10. Rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun nói với vẻ vô cùng tức giận:
_Ở Dạ Ảnh tôi bắt gặp cô ta cùng gã nhân tình đang tình tứ ôm hôn nhau.

Tuấn Miên nghi hoặc:
_Kỳ Kỳ chuyện này là sao?

Tiểu Kỳ dùng đôi mắt giả tạo, đẫm nước mắt nhìn lên Tuấn Miên:
_Em ko có, Miên à! Anh ta vu oan cho em, anh phải tin em!

Cô ả quay sang nháy mắt với tên nhân tình, hắn liền hùa theo.

_Phải đó cậu Kim, chúng tôi chỉ là bạn học cũ thôi!

Tuấn Miên nghe xong, tức giận ra mặt tiến đến chỗ Sehun.

_Cậu nói họ có gian tình, vậy cho tôi xem bằng chứng đi!

_Ko có! - Sehun lạnh lùng

_Cậu nói chính mắt nhìn thấy chỉ là lời phiến diện làm sao tôi tin cậu được. Huống hồ tôi quen Tiểu Kỳ đã bao năm nay, tính cách cô ấy tôi là người hiểu nhất, cô ấy sẽ ko lừa dối tôi!

(N:anh Miên khờ vl~)

Sehun tiến đến chỗ Tiểu Kỳ nắm lấy cổ tay ả lôi ra khỏi người Tuấn Miên.
_Cô còn ko chịu nói thật sao!

Cậu khí lực khá mạnh làm cho tay ả hằng lên những vết bằm xanh tím, ả khóc nấc.

_Đau, Tuấn Miên em sợ quá!

Tuấn Miên thấy vậy trong lòng như có lửa đốt tiến đến giằng tay Sehun ra, lại đấm cho cậu 1 cái vào mặt:

_Cậu điên rồi!

Tuấn Miên ôn nhu dìu Tiểu Kỳ đang khóc tức tửi dười nền nhà lên, quay sang Sehun giọng anh trầm ổn nhưng đầy sự tức giận.

_Nếu cậu đã ko thích vợ sắp cưới của tôi thì Kim gia cũng ko thể giữ chân cậu nữa, cậu đi đi!

Sehun đứng lặng người, mặt đất dưới chân cậu như sụp đổ. Người cậu hết mực yêu thương đang xua đuổi cậu...
Từ trước đến nay cho dù cậu làm bất cứ điều gì anh cũng đều bỏ qua ko chấp nhất. Vậy mà hôm nay lại vì 1 nữ nhân nà đuổi cậu đi. Thật ko còn gì chua xót hơn!

Cậu nhìn anh bằng đôi mắt lạnh băng nhưng lại rất đổi dịu dàng, pha chút xót xa.

_Anh thực muốn tôi đi?

Tuấn Miên ko dám nhìn vào mắt Sehun anh sợ mình sẽ lại mềm lòng vội vàng nhìn đi nơi khác.

_Phải!

Lời nói vừa thốt ra, trong lòng  Tuấn Miên chợt truyền đến 1 cơn đau nhói.  Anh quay sang nơi khác siết chặt lấy vạt áo "ko mình ko được mềm lòng, ko được để Tiểu Kỳ bị tổn thương, nhất định ko được!" - Tuấn Miên nghĩ.

_Kim gia ko thể giữ cậu nữa.

_Được tôi sẽ đi - nói rồi cậu bước vội lên phòng thu xếp đồ.

Tiểu Kỳ thấy vậy thì đắc ý lắmquay sang tên nhân tình ta ám hiệu.

Tuấn Miên quay sang ả hỏi han:
_Em ko sao chứ? Có bị thương ở đâu ko?

Ả nũng nịu:
_Em ko sao, chỉ đau 1 chút thôi!

Tuấn Miên tỏ ý  muốn đưa ả về nhưng ả nhất định ko đồng ý. Ả bảo sẽ về cùng tên nhân tình do tiện đường, sẵn đưa hắn đi bệnh viện dù sao hắn cũng vì ả mà bị thương. Ban đầu anh ko đồng ý nhưng chỉ 1 lúc sau lại làm đúng ý ả.
________________________

Tối hôm đó, Tuấn Miên đang ngủ thì có người mở cửa bước vào phòng. Hắn tiến đến gần, rồi nhẹ nhàng trèo lên giường. Tay hắn vuốt ve khuôn mặt say ngủ của anh, hít 1 hơi thật sâu mùi hương của anh. Đôi mắt hắn sáng rực trong đêm, nhìn vào anh thèm muốn...

________________________

N: Thịt là thịt nhìu khi ko mà có 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net