18. Thâm hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xác định Tuấn Miên ko có  nguy hiểm gì.  Sehun gởi anh lại chỗ Lay và quay về nhân giới với lý do "giải quyết 1 số việc".

Tiểu Kỳ cùng gã nhân tình của ả bị bắt giam đã 2 ngày trong lòng ko khỏi nơm nớp lo sợ. Cả hai bị nhốt trong 1 cái lồng sắt ko khác gì dùng để nhốt thú, xung quanh có 4 tên đàn em cao lớn canh giữ 24/24.

Cánh cửa tầng hầm vừa mở ra,  1 thân ảnh cao lớn tiến vào. Hắn vận trang phục thoải mái áo sơ mi đen mở 2 nút cổ, quần tây đen, boot cao cổ cũng màu đen nốt. Tóc hắn ko chải chuốt như mọi ngày, phần mái hơi rũ xuống, đen nhánh, nhưng lại mang một vẻ nam tính, quyến rũ vô cùng. Sehun ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành nhìn 2 con người đang chật vật trong chiếc lồng chật hẹp. Vừa thấy hắn Tiểu Kỳ đã rống lên.

_Ngô Thế Huân! Đồ nguỵ quân tử! Anh hứa sau khi xong việc sẽ đưa chúng tôi tiền để chúng tôi được tự do, giờ làm vậy là có ý gì?

Sehun ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn bạch kim trên ngón tro trỏ, mắt cũng ko thèm liếc.
_Có sao?  Chúng ta có nói như vậy sao?


Flashback....

Sau khi Sehun rời khỏi Kim gia ko lâu..

Tiểu Kỳ đang vui vẻ ở 1 quán bar nọ thì bị 2 tên áo đen từ đâu xông đến túm lấy.

_Trương tiểu thư, Đại ca muốn gặp cô phiền đi theo chúng tôi 1 chuyến!

Tiểu Kỳ hốt hoảng:

_Các người là ai?  Muốn đưa tôi đi đâu? Thả ra! Thả ra mau!

Phản kháng bất thành!

Ả bị 2 gã áo đen "mời đi" trong ánh nhìn của mọi người mà ko hề có 1 sự can thiệp. Hoặc ko ai dại can thiệp khi thấy hình xăm Hắc Lang trên cổ chúng.

Tại nhà hàng khách sạn Bạch Mã...

Ngô Thế Huân ngồi trong phòng dành cho khách VIP nhàn nhã nhấm nháp 1 ly rượu vang đỏ. Hắn khẽ nở nụ cười nhạt khi đàn em mang Tiểu Kỳ vào.

_Đại ca! Trương Tiểu thư đã được đưa đến ạ!

Tiểu Kỳ mắt thấy Ngô Thế Huân thì có chút chột dạ.

_Anh bắt tôi đến đây là có ý gì?

_Trương tiểu thư đừng nóng, ngồi xuống đã! -  Ngô Thế Huân ra hiệu cho Tiểu Kỳ ngồi xuống đối diện hắn.

Một tên đàn em đến kéo ghế cho ả, ả cũng ko đôi co bực dọc ngồi xuống.

_Rốt cuộc là anh muốn gì?

_Chờ chút, chúng ta vẫn còn một người nữa!

Ngay lúc đó tên đàn em đã hoàn thành suất sắc nhiệm vụ hớt hải chạy vào..

_Thưa Đại ca,  Vu công tử - tức gã tình nhân của Tiểu Kỳ - đã đến ạ!

_Tốt, đã đông đủ cũng nên bắt đầu thôi!

Hắn chỉnh lại cúc áo, chầm chậm nói.

_Tôi muốn cô phải rời xa Kim Tuấn Miên!

_Tại sao tôi phải đồng ý với yêu cầu của anh?

Vừa nói Tiểu Kỳ vừa liếc sang Ngô Thế Huân với ánh mắt khinh thường, ả vẫn còn tức vụ bị áp giải đến đây.

Tên đàn em đưa ra một tài liệu nhỏ. Hắn cầm lấy sau đó đọc lên tiêu đề..

_"Bằng chứng tập đoàn Trương Thị trốn thuế, ăn hối lộ". À còn nữa! Đây là đoạn ghi hình Vu thiếu gia đây sử dụng ma tuý. Thấy sao thú vị ko?

Tiểu Kỳ và Vu Đông nghe xong thì đông cứng người, mặt mày tái mét.

_Anh...anh.. Làm sao mà anh có được!

Nói ra thì hắn phải cảm ơn ông anh Kai siêu phàm của hắn rồi.

_Cái đó ko quan trọng, quan trọng là nếu cái này lọt ra ngoài thì hai vị cũng  hiểu hậu quả rồi đó!

Vu Đông ko nhịn được nữa lên tiếng.

_Vậy anh muốn sao?

_Như đã nói "cô rời xa Kim Tuấn Miên". Và 2 người cùng tôi đóng 1 vở kịch "anh hùng cứu mỹ nhân". Tất cả chúng ta sẽ có thứ mình muốn. Vậy thôi. Sau khi xong việc tôi sẽ tặng thêm cho mỗi người 1 triệu đô coi như thù lao... Và tất nhiên tôi nghĩ 2 vị đây ko ngu ngốc đến mức hủy hoại đi tương lai chỉ vì một chuyện nhỏ đúng ko?!..

Vu Đông và Tiểu Kỳ suy nghĩ giây lát sau đó cùng đáp...

_Được, chúng tôi đồng ý! Nhưng anh tuyệt đối ko được nuốt lời!

Khóe môi hắn vươn lên 1 nụ cười đắt thắng.
_Quân tử ko nuốt lời! Quyết định vậy đi...

_______________________________

Ngô Thế Huân đứng trong phòng khách sạn, hắn đưa mắt ngắm nhìn ánh đèn thành phố Seoul hoa lệ về đêm mà đầu óc trống rỗng. Tay hắn vân vê 1 cái lọ nhỏ. Nhớ lại ngày Lay đưa nó cho hắn.

_______________________________________

_Cậu cần "bột mẫu tử*" để làm gì? Bẫy Kim Tuấn Miên?

Sehun hừ lạnh.

_Sau lại nói khó nghe như vậy, chỉ là muốn mượn huyng một ít dùng khi cần thôi! Kim Tuấn Miên thì chắc chắn tôi sẽ ko buông tay, cũng sẽ ko làm anh ấy đau khổ! Tin tôi đi!

Lay thở dài, xoa xoa thái dương.

_Cái này tôi bào chế dược liệu rất mạnh, ngửi phải nó xong, chỉ cần "làm" 1 lần nhất định sẽ "dính". Cậu tốt nhất nói được làm được!
Đừng để đến lúc xảy ra chuyện rồi chạy mất, tiểu Miêu nhất định chôn sống tôi.

Sehun cười cười vỗ vai Lay, hắn thừa biết ông anh mình (sợ vợ :))) yêu thương vợ đến đâu.

_Yên tâm nhất định ko liên luỵ đến huyng!
________________________________________

Sehun đốt một điếu thuốc rít một hơi.

Tuấn Miên từng nói ko thích khói thuốc lá, nó làm anh khó chịu.

Trước mặt anh hắn chưa từng hút.

Hắn sẽ ko làm những việc anh ghét.

Chỉ có lần này là ngoại lệ!

"nếu anh biết những chuyện em đã làm, liệu anh có  tha thứ cho em ko?

Nhưng dù có là ko đi chăng nữa anh cũng ko thể rời khỏi em được!

Vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến!"

End flashback....

*bột mẫu tử: loại này đốt lên, nếu hít phải sẽ tích tụ lại trong người. Sau đó chỉ cần con người "ân ái" với 'giống mạnh' 1 lần liền thụ thai.

*ló mặt ra*😄

Ahihi lâu ơi là lâu mới trở lại...
Mọi người khỏe ko? 🤗

*xách dép bỏ chạy*🏃🏃🏃


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net