọn và bh anh đã là một bác sĩ giỏi có thể nói là nhất nước). Nhưng Kỳ Duyên nhất quyết không chịu. Tiêu chí của cô lấy chồng phải lấy liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha.

Với lại cô và anh đã bõ lỡ suốt mười một năm, nay cô không thể cứ để thời gian lãng phí vì cái lý do lãng nhách này được. Cô yêu anh, anh cũng yêu cô. Chỉ cần bao nhiêu đó là đủ rồi, những chuyện khác không quan trọng. Khi hai con người thật sự yêu nhau, cho dù đối phương có ra sao thì trong mắt người còn lại đối phương cũng là tối đẹp nhất, hoàn mĩ nhất.

...

------------------------------------------------------------

Hai tháng sau

...

"Reng reng..."

...

Vũ Gia Phong vừa nghe ti vi vừa nói:

-Đã tối thế này còn ai đến thế?

Kỳ Duyên đóng cửa, nắm tay Ngô Gia Bảo bước vào nhà, ngồi trên sofa kế bên là xe lăng Vũ Gia Phong nói:

-À, không. Chỉ là nhân viên đến thu tiền điện thôi.

-Ừm.

Sau đó anh quay sang hướng khác, tiếp tục lắng nghe tin tức về lĩnh lực kinh tế. Kỳ Duyên gọt táo, một miếng đưa cho Vũ Gia Phong , miếng khác đưa cho Gia Bảo đang ngồi kế bên. Anh ta từ chối, dùng viết lông viết lên tấm bảng trắng đưa cho Kỳ Duyên.

"Anh muốn em dùng miệng đút cho anh cơ"

Kỳ Duyên đánh nhẹ vào ngực của Ngô Gia Bảo rồi ngượng ngùng viết đáp lại:

"Thật đáng ghét, còn trước mặt chồng người ta nữa cơ".

Ngô Gia Bảo mỉm cười, ôm lấy Kỳ Duyên thì thầm:

"Hắn chỉ là gã mù, có thấy gì đâu."

Gia Bảo từ từ tiến lại gần Kỳ Duyên, khi môi của anh dường như muốn khóa chặt môi Kỳ Duyên thì bị một bàn tay ngăn trở, tách hai người ra thật xa. Lâm Hoàng Kỳ Duyên trừng mắt nhìn người đàn ông đang phát hỏa đứng sừng sững trước mặt cô. Gia Bảo mỉm cười hướng Kỳ Duyên nói:

-Nếu đã xong việc thì anh về trước đây.

Kỳ Duyên không để ý đến Vũ Gia Phong, cô hướng Gia Bảo mỉm cười, sau đó tiễn anh ra cửa:

-Cám ơn Gia Bảo rất nhiều, lần sau em nhất định khao anh một chầu lớn.

...

"rầm"

...

Vũ Gia Phong từ phía sau tiến lên đóng sầm cửa lại, sau đó ôm ngang lấy Kỳ Duyên trở về phòng, ném lên giường. Kỳ Duyên ăn đau hét lên:

-Vũ Gia Phong anh thấy bị người lừa dối vui không, thú vị lắm phải không?

Vũ Gia Phong nhíu mi nói:

-Lâm Hoàng Kỳ Duyên em biết từ khi nào?

Kỳ Duyên giỡ gối lên ném vào mặt anh báo cáo kết quả theo dõi bệnh án. Tại vì Hoàng Bảo Nhi nhìn thấy cô vì bệnh tình của Vũ Gia Phong rầu rĩ suốt ngày, mới trộm báo cáo kết quả của Trương Gia Khánh cho cô.

-Vũ Gia Phong nếu như em không phát hiện thì anh định dấu em đến khi nào?

Vũ Gia Phong mỉm cười nhìn Kỳ Duyên nói:

-Tại vì anh cảm thấy rất hưởng thụ sự chăm sóc của em, nếu như anh nói ra sự thật thì không được hưởng ưu đãi này nữa hay sao? Nhưng mà Lâm Hoàng Kỳ Duyên em cũng gan lắm, dám trước mặt chồng mà tằm tiệu với tình nhân à.

Kỳ Duyên trừng mắt nhìn Vũ Gia Phong lạnh lùng nói:

-Vũ Gia Phong thu hồi móng vuốt của anh ngay, hôm nay dì cả mẹ của tôi đến, tôi và Gia Bảo chỉ là anh em nhận mà thôi. Hôm nay anh ấy chỉ giúp tôi đóng kịch, chúng tôi chẳng có gì cả?

-Nhưng rất tiếc dù giả hay thật tôi cũng phi thường tức giận, chỉ muốn trừng phạt em thôi. Cho nên em nhớ sau này có muốn trả thù thì cũng đừng nên lựa chọn cách ngu ngốc này nữa nha.

-Vũ Gia Phong anh... ưm.... ưm

Môi cô bị môi anh phủ lên, không thể nói lên được một lời. Trong phòng tràn ngập ái muội khiến người ta nghe mà mặt đỏ, tim run.

-Lâm Hoàng Kỳ Duyên dì cả mẹ đến sao? Em cho rằng tôi ngu ngốc như thế à, cho em biết tôi còn rõ chu kỳ an toàn của em còn hơn em nữa đó.

-Đúng là ác ma đáng ghét mà...

...

------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau Vũ Gia Phong nhìn con mèo lười còn đang rúc vào trong lòng mình. Mỉm cười vuốt tóc Kỳ Duyên nói:

-Bà xã, mỗi lần anh tức giận, anh đều khiến em ba ngày ba đêm không xuống giường được. Nhưng sao anh thấy mỗi lần bà xa tức giận thì không có hành động gì cả, rốt cuộc em đã xả giận bằng cách nào vậy.

Kỳ Duyên cọ cọ vào lòng ngực Vũ Gia Phong lười biếng trả lời:

-Chà bồn cầu.

Vũ Gia Phong nghi ngờ nói:

-Làm như thế, có thể xả giận được sao?

-Em dùng bàn chải đánh răng của anh để chà bồn cầu.

-Cái gì? _Khuôn mặt đang mỉm cười của Vũ Gia Phong bỗng nhiên cứng đờ. Trên mặt nổi thêm vài đường hắc tuyến.

Cảm nhận được không khí lạnh băng được toát ra từ người Vũ Gia Phong , Kỳ Duyên biết cô đã thành công chọc giận anh. Ha ha cuối cùng cô cũng trả thù anh được rồi. Nhưng cô lại quên mất một điều quan trọng, là bây giờ cô vẫn còn đang nằm trong hang sói. Nhận thấy những móng vuốt không yên phận của anh đang di chuyển trên người cô, Kỳ Duyên khẽ nhíu mày. Kỳ Duyên cảnh giác, nhích từ từ tránh xa anh ra. Nhưng chưa kịp trốn thoát đã bị anh khóa chặt vào trong lòng ngực kiên cố.

-Vũ Gia Phong em chỉ là muốn chọc anh cười thôi, không lẽ anh không thấy vui sao? Với lại bây giờ là ban ngày nha.

-Vậy thì đã sao, em biết khi anh tức giận thì anh lại cứ muốn trừng phạt em. Với lại anh thấy cũng đã đến lúc Thanh Thiên nên có em rồi. Nên mình cũng nên làm việc tích cực chút đi.

-Ưm ưm...

Trong phòng tràn ngập một mảnh xuân sắc khôn cùng....

.....

******Hoàn*******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net