Những đứa trẻ bị bỏ rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lúc hai người vừa bước vào nhà đã bắt gặp ngay cảnh hai đứa con nít đang đánh nhau, lăn lộn trên sàn, à không đúng ra phải nói là Gia Kiệt đang đánh Tử Lãng, cậu nhóc nhào cả người lên bạn, ánh mắt tức giận, miệng gào lên:


"Cậu nói bậy ! Tớ đánh cho cậu rụng răng luôn!"

Gia Uy chạy tới túm Gia Kiệt kéo ra, Thiên Y thấy thế cũng chạy đến đỡ Tử Lãng đứng dậy, cậu bé vẫn im lặng không nói tiếng nào, khẽ đưa tay vuốt vuốt cái má.

"Thôi nào, anh mới đi chút xíu mà ở nhà em làm loạn rồi hả Gia Kiệt ? Sao tự nhiên đánh bạn?"

Gia Kiệt đưa tay lau nước mắt, chỉ vào mặt Tử Lãng hét lớn rồi quay lưng chạy nhanh lên phòng: "I hate you! You devil! You not my friend, get out of here!"

"Kiệt đứng lại cho anh!"

Gia Uy thấy thế vội chạy theo cậu em. Thiên Y vẫn còn ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cậu bé này là ai, còn Gia Kiệt tự nhiên sao gọi cậu bé là devil ?

"Em trai xin lỗi em, Gia Kiệt mọi ngày ngoan lắm, không hiểu sao hôm nay lại......em đừng giận nó nha" – Thiên Y dịu dàng xoa đầu cậu bé.

"Dạ không sao!"

Tử Lãng ôm con mèo vào lòng, khẽ gật đầu chào Thiên Y rồi lẳng lặng đi ra ngoài. Thiên Y nhìn theo dáng cậu nhóc nhỏ bé lẻ loi mà không khỏi chạnh lòng, cô quay người nhìn lên lầu, trên ấy cũng có một cậu bé chắc đang buồn lắm.

Gia Uy đứng ngoài lúc thì giơ tay lên, lúc thì buông tay xuống, suy nghĩ hoài vẫn là không biết có nên gõ cửa hay không? Thằng nhóc có vẻ rất tức giận, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi?

"Kiệt mở cửa cho anh!"

"Hic hic leave me alone!"

"Thằng nhóc này có mở cửa không thì bảo? Dẹp cái mớ tiếng anh của em giùm anh luôn".

Cửa phòng mở ra, Gia Kiệt ôm gấu bông, hai mắt đỏ hoe, mếu máo :"Anh hai....em không chơi với Tử Lãng nữa...hic cậu ấy xấu....em ghét hic hic...."

"Tử Lãng làm gì mà em ghét?" – Anh ôm lấy cậu em, giúp nhóc lau nước mắt.

Gia Kiệt leo lên giường nằm khóc hu hu, nước mắt nước mũi tèm lem cứ thút thít mãi, Gia Uy ngồi bên giường xoa xoa đầu cậu em, dịu dàng hỏi:

"Nói anh nghe coi chuyện gì, anh mới đi có chút xíu, hai đứa là cãi nhau cái gì?"

"Tử Lãng nói bậy, cậu ấy bảo là daddy bỏ rơi em......daddy bỏ theo người khác......daddy không cần em......mami nói daddy thương em lắm......cậu ta nói bậy phải không anh hai?"

"Tụi em nói gì mà Tử Lãng bảo vậy?"

Gia Kiệt lau nước mắt, mếu máo kể lại mọi chuyện. Bắt đầu từ khi Gia Uy rời khỏi nhà, Tử Lãng "nhờ" Gia Kiệt cướp vợ. Gia Kiệt lúc bấy giờ vẫn còn tròn mắt, há hốc miệng, chưa hiểu ý của bạn là gì. Cậu nhóc suy nghĩ hồi lâu, rồi lại cười khúc khích:

"Tử Lãng cậu nói dối, anh hai nói con nít không được nói dối, xấu lắm".

"Tôi nói dối gì?" – Tử Lãng nheo mắt hỏi lại

"Cậu là con nít, làm gì có vợ chứ?"

"Tôi có!" – Cậu nhún vai thản nhiên trả lời – "Chỉ là chưa sinh ra thôi, chắc chắn sẽ có, vậy nên mới nhờ cậu".

Gia Kiệt mắt chớp chớp, nghiêng đầu suy nghĩ, cậu ta có vợ thật à, mà cậu ấy bảo vợ chưa sinh mà, nếu cướp vợ thật thì mình cũng có vợ luôn à, ừ được đấy !

"Ừ tui tin cậu! Sau này sẽ giúp cậu" – Cậu nhóc cười híp mắt – "Ủa mà cậu không thích có vợ à?"

"Không! Phiền chết được!"

"Cậu vớ vẩn, chưa sinh sao biết phiền phức?

"Tôi chẳng cần, nó chưa sinh mà ngày nào ông tôi cũng nói hoài, nó mà sinh rồi chắc ông bắt tôi đi giữ trẻ quá".

Gia Kiệt cũng không hứng thú lắm với chủ đề này, nhóc nhanh chóng quên ngay và tập trung vẽ vời. Tử Lãng ngồi bên khẽ liếc mắt nhìn sang, nhíu mày một cái rồi từ tốn nói :

"Này Gia Kiệt, cậu chính là không nên vẽ thì hơn.

"Tại sao?" – Nhóc dừng bút, trố mắt hỏi lại cậu bạn.

Tử Lãng không trả lời, tay vuốt ve bé mèo. Gia Kiệt cũng chẳng thèm quan tâm, tiếp tục ngồi vẽ. Được một lúc thì nhóc sựt nhớ ra gì đó, buông bút chạy nhanh lên phòng, Tử Lãng ngạc nhiên nhìn theo. Lúc Gia Kiệt chạy xuống, tay cầm theo một cuốn album , vẩy vẩy khoe:

"Cậu là bạn nên tớ cho cậu xem cái này, báu vật của tớ đó nha".

Nói rồi nhóc giở cuốn album ra, chỉ vào từng hình giải thích:

"Này là anh hai tớ, nãy cậu thấy rồi đó, đẹp trai không? Tớ giống anh nên sau này cũng sẽ đẹp trai như vậy á. Còn này là mami tớ, cũng đẹp luôn nè, mami thương tớ lắm lắm luôn á".

Tử Lãng cứ nhìn mãi tấm hình mẹ Gia Kiệt, ánh mắt vừa buồn vừa có chút ghen tị. Cậu nhìn lướt qua từng tấm ảnh, cuối cùng cũng phát hiện ra một điểm không bình thường, trong đây chỉ toàn hình Gia Kiệt, mẹ và anh hai, hoàn toàn không có bố.

"Bố cậu không có chụp hình sao?"

Gia Kiệt mặt đang hớn hở, nghe Tử Lãng hỏi thì mặt xụ xuống, im lặng hồi lâu, sau đó giương đôi mắt to tròn lên nhìn bạn, ngây thơ trả lời:

"Daddy đang ở trên thiên đàng. Mami bảo daddy thương tớ lắm, nếu tớ ngoan nhất định daddy sẽ về thăm tớ".

Thiên đàng? Nói thế chẳng phải bố Gia Kiệt đã mất rồi sao ? Nãy anh Gia Uy còn bảo "Em sau này tuyệt đối đừng giống anh, tốt nhất nên tránh xa vợ bạn ra, đừng để gien biến thái ảnh hưởng", không phải ám chỉ bố cậu ấy bỏ đi theo người ta à?

"Mẹ cậu gạt cậu thôi, bố cậu bỏ cậu theo người khác rồi, sẽ không về đâu!"

Gia Kiệt nghe thế thì tức giận vô cùng, mami không bao giờ gạt cậu, Tử Lãng mới là đồ nói dối. Thế là cậu nhóc chẳng nói chẳng rành, cứ nhào tới đánh bạn.

Lúc Gia Kiệt kể xong, nước mắt lại chực trào, ôm anh hai nức nở: "Tử Lãng xấu, cậu ấy nói bậy, daddy không có bỏ em, đúng không anh hai?"

Gia Uy ôm em trong lòng không khỏi xót xa, giờ anh biết nói gì đây, không lẽ bảo bố không bỏ em, người bị bố bỏ mới là anh? Tại sao người lớn gây chuyện, lại bắt con nít gánh chịu vậy trời?

~~~~~~~


Gia Uy uể oải bước xuống phòng khách, suy nghĩ mãi có nên kể mọi chuyện cho Gia Kiệt nghe? Chuyện này cũng từng xảy ra một lần, nhưng giữa chuyện "em không có bố" với việc "bố đã bỏ em", giải thích không rõ sẽ chỉ khiến thằng bé đau lòng.


Lúc xuống nhà đã thấy Thiên Y ngồi chống cằm nhíu mày suy nghĩ, anh cũng chỉ khẽ mỉm cười, đây là chuyện nhà anh, Thiên Y chỉ là mới quen nhưng thấy cô quan tâm suy nghĩ vậy anh cũng cảm thấy vui vui.

"Gia Kiệt sao rồi anh?" – Vừa thấy anh, cô đã lên tiếng hỏi trước.

"Haiz khóc chán rồi lăn ra ngủ mất tiêu rồi, kệ đi em, nó con nít ngủ dậy là quên ngay ấy mà".

"Mà chuyện này là sao vậy? Với lại cậu bé hồi nãy là ai vậy anh?"

"Cậu bé ấy tên Tử Lãng, nhà ở gần đây nè. Hồi nãy mèo nhà nhóc ấy đi lạc sang đây, 2 đứa nhóc mới quen nhau nói chuyện cũng vui vẻ lắm, anh mới đi tí thì lại......haiz".

"Rốt cuộc 2 đứa vì chuyện gì mà đánh nhau, em nghĩ chắc anh biết".

"Ừ anh biết ! Cũng không có gì đâu, chuyện trẻ con ấy mà".

Gia Uy miễn cưỡng cười một cái, Thiên Y nhận ra nụ cười gượng gạo ấy của anh, cũng không nỡ gặng hỏi, cô biết có những chuyện tốt nhất mình không nên xen vào. Gia Uy thấy cô im lặng chẳng buồn hỏi tiếp, anh cũng không biết có nên nói hay không? Chuyện trẻ con, quả thật là vậy mà, chẳng phải lớn lao gì để mà đi rêu rao.

Gia Uy ngả người ra ghế, mắt nhắm nghiền, hình ảnh ngày anh gặp Gia Kiệt, những lời chế giễu của bọn trẻ hàng xóm, đôi mắt to tròn đầy nước của đứa em nhỏ, câu hỏi chưa bao giờ anh trả lời "Em có bố phải không anh hai?"

Gia Kiệt 2 tuổi một lần mất cả bố lẫn mẹ, họ hàng chẳng ai muốn nhận nuôi đứa nhỏ, vì vốn nó là đứa trẻ không ai thừa nhận. Mẹ anh bất chấp sự can ngăn của gia đình, vẫn quyết định đem Gia Kiệt về nuôi, năm đó người không chấp nhận nhất chuyện này là anh.

10 tuổi bố bị người phụ nữ khác giành lấy. 11 năm sau con trai của họ lại lần nữa muốn giành mẹ của anh. Chưa bao giờ anh chấp nhận đứa em cùng cha khác mẹ này.

Lúc ấy mẹ chỉ thở dài mà bảo với anh "Trẻ con là vô tội, lỗi là ở người lớn, mẹ mong con sẽ chấp nhận Gia Kiệt". Anh còn nhớ lúc ấy mình đã nói với mẹ một câu rồi lẳng lặng đi về phòng, chỉ nghe thấy tiếng mẹ khóc rất nhiều ngoài phòng khách, anh ôm gối trong phòng nước mắt cũng không kiềm lại được.

"Trẻ con là vô tội ! Năm bố bỏ đứa con trai này, con chỉ mới 10 tuổi, lúc đó con là trẻ con hay là người lớn? Gia Kiệt vô tội, thế con có tội gì mà luôn bị người khác gọi là đứa trẻ không cha ? Con có cha, chỉ là ông ta không cần con mà thôi."

Còn nhớ năm ấy mẹ dắt về một đứa nhỏ có khuôn mặt y chang anh, thằng bé mắt mở to nhìn xung quanh, lúc chạm phải ánh mắt đầy chán ghét của anh, cậu bé khẽ rụt người nép sau lưng mẹ.

Gia Kiệt 2 tuổi một lần mất cả bố lẫn mẹ, sau đó lại có thêm một người mẹ và một anh trai. Đây có phải là sự đền bù ông trời giành cho cậu bé ?
Gia Kiệt dọn về sống chung với 2 mẹ con anh, thời gian đầu anh vô cùng khó chịu, từ bé anh và mẹ luôn nương tựa nhau mà sống, giờ đột nhiên có thêm một người xen vào giành mẹ với anh, cảm thấy vô cùng bực bội.

Ngày đó Thiên Long thường hay đến nhà chơi, nhìn Gia Kiệt làm anh nhớ đến Thiên Y hồi bé nên rất thương thằng nhóc, anh hay cho kẹo và chơi cùng với nhóc. Tuy rằng chơi với Thiên Long rất vui nhưng thằng bé vẫn cứ bám riết lấy anh hai mình, những lúc như vậy Gia Uy vẫn không thèm quan tâm.

Gia Kiệt tuy mới 2 tuổi nhưng cũng nhận ra một điều, anh hai hoàn toàn không thích mình. Trong đầu óc non nớt của một đứa trẻ, cậu bé vẫn nghĩ mình phải thật ngoan, thật đáng yêu để được anh hai thương, anh hai chỉ không thích mình chút thôi, hoàn toàn không có ý nghĩ là anh hai ghét mình.

Có một lần Gia Uy và Thiên Long đang ngồi làm bài, Gia Kiệt mặt mũi trầy trụa, tay chân dính đầy đất, đôi mắt to tròn đầy nước mếu máo khóc đi vào. Thiên Long hoảng hốt vội chạy lại xem thằng bé, chỉ có anh vẫn phớt lờ ngồi đó tiếp tục chăm chú làm bài.

"Bị ngã hả Gia Kiệt? Sao người dơ quá vậy này? Mặt mũi sao vậy, ai đánh em hả?" – Thiên Long phủi đất trên người nhóc, giúp nhóc lau nước mắt rồi hỏi.

"Hic anh Long, tụi nó bảo em là thằng mồ côi nên hông chịu chơi với em, còn bảo mẹ là nhặt em về nuôi, em hông phải con mẹ, tụi nó nói bậy phải hông anh? Oa oa em có ba mà, mẹ cũng là mẹ của em, em còn có cả anh hai nữa mà".

Thiên Long không biết phải nói sao, chỉ biết ôm Gia Kiệt vào lòng khẽ dỗ dành thằng bé. Gia Uy không nói gì chỉ lẳng lặng đi đến bế thằng bé vào nhà tắm, tắm sạch sẽ rồi pha một cốc sữa nóng hổi đưa cho nhóc. Gia Kiệt vẫn còn ngơ ngác trước hành động của anh, chỉ biết ngoan ngoãn cầm ly sữa thổi phù phù rồi uống ực cái, vừa uống vừa khẽ liếc mắt nhìn anh.

Lúc Gia Uy trở về bàn tiếp tục làm bài, Thiên Long chỉ nhìn anh rồi mỉm cười nhẹ, tay xoay xoay cây bút vu vơ nói vài câu :

"Thằng bé Gia Kiệt rất ngoan, những lần tao cho kẹo nó đều để dành phần cho mày. Có lần còn khoe với tao lọ kẹo bảo bối của nó nữa, nó bảo đợi đến lúc sinh nhật mày nó đem tặng cho mày".

"Tao làm gì cũng thất bại hết, làm con cũng thất bại, cả bố mình cũng chẳng cần mình. Giờ tao làm anh cũng thất bại phải không mày?" – Anh nằm dài ra bàn than thở.

"Không thất bại, hoàn toàn không! Bằng chứng là mày có đứa em đáng yêu thương mày đến vậy mà. Gia Uy à, chuyện của người lớn gây ra không nên đổ tội cho trẻ con, người cũng không còn, mày có tức giận với thằng bé thì bố mày cũng có sống lại được đâu. Anh em ruột thịt không phải nói bỏ là bỏ, bác gái cũng đã chấp nhận Gia Kiệt, mày việc gì cứ phải cố chấp".

Sau lần ấy 2 anh em cũng thân thiết với nhau hơn, dần dần Gia Uy cũng nhận ra trước đây mình đã không phải với Gia Kiệt. 10 tuổi không phải người lớn, nhưng đi so với 2 tuổi thì có ích gì, ít nhất anh vẫn còn mẹ, còn thằng bé đã mất hết người thân, so ra thì ai đáng thương hơn ai chứ.

Tình bạn của Gia Uy và Thiên Long sau sự việc ấy cũng thân thiết hơn, anh luôn xem Thiên Long như người thân trong gia đình, nhờ có người anh em này mà anh mới hiểu ra được nhiều chuyện, Thiên Long không chỉ đơn giản là một người bạn. Tình bạn này anh nhất định không thể đánh mất được.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net