Chap 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy nghĩ của Tư Đồ Ức

"Dù sao, ta cũng đi rồi, không phải sao... Đây chính là ngươi nói." Nàng bỏ lại một câu như vậy, rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng của nàng ta không khỏi cười cười, nàng quả nhiên là một người khiến cho người ta lo lắng, nhưng cũng làm cho người ta không biết phải làm sao.

Nhưng ta khác biệt với tên ngốc tử Lâm Duẫn Nhi đó.

Ta không phải kẻ ngu ngốc có thể đem tình yêu của mình cắt bỏ nhường cho người khác. Tình yêu Không nắm ở trong tay, với ta mà nói, một chút ý nghĩa đều không có.

Đêm hôm đó, biết được Lâm Duẫn Nhi làm đúng như lời hứa từ một năm trước, ly khai khỏi Tú Nghiên, điều này khiến ta cảm thấy kinh hãi. Nhưng chẳng hiểu tại sao, trong lòng ta thế nhưng còn có một loại cảm giác chờ mong. Lâm Duẫn Nhi nàng... Thực buông xuống được Tú Nghiên quận chúa? Nàng không thương nàng sao? Như thế này có phải đại biểu rằng, trong lòng Lâm Duẫn Nhi đã vứt bỏ được người kia không?

Ngay cả chính ta cũng không tin được, trong một khắc này, ta có bao nhiêu muốn gặp người đã hơn nửa năm chưa gặp đó.

Mục đích tìm Lâm Duẫn Nhi, chính ta cũng không rõ. Nhưng tuyệt đối không phải vì muốn nói cho nàng ta nhìn thấy Tú Nghiên quận chúa thương tâm thế nào, cho nàng cảm thấy áy náy đối với hành động của mình, sau đó tiếp tục trở lại bên Tú Nghiên quận chúa —— Ta nói rồi, ta không phải là kẻ ngu ngốc có thể đem tình yêu của mình cắt bỏ nhường cho người khác.

Ngay cả nghỉ ngơi cũng chẳng quan tâm, hơn mười ngày, ta dùng hết thảy phương pháp đi tìm Lâm Duẫn Nhi. Đến khi cuối cùng nhìn thấy người kia tựa như đứa ngốc, đứng trong hồ cười ngây ngô chơi đùa, tảng đá trong lòng ta cuối cùng mới buông xuống.

Nhìn thấy ta đột nhiên xuất hiện trước mặt, nàng vẫn như cũ mặt đầy kinh ngạc. Ta chờ mong trên khuôn mặt kia có thể có một tia vui sướng, nhưng vẫn không hề có xuất hiện qua. Nhưng ngay cả như vậy, ta cũng không hối hận tới nơi này tìm nàng.

Ta muốn Lâm Duẫn Nhi thêm hiểu rõ ta, nhưng nàng lại rất ít hỏi về chuyện đấy. Đến khi cuối cùng mở miệng hỏi ta "Đang làm gì", ta lại do dự có nên nói việc mình làm cho nàng biết hay không.

Nói cho Lâm Duẫn Nhi, Tư Đồ Ức sau khi chết nhất định phải xuống Địa ngục, bởi vì trên tay của nàng dính đầy máu tươi.

Chính là nàng lại không tin, không tin con người của ta vốn là ác quỷ.

Điều đó khiến cho ta có chút dở khóc dở cười.

Muốn ở trước mặt nàng phơi bày ra chính mình chân thật nhất, nhưng lại sợ hãi sau khi nàng thấy được bộ mặt chân thật của ta, nàng sẽ hốt hoảng né tránh.

Có lẽ là sau nhiều ngày đêm truy tầm, đã khiến ta ngã bệnh, đó là điều xưa nay chưa từng có. Lâm Duẫn Nhi chiếu cố ta cả ngày, trước đây ta chưa từng có một lần mất mặt như vậy, kể cả ở trước Tư Đồ Hồi. Thế nhưng cái cảm giác được người khác chiếu cố, ta thậm chí muốn được... Dựa vào. Ta phát hiện, nếu thế này có thể khiến hai người chúng ta thêm tới gần, thì bệnh nặng hơn nữa cũng không sao cả.

Nhưng rất nhanh ta lại ý thức được, đó chẳng qua là ta một bên tình nguyện mà thôi.

Quả nhiên, Lâm Duẫn Nhi tuy người ly khai Tú Nghiên quận chúa, nhưng lòng của nàng lại chưa bao giờ rời đi. Gần như mỗi khi trời tối, ta đều nghe thấy tiếng nức nở nặng nề từ trong chăn nàng truyền ra. Chính là lúc ban ngày, nàng lại luôn cợt nhả. Để cho ta không khỏi hoài nghi, Lâm Duẫn Nhi ban ngày và đêm tối, liệu có phải là cùng một người?

Yêu sâu đến như vậy, mà lại buông tay, vĩnh viễn ta cũng không hiểu được. Ngay cả như vậy, ta vẫn hỏi.

Dùng phương thức trực tiếp nhất.

"Thật xin lỗi, chứa không nổi."

Có lẽ Lâm Duẫn Nhi vĩnh viễn cũng không biết được, khi ta nghe sáu chữ này, trong lòng có bao nhiêu đau.

Cắt trái tim giao cho đối phương, nhưng đối phương lại nói không thể nhận. Nhưng tim đã cắt ra rồi, làm sao phục hồi như cũ được đây?

Nàng hẳn là nghĩ ta đang trêu ghẹo, nên ta thực khẩn trương bổ sung một câu "Ta là chân thật" ... A, thật sự là làm điều thừa.

Đêm hôm đó, ta cứ như vậy nằm ở trên giường, trợn tròn mắt thẳng đến hừng đông. Nếu là Tư Đồ Ức ngày trước, nhất định sẽ không dễ dàng buông xuôi. Tựa như trước kia ta quấn quít lấy Tư Đồ Hồi, sống chết cũng sẽ quấn quít lấy Lâm Duẫn Nhi để hỏi, vì sao lòng của nàng chứa không nổi ta, dựa vào cái gì chứa không nổi ta.

Nhưng ta phát hiện, ta không muốn hỏi. Ta không muốn bắt buộc Lâm Duẫn Nhi —— Tuy ta muốn làm cho nàng yêu ta, thiệt tình yêu ta. Nhưng ta phát giác khi cái cảm xúc này đạt tới cực hạn, ta chợt hiểu được, tại sao có thể xuất hiện cái hành vi ngu ngốc —— "Đem tình yêu của mình cắt bỏ nhường cho người khác", có lẽ bởi vì, không muốn để tình yêu sâu sắc thêm, bởi vì thương hại chính bản thân mình, hoặc có thể là chán ghét sự phiền hà của chính mình mà thôi.

Cho dù bị cự tuyệt, ta vẫn không muốn ly khai.

Đi theo nàng lang thang mấy tháng, cuối cùng, ta nhịn không được nữa. Giống như lũ bất ngờ bộc phát, ta đem tất cả những gì mình suy nghĩ nói ra. Ta thậm chí muốn bức bách nàng, muốn cho nàng tỉnh táo lại, rồi trở về bên người Tú Nghiên quận chúa.

Ta vĩnh viễn cũng không tin nổi, chính mình lại có thể làm ra hành vi ngu ngốc như vậy.

Chính là, ta đã làm rồi.

Nhưng kết quả của việc đó, không chỉ chẳng thu được gì, mà còn khiêu khích nàng chán ghét ta, thật sự là... Tự mình chuốc lấy cực khổ.

Đây chính là Tư Đồ Ức hiện tại.

Đây chính là ta mà bản thân mình cũng không thể đoán ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net