vo thuong 1001-1100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1001: Xuất thủ

Tên nam nhân mắt tam giác này chính là đệ tử Thiên Lôi tông, đại khái là muốn ăn hoa quả trên sạp của lão nhân, lại bị cự tuyệt, thẹn quá hoá giận ra tay đả thương người.

Thực lực của người này cũng không cao, chỉ đạt tới Thiên giai hạ phẩm, nhưng nữ tử này và lão nhân này, đều là người bình thường, chưa từng tu luyện qua, làm sao ngăn cản được khí thế của Thiên giai chứ?

Nói khó nghe một chút, chỉ cần tên nam nhân mắt tam giác này xuất khí thế mạnh hơn một chút, sẽ trực tiếp hù chết lão nhân và nữ tử này.

Nói như vậy, người tu luyện có thế giới của người tu luyện, rất ít khi xảy ra tranh chấp với người bình thường, bởi vì cả hai không cùng cấp bậc. Nhưng tên đệ tử Thiên Lôi tông này, chẳng những khi dễ người bình thường, còn được thế không tha người.

Chỉ cần điểm này, Đường Phong cũng biết được đức hạnh của Thiên Lôi tông thế nào rồi.

Thượng bất chính hạ tắc loạn.

Nghe nam nhân mắt tam giác uy hiếp, lão nhân và nữ tử run rẩy kịch liệt, nhưng mà, thần sắc lão nhân trở nên kiên định, nói:

- Cho dù người có đánh chết lão nhân, cũng không thể che dấu bản chất các ngươi là lũ súc sinh thật sự.

- Lão già kia, mồm mép đúng là rất cứng a!

Tên đệ tử Thiên Lôi tông này không giận lại cười, một cước đạp nhừ số hoa quả trên mặt đất, từng bước một bước về phía lão nhân.

- Ngươi muốn làm gì?

Nữ nhi của lão nhân kia đứng dậy vào thời khắc khẩn trương, thần sắc cực kỳ sợ hãi che chở trước mặt phụ thân mình, nhưng mà thân thể gầy gò yếu đuối kia ở dưới khí thể của Thiên Giai giống như cây liễu mỏng manh nằm trong trận gió lớn, trông cực kỳ tiêu điều.

- Cút ngay.

Tên đệ tử Thiên Lôi Tông này gầm lên một tiếng, ở giữa mắt toát ra một luồng hung quang, hiển nhiên vì lão nhân nào vừa mới thoái thác làm cho hắn động đến sát tâm.

Mặc dù nữ tử kia sợ hãi nhưng mà vẫn cắn răng lắc đầu, trong hai con mắt chớp động ánh lên một tia sắc thái cầu xin.

- Xoẹt.

Tên đệ tử Thiên Lôi Tông rút ra bội kiếm ở bên hông mình, hàn quang trên trường kiếm lóe lên lóng lánh, làm cho nhiệt độ ôn hòa xung quanh giảm xuống đột ngột. Tất cả mọi người đều cảm thấy được sự lạnh lẽo tới tận tim gan, trường kiếm chỉ thẳng vào trước mặt nữ tử kia, tên đệ tử Thiên Lôi Tông lạnh lùng nói:

- Niệm tình ngươi còn có một chút tư sắc phàm tục, nếu như ngươi xin tha thì bổn đại gia chỉ lấy nhiều nhất là một mạng chứ không phải giết cả đôi.

Nữ tử này chẳng qua chỉ là một người bình thường, chưa bao giờ phải trải qua những sự việc như thế này? Nghe xong những lời như thế, dung mạo như ngọc lại càng thất sắc, hai hàng lệ nhỏ chảy dài từ trên khóe mắt xuống, đôi môi run run nghẹn nào không nói được câu nào.

Ngược lại lão nhân đang ngã trên mặt đất kia nhanh chóng kéo nữ nhi của mình về đằng sau, trên khuôn mặt khô gầy của lão nhân tràn đầy phẫn nộ, hung hằng nhìn vào tên đệ tử Thiên Lôi Tông ở trước mắt, thở gấp nói:

- Ác giả ác báo, một ngày nào đó sẽ có người đến thu thập cả cái bang toàn nhưng tên súc sinh giống như nhà ngươi!

Tên đệ tử Thiên Lôi Tông cũng không thể nào nhịn được nữa, hắn âm trầm cười một tiếng, trường kiếm giơ lên cao rồi chém xuống thật lực, một kiếm này nếu như chém xuống, lấy thực lực Thiên Giai của hắn thì chắc chắn nữ tử và lão nhân này sẽ bị chém thành hai nửa.

Đường Phong tận mắt thấy chuyện này đang muốn xuất thủ ngăn lại, nhưng mà đột nhiên đoàn người đang xem ở bên cạnh lại đồng loạt đứng lên.

Đầu tiên là mấy củ cải trắng được ném ra từ trong phía đoàn người này thẳng vào sau gáy tên đệ tử Thiên Lôi Tông sau đó là hoa quả gạch đá liên tiếp bay tới, đều bay ra cùng lúc, khí thế như phô thiên cái địa hướng đến trước mặt tên đệ tử Thiên Lôi Tông thi nhau đập đến.

Tên đệ tử Thiên Lôi Tông tốt xấu gì cũng là cao thủ Thiên Giai làm sao nghĩ rằng những người dân thường này dám đánh mình liên tiếp như vậy? Hắn còn tưởng rằng có cao thủ nào đó đang tấn công mình, vội vàng xoay người lại, một màn kiếm quang huy vũ lên, cản tất cả những gì đang ném tới đến.

Đến khi nhìn lại những vật đang tập kích mình là cái gì thì tên đệ tử Thiên Lôi Tông này nghẹn họng không trôi được, đang muốn mở miệng quay lại mắng một câu nhưng mà lời vừa mới định ra khỏi miệng đã phải nuốt ngươc trở lại.

Bởi vì hắn phát hiện xung quanh mình không biết từ lúc nào đã có vô số người, những người này đều nhìn mình với ánh mắt vô cùng phẫn nộ, tất cả các đôi mắt đều phát ra một loại khí thế không đội trời chung.

Những người này đều chưa từng tu luyện qua, tất cả đều là người thường ở tầng lớp sinh hoạt dưới cùng.

Nhưng mà chính những ánh mắt phẫn nộ của những người thường đang tập trung tại đây làm cho tên đệ tử Thiên Lôi Tông nhịn không được biểu lộ sự sợ hãi.

Dường như là nhận biết được sự thất thố của chính mình, tên đệ tử Thiên Lôi Tông thẹn quá hóa giận, quát mắng nói:

- Làm gì? Tất cả đều muốn chết sao? Nếu như muốn chết bổn đại gia thành toàn cho các ngươi!

- Thiên Lôi Tông cút ngay, trục xuất khỏi Dung Thành!

Không biết người nào đột nhiên hô lên một tiếng, tiếng nói này vang lên giống như là đổ thêm dầu vào lửa nhất thời làm cho cả hiện trường sôi lên.

- Trục xuất khỏi Dung Thành!

- Nơi này là do Dung gia làm chủ! Không tới phiên Thiên Lôi Tông các ngươi tới diễu võ dương oai!

- Để Dung gia trả lại nhà cho ta!

Một đám người đứng dậy kêu la ầm ĩ, tràng diện cực kỳ ầm ỹ và lộn xộn. Thế nhưng thanh âm dần dần đều hội tụ lại thành một tiếng thống nhất vang lên, kêu la yêu cầu Thiên Lôi Tông cút đi! Tiếng kêu ầm ĩ vang lên tận trời, làm cho cả trời đất đều rung chuyển.

Sắc mặt của tên đệ tử Thiên Lôi Tông cực kỳ tái mét, trong nháy mắt vừa rồi hắn đã bị dọa đến thất thố, bởi vì hắn không hề nghĩ đến những người dân bình thường như này lại có lá gan lớn như vậy, nhưng mà cho dù cả ngàn người này vây quanh hắn , hắn cũng cũng không hề sợ hãi vì hắn là một cao thủ Thiên Giai, những người thường này hắn căn bản không cần phí tí sức lực nào đều có thể chém giết toàn bộ.

Chỉ là hắn không hề nghĩ tới, mình chẳng qua muốn ăn một ít hoa quả lại làm ra động tĩnh lớn như vậy.

Tuy rằng hắn có thể giáo huấn một hai người thường ở trong Dung Thanh này nhưng mà tuyệt đối không có khả năng một lần giết sạch những người này.

Bởi vì nếu mà làm như vậy thật thì sợ rằng Thiên Lôi Tông cũng không có biện pháp đặt chân ở nơi này nữa.

Nhưng mà nếu thoái nhượng thì lại sẽ làm cho tông môn mất mặt. Tên đệ tử Thiên Lôi Tông không quan tâm mọi người đang kêu la xung quanh, cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Đây là các ngươi tự tìm đến cái chết.

Không thể giết hết sạch những người này, vậy thì giết một người để răn đe trăm người! Những người này dù sao đều là phàm nhân, chỉ cần giết chết người kêu la to nhất thì tự nhiên bọn họ sẽ sợ hãi, tự nhiên sẽ không dám làm càn như vậy nữa.

Mà tất cả nguyên cớ này đều do lão già chết tiệt bán hoa quả kia, nếu như không phải tại hắn không cho mình chút mặt mũi nào thì cũng sẽ không có chuyện xảy ra như ngày hôm nay.

Vừa suy nghĩ đến đây, trong lòng của tên đệ tử Thiên Lôi Tông này nổi lên sát khí, hắn xoay người lại tóm lấy lão nhân nhấc lên, một tay bóp cổ lão già, cười nhạt ở một bên nhìn mọi người đang vây quanh nói:

- Trước đây thì đúng là nơi ở của Dung gia. Nhưng mà hiện tại, thì nơi này là địa bàn của Thiên Lôi Tông chúng ta! Thiếu nãi nãi Dung gia đã được gả cho phó tông chủ Thiên Lôi Tông chúng ta, hai nhà kết thành quan hệ thông gia, muôn đời sau đều có chung sở hữu nơi đây! Ngày sau nếu như còn ai dám ăn nói bừa bãi, phá hủy quan hệ tốt đẹp của hai nhà chúng ta thì kết quả sẽ giống như lão già này!

Trường kiếm giơ lên lần thứ hai, hàn quang vừa lóe lên, hung hăng chém xuống đầu lão nhân.

Mắt thấy máu tươi chuẩn bỉ bắn ra, đoàn người đứng bên cạnh cực kỳ phẫn nộ, nhưng mà dưới dâm uy của tên đệ tử Thiên Lôi Tông này thì căn bản không có ai dám tiến lên cứu người, rất nhiều người nhát gan đã bịt hai mắt lại, không đành lòng nhìn thảm cảnh trước mắt.

- Choang.

Một tiếng âm thanh truyền đến, cùng với một tiếng la thảm thiết vang lên, dường như vừa có thanh âm của người nào mới ngã xuống.

Mọi người đều định thần nhìn lại, nhịn không được đều thấy ngạc nhiên.

Lão nhân nguyên bản sắp sửa bị thanh kiếm kia chém thành hai nửa lúc này dĩ nhiên vẫn còn sống sờ sờ, mà tên đệ tử Thiên Lôi Tông kia đang bóp cổ lão nhân thì lại chẳng hiểu sao bị bắn ra ngoài năm trượng, ngã xuống mặt đất.

Ở bên cạnh lão nhân có một nam tử xa lạ đang nâng đỡ lão dậy.

Người này tất nhiên chính là Đường Phong, nguyên bản từ khi lần đầu tiên tên đệ tử Thiên Lôi Tông định vung kiếm chém thì hắn đã chuẩn bị để xuất thủ rồi, chẳng qua làm cho hắn không nghĩ tới chính là những người thường này cũng dám phản kháng lại, lúc đấy hắn mới dừng tay.

Xem ra Dung gia tại trấn thành này có uy vọng cũng không nhỏ! Nếu như không phải những người dân thường này vừa la lên thì Đường Phong cũng không hề hay biết. Trước đây Đường Phong cũng đã đi qua không ít thành trấn, giáo huấn qua không ít các thế lực bên ngoài, thấy được rất nhiều tràng diện các thế lực khác khi dễ người, nhưng mà người dân thường ở các thành trấn đều phải nhẫn nhục chịu đựng. Đối mặt với tu luyện giả bên ngoài tới đều không dám có nửa phần phản kháng.

Thế nhưng ở chỗ này Đường Phong lại thấy được một chút chính trực của người dân nơi đây! Biết rõ là chính mình căn bản không phải là đối thủ của tên đệ tử Thiên Lôi Tông trước mắt nhưng mà những người dân này đều dám phán kháng lại. Loại khí thế không màng sinh tử của bản thân này làm cho người khác cực kỳ bội phục.

Tuy rằng cuối cùng không có ai nghĩ được cách cứu lão nhân trước mắt, nhưng mà đến tận khi lão nhân sắp bị giết cũng không thể vùi lấp sự chính trực của những người này. Không phải mọi người dân thường ở địa phương khác đều có thể đoàn kết như ở Dung Thành, mà hết thảy nguyên do có lẽ đều là bắt nguồn từ Dung gia.

Từ điểm này nhìn lên trên, từ xưa đến nay có lẽ Dung gia đối đãi rất tốt với người dân nơi đây, đã làm cho bọn họ có uy vọng cực lớn trong lòng mỗi người dân.

- Lão nhân gia, người không sao chứ?

Đường Phong nâng đỡ lão nhân bán hoa quả ngã trên mặt đất dậy, nhẹ giọng hỏi.

Lão nhân vừa mới tìm được đường sống từ chỗ chết trở ra, tinh thần còn chưa hồi phục hoàn toàn, mồ hôi trên trán nhỏ xuống tứng giọt liên tục, thân thể như bị thoát lực không đứng vững được nữa, Đường Phong chờ một lát lão mới gật đầu nói:

- Lão không có việc gì, cảm tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp.

- Lão nhân gia khách khí rồi.

Đưa lão nhân cho con gái lão, Đường Phong lạnh lùng xoay người lại, mắt nhìn về phía tên đệ tử Thiên Lôi Tông đang bò trên mặt đất.

Tên đệ tử Thiên Lôi Tông này vừa ăn một cước kia cũng không nhẹ, Đường Phong đá trực tiếp vào phía trên ngực hắn, từ tiếng xương gãy suy đoán thì ít nhất hắn cũng bị gãy đi bảy tám cái xương sườn, ngã xuống đất một lúc mới có thể gượng dậy được.

- Ai? Ai dám đánh lén ta?

Tên đệ tử Thiên Lôi Tông ôm ngực, phẫn nộ kêu lên, chỉ liếc mắt một cái đã thấy Đường Phong, thần sắc hắn không khỏi trầm xuống, nói:

- Các hạ là ai? Dám nhúng tay vào chuyện tình của Thiên Lôi Tông ta?

- Thiên Lôi Tông hành sự thô bạo, làm người người đều chướng mắt, ta là ai ngươi không cần biết.

Đường Phong chậm rãi đi về phía trước.

- Lá gan ngươi thật lớn! Nếu dám thì hãy để lại tên của mình, đắc tội Thiên Lôi Tông ta thì đừng mơ tưởng đến tính mệnh của mình vẫn còn!

Tên này vừa mở mồm cáo mượn oai hùng, cước bộ lùi lại một cái, hóa ra là xoay người bỏ chạy.

Từ một cước mà Đường Phong vừa mới đá vào trên người hắn mà suy ra thì thực lực người kia cũng không kém, chẳng qua chính mình bị đánh lén trọng thương, tự nhiên không thích hợp để chiến đấu.

Hắn vừa chạy vừa hét lớn:

- Chờ ta báo lại với phó tông chủ, ngươi sẽ như con thỏ nhỏ chạy trốn mà thôi!

- Không cần thiết!

Hắn nói còn chưa xong thì bên tai đã truyền đến một thanh âm, quay đầu lại nhìn nhất thời hết cả thần hồn, nam tử kia không biết dùng thân pháp gì mà có thể vọt tới bên cạnh người mình và còn chạy song song với chính mình.

- Muốn chết!

Tên đệ tử Thiên Lôi Tông cực kỳ phẫn nộ huy động trường kiếm trên tay đâm tới Đường Phong.

Nhưng mà thực lực chênh lệch quá cao, một kiếm này ở trước mắt Đường Phong giống như là ốc sên đang chậm bước. Thân pháp bắn ra liền đánh bay trường kiếm của đối phương bay ra ngoài, ánh mắt của tên đệ tử Thiên Lôi Tông này cực kỳ kinh ngạc, Đường Phong dùng tay chặn ngang khớp cổ của hắn, giống như là đang nhấc gà con.

- Vừa lúc ta cũng muốn đi Thiên Lôi Tông tìm người! Chẳng qua trước đó ta muốn hỏi ngươi một việc!

Đường Phong nheo lại hai con mắt, nhưng mà trong hai mắt híp lại kia lại toát ra một ít hung quang đậm đặc.

Tên đệ tử của Thiên Lôi Tông dùng sức giãy dụa, nhưng mà thủy chung vẫn không thể thoát khỏi rang buộc được. Giờ phút này hắn mới hiểu được sự chênh lệch của mình với cả Đường Phong lớn tới mức nào, trong nhất thời kinh sợ nói:

- Ngươi nói chuyện gì vậy? Ta không biết chuyện gì cả!

- Ngươi vừa mới nói, Dung Thiếu nãi nãi phải gả cho phó tông chủ của ngươi? Việc này là thật hay giả?

Chương 1002: Nước mắt mông lung.

- Là thật…

- Hừ?

Đường Phong mạnh tay hơn.

- Đúng... Thực sự thì phó tông chủ đại nhân ham muốn mỹ sắc của nàng nên muốn lấy nàng làm thiếp, nhưng mà nàng lại không muốn nên phó tông chủ liền mạnh mẽ chiếm lấy nàng!

Dung gia Thiếu nãi nãi sau khi quay lại Dung phủ liền tuân mực sống theo quy củ, nữ tử như vậy thân thể như ngọc, làm sao có khả năng sẽ gả ra bên ngoài tùy tiện được? Đường Phong nghe được tin tức này chỉ biết tình huống có chút không ổn, hiện tại quả ra là như thế.

Đối với Dung Thiếu nãi nãi Đường Phong còn có chút hào cảm. Thiếu phụ xinh đẹp đoan trang này làm cho hắn lưu lại không ít ấn tượng tốt. Nếu như một người phụ nữ tốt như nàng lại bị hủy đi danh dự như vậy, sợ rằng so với giết nàng đi còn tàn nhẫn hơn nhiều.

Thiên Lôi Tông, lần này thực sự hơi quá đáng.

- Tình huống của Dung Thiếu nãi nãi thế nào rồi?

Đường Phong trầm giọng hỏi.

Tên đệ tử Thiên Lôi Tông này biết được Đường Phong đang muốn hỏi cái gì, nhanh chóng mở miệng nói:

- Phó tông chủ muốn trấn an người Dung gia, sở dĩ còn chưa hạ thủ với nàng, chỉ là nghe người ta nói rằng hôm nay phó tông chủ muốn bức đi vào khuôn khổ!

- Thiên Lôi Tông các ngươi đều ở Dung phủ sao?

- Trên cơ bản đều ở đó hết.

- Vừa vặn lúc ta đang muốn đi tìm.

Đường Phong vừa nói xong liền tóm lấy cổ của đối phương, đứng dậy phóng tới đại trạch của Dung gia.

Mọi người đang xem bỗng nhiên thấy Đường Phong biến mất, lúc này mới tỉnh ngộ không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhất thời hoan hô:

- Có người tới cứu Dung gia rồi, có người tới cứu Dung Thiếu nãi nãi rồi!

- Người nọ là ai?

- Hình như là Đường Phong của Đường gia, thời điểm tỷ thí lần trước ta ở Bố gia trang phía xa đã từng thấy được hắn, tuyệt đối không thể nào sai, đó chính là Đường Phong Đường gia!

- Rốt cục Đường gia cũng muốn xuất thủ sao? Linh Mạch Chi Địa cuối cùng cũng được cứu rồi!

Nguyên không khí trong Dung Thành đang trầm lặng trong nháy mắt tỏa ra sinh cơ cực kỳ mãnh liệt. Khí biết được Đường Phong Đường gia bảo đã xuất hiện tại Dung Thanh, đồng thời lúc chuẩn bị hạ thủ với Thiên Lôi Tông thì dân cư trong Dung Thanh ai nấy đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, tin tức truyền ra ngoài, một truyền mười, mười truyền thành trăm, chỉ trong thời gian chốc lát, toàn bộ Dung Thành đều sôi trào lên.

Trong một gian phòng ngủ của đại trạch Dung gia, phó tông chủ Thiên Lôi Tông Ô Chính Ưng xoa xoa hai tay, ánh mắt tục tĩu mạo hiểm dừng lại vưu vật nằm trên giường.

Vì muốn đạt được vưu vật ở trước mắt này, chính mình đã nhịn không ít ngày! Tuy Thiên Lôi Tông thu phục một Dung gia không có một cao thủ Linh Giai không khó, nhưng mà muốn cho gia tộc này đi vào khuôn khổ, để cho bọn họ nghe lệnh của Thiên Lôi Tông thì không hề đơn giản như trong tưởng tượng của họ.

Chính vì nguyên nhân như vậy, tuy rằng Ô Chính Ưng thèm mỹ sắc của Dung Thiếu nãi nãi nhỏ dãi như thế mà vẫn không hạ thủ được. Nhưng mà hôm nay lại khác, Dung gia cũng không phải bền chắc như thế, chẳng qua mình lấy một ít hứa hẹn nho nhỏ đã làm cho một ít người Dung gia chuyển hướng sang thần phục Thiên Lôi Tông rồi.

Có những người phản bội Dung gia này làm quân cờ là có thể làm cho cả Dung gia thần phục Thiên Lôi Tông, về phần những tên gian ngoan không chịu thông suốt thì trực tiếp giết đi là được.

Vưu vật trước mắt này đẹp đẽ mê người, thân thể đẫy đà no đủ, làn da cực kỳ mềm mại êm dịu, đôi môi xinh đẹp đỏ sẫm giống như là bảo thạch, tỏa ra bên ngoài một loại mê hoặc như ẩn như hiện, nhất là khí chất của nàng, đoan trang điềm tĩnh đến cùng cực, cùng với loại thân thể phát ra lực mê hoặc cực lớn này cùng ở một chỗ làm cho người ta càng thêm mê luyến.

Càng khó có được chính là vưu vật trước mắt này dĩ nhiên còn là một xử nữ.

Đối với người duyệt qua vô số nữ nhân như Ô Chính Ưng mà nói thì quan sát một người nữ tử bằng mắt thường có còn là tấm thân xử nữ hay không quả thực dễ như trở bàn tay.

Thần thái ở trên hai lông mày của vưu vật này, còn có hương thơm toát ra từ cơ thể của nàng nữa, không có chỗ nào không lộ ra vẻ nàng là một nữ tử chưa từng thân mật với ai.

Lần đầu tiên nhìn thấy vưu vật này, trong bụng của Ô Chính Ưng đã muốn nàng, cho dù nữ tử này có liều chết không đi vào khuôn khổ đi chăng nữa thì mình cũng không được phép buông tay. Chẳng qua lúc đó cố kỵ thái độ của người Dung gia nên mới thả cho nàng một con ngựa.

Nhưng điều này lại làm cho hắn không thể chiếm được thân thể mỹ lệ ấy! Từ ngày ấy trở đi, trong mọi khắc Ô Chính Ưng không thể không nhớ tới vưu vật đang nằm trên giường kia, muốn được nàng hầu hạ chính mình, lắng nghe tiếng kêu rên rỉ tiêu hồn uyển chuyển của nàng! Loại suy nghĩ này vừa mới nghĩ tới làm nhiệt huyết toàn thân sôi trào.

Hôm nay nguyện vọng này cuối cùng cũng trở thành hiện thực, mà để đạt được nguyện vọng như vậy chẳng qua chỉ là một gói xuân dược là hoàn thành mục đích.

- Ai làm mỹ nhân khóc vậy?

Ô Chính Ưng dừng lại bên dung nhan tuyệt mỹ của Dung Thiếu nãi nãi kia, dí người gần sát vào, tham lam mê luyến hít sâu vào một hơi, một hương vị tiêu hồn không gì sánh được:

- Thật là mỹ vị của nhân gian! Nàng là người nữ tử đẹp nhất của Ô mỗ!

Dung Thiếu nãi nãi nằm ở trên giường đang cố gắng phản kháng lại nhưng mà toàn thân không có chút khí lực nào, thậm chí muốn cử động một chút ở đầu ngón tay cũng cực kỳ gian nan, toàn thân tê dại khốn khổ vô cùng, cảm giác lại vô cùng nhạy cảm, chỉ có thể nhắm nghiền hai mắt lại, cắn chặt răng.

- Không cần phải uổng phí tâm cơ đâu.

Ô Chính Ưng khẽ cười một tiếng, đùa giỡn mái tóc bên tai Dung Thiếu nãi nãi,

- Chỗ dược vật này ta phải phái người Ô gia cực kỳ tín nhiệm mới tìm thấy, cho dù là cao thủ Linh Giai cũng không thể chống đỡ được, huống chi nàng chẳng qua chỉ là một Thiên Giai nho nhỏ mà thôi, hiện trạng giờ của nàng, cho dù muốn động đậy một ngón tay cũng không có sức lực, đừng nghĩ tới việc cắn lưỡi tự sát.

Nước mắt khuất nhục chảy dài từ khóe mắt trên khuôn mặt của Dung Thiếu nãi nãi, trong bộ ngực phập phồng lộ vẻ phẫn nộ cùng ủy khuất không cách nào chịu được, nhưng mà đối mặt với tất cả chuyện này, nàng không có nổi một biện pháp nào.

- Có phải nàng muốn biết lúc nào mình ăn phải thứ thuốc này không?

Ô Chính Ưng am hiểu tâm tư của nữ nhi, cũng không có hạ thủ luôn ngay lập tức, mà vừa trò chuyện với vưu vật ở trên giường, chờ cho dược hiệu trong cơ thể nàng hoàn toàn tản ra.

- Dung gia các người cũng không phải đều có khí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sonmaxs