Kế hoạch hòa giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Long vừa về đến nhà đã giày một nơi, cặp một nẻo, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sofa. Lúc thấy Thiên Y từ sau bếp đi ra liền trưng bộ mặt như bị sếp mắng, kéo tay cô ôm vào lòng.


"Thả em ra coi, kì cục quá! Anh Uy hay bé Kiệt thấy thì sao?"

"Kệ họ, anh cứ thích ôm. Vợ ơi mệt quá!"

Thiên Y mặt đỏ bừng giãy nãy trong lòng Thiên Long nhưng anh ôm chặt quá không sao thoát ra được, đạp lung tung một hồi cũng mệt, cô chẳng buồn quan tâm nữa, cứ để mặc anh ôm.

"Ai vợ anh mà kêu? Than mệt mà ôm người ta cứng ngắt luôn, mệt chỗ nào hả? Hứ chỉ xạo sự" – Thiên Y bĩu môi trêu anh.

"Thì em là vợ anh chứ ai? Đi làm mệt muốn chết luôn nè, hì ôm bà xã tiếp thêm năng lượng chiều đi làm tiếp" – Anh nũng niu, mặt dụi dụi vào tóc cô.

"Ôm đủ chưa? Buông ra em còn đi ăn cơm nữa".

Thiên Long luyến tiếc thả Thiên Y ra, mỉm cười nhéo má cô một cái rồi đi vào ăn cơm. Thiên Y đứng đó ngẩn người mất mấy giây, mặt vẫn còn hơi đỏ, hơi ấm của anh vẫn còn lưu lại trên người cô. Thiên Y khẽ đưa tay chạm vào má mình, bất giác cảm thấy lòng ấm áp lạ.

Anh trai? Cô có thật sự xem Thiên Long chỉ như một người anh?

~~~~~~~~~

Thiên Long bước xuống cầu thang, tay phe phẩy cây quạt, ngoác miệng than "nóng không chịu nổi". Thiên Y đang xem tivi cũng quay đầu lại ngó anh một cái, mắt trợn ngược:

"Anh tính đi dự tiệc à? Trưa nắng chang chang mặc đồ gì nhìn nóng nực kinh".

Thiên Long méo mặt nhìn nó, lại nhìn mình trong gương một lượt từ trên xuống dưới, sơ mi đen, quần đen, bên ngoài khoác thêm vest trắng, nhìn y chang chú rể trẻ. Cô cũng lướt mắt nhìn anh một hồi, tay chống cằm tặt lưỡi bình phẩm:

"May mà có vest trắng, chứ anh bận nguyên bộ đồ đen, em còn tưởng anh đi đám....ma ấy chứ".

"Anh may cái miệng em lại giờ, ăn nói bậy bạ không" – Anh véo má cô một cái, cười hiền nói – "Anh đi gặp đối tác, không ký được hợp đồng là về hỏi tội em đấy".

"Đi gặp đối tác thôi mà làm thấy ghê, tưởng anh đi dự tiệc chứ" – Thiên Y xoa xoa cái má, bĩu môi trêu anh.

Thiên Long đứng trước gương chỉnh lại quần áo, tới khi vừa lòng mới quay sang nhìn cô mỉm cười hỏi:

"Thấy sao? Đẹp trai không?"

"Người ta bảo đẹp trai không bằng chai mặt mà" – Thiên Y lè lưỡi cười hì hì. – "Mà em thấy thiếu thiếu, cavat đâu sao không thắt?"

Vừa nghe cô nhắc cavat, mồ hôi anh túa ra như tắm, anh cởi áo vest vứt trên ghế, tay tiếp tục phe phẩy quạt.

Thời tiết Sài Gòn thất thường như con gái vậy, bữa thì nóng như lò thiêu, bữa thì y chang trong tủ lạnh, chẳng biết đâu mà lần. Cứ như hôm nay vậy nóng kinh dị, bắt Thiên Long khoác bộ đồ ấy lên người cũng đủ giết anh rồi, giờ còn bắt thắt cavat thì khác gì thắt cổ.

"Thôi anh không thắt cavat đâu, khó chịu bực bội lắm" – Anh cau có, nhất định không chịu.

"Ớ anh lạ ghê nghen, đã mặc nguyên bộ đồ vậy mà không thắt cavat thì nhìn giống ai?"

"Thì giống anh. Mà cũng bực mình, anh mặc sơ mi đi tiếp khách cũng được rồi, tại tên kia nhất định bắt anh về thay đồ".

"Tên kia?" - Thiên Y nheo mắt hỏi anh.

"À......ừm......tên kia......à......chính là......"

Thấy điệu bộ ấp a ấp úng của anh, cô cảm thấy kì lạ vô cùng, chắc chắn là có chuyện gì rồi. Trong công ty ngoài bố cô và bố anh ra còn có người nói anh chịu nghe à?

Thiên Long hết gãi đầu lại gãi tai, suy nghĩ không biết có nên nói cho Thiên Y biết Lập Phong đã về? Sau vụ chia tay giữa Thảo Nhi và Lập Phong, cô đâm ra căm thù tên ấy cùng cực, nếu mà gặp anh ta thể nào cũng có án mạng xảy ra. Mà nói đi cũng phải nói lại, anh cũng chẳng ưa gì tên này, sau sự việc ấy cô lại sợ yêu, sợ mình lại bị tổn thương giống bạn, bất chấp đúng sai cứ đem hết tất cả con trai gắn mác phản bội. Công sức bao năm đeo đuổi của anh đổ sông đổ biển một cách vô cùng lãng xẹt.

"Ừ thì tên kia anh bảo là...Lập Phong, hắn về Việt Nam rồi, còn là giám đốc bộ phận kế hoạch chi nhánh bên Nhật của công ty mình nữa. Anh cũng không muốn nghe theo hắn ta đâu, nhưng mà hợp đồng này rất quan trọng, đợi xong xuôi hết anh sẽ giúp em chỉnh hắn".

Câu nói của Thiên Long vừa được Thiên Y "tiêu hóa" xong, đôi mắt cô đã bừng bừng lửa giận, hận một nỗi không thể dùng mắt mình mà thiêu chết tên khốn kia.

"Tên khốn kiếp đó còn về làm gì? Em mà gặp hắn nhất định sẽ xé xác hắn ra? Papa tại sao lại nhận một tên phản bội như hắn vào công ty chứ?"

Thiên Long vuốt vuốt lưng Thiên Y, cố làm dịu cơn giận của cô. Dù gì cũng là chuyện riêng của người ta, Thảo Nhi không tức thì cô tức giận cũng chẳng ích gì. Thiên Long biết Thiên Y xem Thảo Nhi như chị em ruột thịt, thấy Thảo Nhi buồn cô cũng đau xót, nhưng tình cảm vốn không nói trước được, dù sao mọi chuyện cũng đã rồi.

Thiên Y nhớ lại vẻ mặt ngơ ngẩn suy tư của Thảo Nhi lúc nãy, liếc mắt nhìn Thiên Long hỏi:

"Chuyện tên đó về Việt Nam anh có nói với Thảo Nhi chưa?"

Thiên Long ngó lơ, quay đầu sang chỗ khác huýt sáo, một hồi lâu vẫn thấy cô lườm mình bén gót, đành ngoan ngoãn gật đầu thành thật khai báo. Thiên Y vừa nhìn thấy cái gật đầu của hắn, liền vung tay đấm vai anh một cái, bực tức gắt:

"Trời ơi sao anh tài lanh quá dạ? Ai mượn hả?"

Thiên Long chụp tay Thiên Y lại, giương ánh mắt hối lỗi nhìn cô, chớp chớp thêm mấy cái để lấy lòng, miệng không ngừng năn nỉ:

"Đừng giận mà anh xin lỗi ! Tại anh tài lanh, không ai mượn hết, chỉ là anh muốn nói để Thảo Nhi chuẩn bị tinh thần, nếu lỡ có gặp anh ta cũng không bất ngờ".

Cô giật tay lại vớ điện thoại bấm bấm vài cái, rồi quay sang nhíu mày nhìn anh, có trách gì thì cũng lỡ nói rồi, cô đành thở dài cho qua chuyện.

"Thôi trễ rồi anh về công ty đi ! Lát Thảo Nhi qua chơi em nói chuyện với nó sau".

Nói rồi Thiên Y vớ áo vest khoác vào cho Thiên Long, anh cứ đứng im mỉm cười để yên cho cô mặc giúp. Cô mặc xong vừa chỉnh lại cổ áo vừa hỏi:

"Mà đi gặp đối tác thôi có cần mặc đồ trịnh trọng vậy không ? Mọi lần anh gặp đối tác cũng chỉ sơmi chứ có khi nào mặc vest đâu?"

"À tại hợp đồng lần này rất quan trọng, hợp tác với một công ty bên Nhật, người Nhật thì em cũng biết rồi đó, lễ nghĩa rất quan trọng" – Rồi anh còn "ngây thơ" bổ sung thêm – "Với lại Lập Phong cũng nói đối tác bên ấy là nữ, anh ta kêu anh mặc vậy, khi ký hợp đồng cũng dễ dàng hơn".

Thiên Y đang thắt giùm anh cavat, lời vừa dứt cavat liền siết chặt khiến anh thở không nổi.

"Ặc ặc em lại muốn sát phu à?"

"Anh tính lợi dụng cái mặt búng ra sữa của mình để dụ dỗ người khác hả? Cái tốt không học mà đi học hắn ta toàn mấy cái gì không đâu" - Cô lườm anh một cái muốn rách da rồi giúp chỉnh lại cavat.

Trong không khí thoang thoảng mùi "dấm chua", nha đầu này cũng biết ghen đó nha, thật khiến anh vừa bất ngờ vừa vui mừng. Thật là muốn ngọt chết anh luôn rồi.

"Hợp đồng quan trọng mà em, hy sinh một chút có gì đâu".

Thiên Long vừa nói vừa cười, trông bộ dạng như đang ghen của Thiên Y, trời nóng cỡ nào anh cũng thấy lòng mình mát ghê. Trang phục tươm tất, Thiên Long xách cặp đi ra cửa, không quên quay sang kéo Thiên Y vào lòng ôm thật chặt.

"Anh đi làm nha vợ iu ! Chiều về anh mua kẹo cho ăn".

Anh nói xong câu ấy liền buông cô ra, sợ bị cô đánh liền co giò chạy thật nhanh. Thiên Y đứng bất động mất mấy giây, lúc định thần lại, mặt đỏ bừng hét vọng theo:

"Dương Thiên Long anh muốn chết hả? Anh mà còn bất ngờ ôm tui là tui đánh chết anh"

~~~~~~~~

"Chị Thiên Y, em đói!"

Gia Kiệt mắt đỏ hoe ôm bụng đói mếu máo đòi ăn, Thiên Y đang làm bài thấy thế chỉ mỉm cười rồi vào bếp hâm thức ăn cho nhóc. Thức ăn nóng hổi bày ra trên bàn, Gia Kiệt bóc một cái đùi gà đưa lên miệng ăn ngấu nghiến, mỡ dính đầy cái miệng bé xinh nôm đáng yêu cực, Thiên Y xoa đầu Gia Kiệt nói:

"Gia Kiệt là bé ngoan, ăn no rồi thì không giận nữa, với lại con trai lớn rồi không được khóc hoài, xấu lắm biết không?"

"Ậu a ói ì ới ị à? (Cậu ta nói gì với chị à?)" – Nhóc vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi lại.

"Ăn xong rồi hãy nói" – Cô phì cười lấy khăn giấy lau miệng cho cậu nhóc.

Gia Kiệt vừa ăn xong thì Thảo Nhi cũng mới đến, cậu nhóc vừa thấy cô thì vui mừng khôn xiết liền chạy ào đến chỗ cô. Thảo Nhi mỉm cười thơm lên cái má bầu bỉnh của nhóc, chợt nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, cô xoa đầu nhóc thắc mắc hỏi:

"Bé Kiệt hư bị anh hai mắng hay sao mà khóc sưng hết cả mắt vậy nè?"

Gia Kiệt mặt đang hớn hở nghe Thảo Nhi hỏi thế liền xụ mặt, nhớ lại chuyện ban nãy vẫn tức giận không thôi. Cái cậu Tử Lãng ấy thiệt đáng ghét, mình xem cậu ta là bạn tốt, vậy mà nói xấu bố người ta cái mặt vẫn tỉnh bơ như không đến bực mình, đúng là ác quỷ mà.

Thấy cậu nhóc vẫn không thèm trả lời, quay lưng hướng khác ngồi giận dỗi, Thảo Nhi đành đưa mắt về phía Thiên Y như ngầm hỏi, Thiên Y thấy vậy chỉ nhún vai lắc đầu.

"Cậu ta là ác quỷ dám nói xấu bố em! Bố em không bỏ em, mẹ bảo bố thương em lắm".

Gia Kiệt lúc này mới lên tiếng, đôi mắt đã ngân ngấn nước. Thiên Y ngồi xuống ôm lấy cậu nhóc vỗ về. Với trẻ con bố mẹ là quan trọng nhất, Gia Kiệt tức giận vậy cũng không lạ gì, nhưng cậu bé Tử Lãng kia thì......

"Gia Kiệt không được gọi người khác là ác quỷ, em có hiểu ác quỷ là sao không?"

"Ác quỷ là người xấu, Tử Lãng là người xấu, em không muốn chơi với cậu ta nữa".

Thiên Y lắc đầu ngao ngán, "ác quỷ" đâu phải là từ mà trẻ con nên biết chứ, không biết là học ai? Cô nhìn ra ngoài sân, hôm nay trời trong xanh gió mát rất thích hợp để đi chơi, 1 bên là 2 đứa con nít đang giận dỗi, 1 bên là đại tiểu thư đang bực mình, dắt 3 người này đi thay đổi không khí mà bản thân mình cũng được đi ké, một công đôi ba chuyện vô cùng tiện lợi.

"Gia Kiệt ngoan có muốn chị dắt đi công viên chơi không?"

"Dạ muốn a! Được đi chơi thật hả chị Thiên Y? – Gia Kiệt hai mắt mở to sáng trưng đầy hào hứng.

"Thật chứ sao không nè Gia Kiệt, chị Thiên Y nói lời rất biết giữ lời mà" – Thảo Nhi cười hiền kéo nhóc ôm vào lòng.

Gia Kiệt mới về Việt Nam có mấy ngày, trẻ con lúc nào cũng ru rú trong nhà thì không tốt, vừa được nghe dắt đi chơi thì vui mừng hết cỡ, hoa tay múa chân cười tươi ơi là tươi.

"Nhưng đi ít người quá sẽ không vui đúng không nè ? Vậy nên chi bằng rủ luôn cậu bạn Tử Lãng của em đi chung luôn hen?"

Nụ cười trên môi của cậu nhóc nhanh chóng vụt tắt, thay vào đó là bộ mặt bí xị như bánh bao bị nhúng nước, phụng phịu lắc đầu nhất định không chịu rủ Tử Lãng đi cùng.

"Nếu ít người thì đợi anh hai với anh Long về, em không thèm đi chơi với cậu ta đâu".

"Hai người ấy đi làm tới tối mới về, không rãnh đi chơi với chị em mình đâu. Vậy Gia Kiệt không muốn đi chơi phải không? Thế chị với chị Nhi đi một mình, cho em ở nhà một mình đó nha".

Nói rồi Thiên Y nắm tay Thảo Nhi giả bộ đi ra ngoài, Gia Kiệt thấy vậy sợ bị bỏ rơi liền mếu máo chạy theo ôm chân cô.

"Oa oa không chịu đâu! Đừng bỏ em ở nhà một mình, em sợ ma!"

Cả hai đều phì cười, cậu nhóc này mít ướt ghê luôn, thật đáng yêu mà. Thiên Y mỉm cười nắm tay Gia Kiệt dắt ra ngoài, cậu nhóc trong lòng không thích nhưng vẫn ngoan ngoãn để cô dắt đi.

Theo như Thiên Long nói thì nhà của Tử Lãng nằm ở cuối đường cách đây không xa, 3 người thả bộ thong dong đi đến đó. Trên đường đi Thảo Nhi thắc mắc về cậu bé Tử Lãng kia, Thiên Y chỉ mỉm cười mà không trả lời.

Thiên Y nhớ lại cuộc nói chuyện ban nãy với Thiên Long, cô phần nào cũng hiểu được hoàn cảnh gia đình của Gia Kiệt, đồng thời cũng biết được một chút về Tử Lãng. Hai đứa trẻ này nhất định sẽ trở thành bạn tốt của nhau, vì cả hai đều hiểu hơn ai hết nỗi đau của bản thân mình, nỗi đau mất mát người thân mà không phải ai cũng hiểu được.

Ngôi nhà hiện ra trước mắt ba người, đó là ngôi nhà được xây theo kiểu hiện đại, bao bọc quanh nhà là khu vườn rộng lớn trồng đầy hoa hồng, trong vườn có trồng một cây táo.

Chợt Thiên Y nghe thấy có tiếng đàn violin réo rắt, cảm giác như cơ thể như bị hút về phía tiếng đàn, cổng không khóa cô mở ra bước vào trong, Thảo Nhi thấy thế cũng nắm tay Gia Kiệt dắt vào.

Khu vườn phảng phất mùi thơm hoa hồng, Thiên Y theo tiếng đàn dẫn đến cây táo trong vườn, Tử Lãng đang đứng dưới gốc cây lặng lẽ kéo đàn, tiếng đàn réo rắt đến nao lòng.

Hai người lớn thần cả người, tiếng đàn thể hiện tâm trạng của người kéo đàn, đứa trẻ 5 tuổi này vì lẽ gì mà tiếng đàn lại u sầu đầy tâm trạng như vậy.

Gia Kiệt cũng bị tiếng đàn thu hút, cậu nhóc nghe không hiểu mà chỉ cảm giác trong lòng rất buồn, rất muốn khóc mà không hiểu lý do tại vì sao ? Và chẳng cần hiểu, cậu nhóc cũng òa khóc mà không vì lý do gì cả.

Tử Lãng bị tiếng khóc làm giật mình, buông đàn quay sang thì bắt gặp một Gia Kiệt đứng khóc như mưa, bên cạnh là 2 chị gái đang luống cuống không hiểu chuyện gì.

"Các chị vào đây lúc nào vậy?"

"Đi....hic....đi chơi!"

Gia Kiệt lau vội nước mắt bước tới nắm tay Tử Lãng kéo đi, cậu bé vẫn còn ngơ ngác nhưng chỉ im lặng đi theo bạn. Thiên Y và Thảo Nhi trố mắt nhìn theo hai đứa nhóc, lại quay sang nhìn nhau bật cười.

Trẻ con khác người lớn ở chỗ không giận dai, cãi nhau đấy rồi lại làm lành liền, cho dù nguyên nhân cãi nhau hay lý do làm hòa là gì, đã là bạn mãi mãi là bạn.

Nhưng lúc cả 4 người ra tới ngoài cổng thì......

"Á mưa, nhanh chạy vô nhà mau 2 đứa!"

Thời tiết sài gòn đúng là nắng mưa thất thường, nói mưa là mưa ngay, ào xuống một trận không thương tiếc. Gia Kiệt chạy vô tới nhà liền ngồi bệt xuống đất giãy nãy khóc la:

"Hức hức không chịu đâu! Bắt đền mấy chị đó! Công viên cơ công viên cơ".

Thiên Y dở khóc dở cười, hết nhìn ngoài trời mưa tầm tả lại quay sang nhìn Gia Kiệt mếu máo "ăn vạ", cuối cùng đành giương mắt cầu cứu Thảo Nhi.

"Gia Kiệt ngoan đợi hết mưa rồi tụi chị dắt đi chơi hen" – Thảo Nhi xoa đầu dỗ dành.

"Mưa hoài thì sao chị?"

Tử Lãng im lặng nãy giờ, đột nhiên buồn miệng "chọt" một câu khiến bà chị Thảo Nhi cứng họng, Gia Kiệt nghe thế càng khóc tợn. Cô quay sang lừ mắt nhìn cậu nhóc, không phụ dỗ lại còn phá nữa, thiệt không đáng yêu chút nào.

Thiên Y ngồi chống cằm suy nghĩ, chợt nhìn thấy ở góc nhà có cái lều du lịch, cô quay sang hỏi Tử Lãng :

"Cái lều đó của em à?" – Cô chỉ tay về phía cái lều.

"Của anh hai em! Mà sao chị?" – Tử Lãng nhíu mày thắc mắc.

Thiên Y đi tới lôi cái lều ra, quay sang mỉm cười nháy mắt với 2 nhóc :

"Đổi kế hoạch, hôm nay chúng ta đi cắm trại!"

"Cắm trại?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net