vo thuong 901-1000

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 901

Tại Sao Luôn Khi Dễ Ta?

- Ngươi muốn Thi Thi cô nương sao?

Lại tỷ mới mở miệng đã hỏi ngay vấn đề mà Đường Phong xấu hổ, Phi Tiểu Nhã ở một bên nhìn chằm chằm vào Đường Phong, vẻ ghen tuông hiện rõ trên mặt, đang ở bên cạnh đếm ngón tay:

- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu...

Đường Phong vội vàng chặn miệng cung chủ đại nhân:

- Sao lại thế? Đâu có nhiều đến thế?

- Đừng có ngắt lời!

Lại tỷ trừng mắt liếc hai người:

- A Phong, ngươi nói ta nghe xem nào, ngươi có muốn Thi Thi cô nương hay không!

- Không muốn!

Đường Phong trả lời chém đinh chặt sắt.

Lại tỷ cười khẽ một cái:

- Thật sự một chút cũng không có?

- Tuyệt đối không có!

Đường Phong vội vàng trả lời, chống lại ánh mắt của Lại tỷ, dù đối mặt với một Linh giai thượng phẩm cao thủ, Đường Phong cũng không khiếp nhược chút nào, nhưng vào giờ phút này, ánh mắt có chút né tránh, thật lâu sau mới ho nhẹ một cái:

- Được rồi, có một chút!

Bất luận là nam nhân gì khi nhìn thấy một nữ tử quyến rũ như Thi Thi, ít nhiều gì cũng có một chút động tâm, Đường Phong cũng không ngoại lệ, chỉ cần động tâm chính là động tâm, nhưng Đường Phong cũng không phải hạng người háo sắc đến độ nhìn thấy mỹ nữ nào cũng muốn chiếm lấy, giống như trước kia mình với Lưu Tô sư tỷ, nếu không phải đã phát sinh chuyện không thể vãn hồi trước kia, Đường Phong đoán hiện giờ mình và Mạc Lưu Tô vẫn chỉ có quan hệ tỷ đệ mà thôi.

Lý trí có thể chiến thắng xúc động bản năng, nhưng không phải mỗi ngươi đều có thể làm được.

- Có là tốt rồi.

Lại tỷ gật đầu.

- Nếu như ngươi nói không có, ta thật sự sẽ nghi ngờ thân thể nam nhân của mình đã xảy ra vấn đề, dù là ta khi nhìn thấy Thi Thi cô nương, cũng nhịn không được có chút tâm động.

Phi Tiểu Nhã ở một bên ảo não nói:

- Ta cũng vậy, nữ nhân này làm cho người ta có một loại cảm giác ngả ngớn, nhưng đáng giận nhất là nữ nhân này lại rất nhu nhược. Hai khí chất mâu thuẫn này kết hợp với nhau, dù là bất kỳ ai cũng có lực sát thương rất lớn, chậc chậc, nếu phu quân ngươi có thể đem nàng lên giường thì không biết sẽ thành cái dạng gì nhỉ?

- Lưu manh!

Đường Phong thò tay bóp khuôn mặt Phi Tiểu Nhã, niết đến mức mắt cung chủ đại nhân ngập nước.

Khuôn mặt Lại tỷ cũng hiện ra một vòng ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng phá vỡ trí tưởng tượng của cung chủ đại nhân:

- Nếu A Phong cũng có chút cảm giác với nàng, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.

- Quyết định cái gì?

Đường Phong ngạc nhiên, cung chủ đại nhân cùng nhìn qua Bạch Tiểu Lại.

- Tứ phu nhân của ngươi.

Lại tỷ gõ nhẹ một lên lan can ghế.

Đường Phong vội vàng nói:

- Lại tỷ chuyện này không được a.

- Không có gì không được cả, người ta ngươi cũng mang trở về rồi, ta không thể làm như không nhìn thấy. Lại nói, nếu ngươi thật sự không muốn nàng, hiện tại phải nói rõ rồi mang nàng rời khỏi Thiên Tú, nếu không nàng ở chỗ này, không nơi nương tựa, không có danh phận, sẽ ảnh hưởng tới hạnh phúc cả đời. Ngươi nhẫn tâm để cho nàng ở lại Thiên Tú không danh không phận sao? Nàng là nữ tử như vậy, đi tới chỗ nào cũng biến thành hồng nhan họa thủy, thực lực lại không cao, rất dễ dàng trở thành miếng mồi ngon cho nhiều người.

Cung chủ đại nhân cũng phát huy trí tưởng tượng:

- Thực lực chỉ đạt tới Địa giai đã có mị lực như thế, nếu sau này còn phát triển thì sẽ thành cái dạng gì? Hồng nhan họa thủy chính là nói về nàng, nếu làm không tốt còn dẫn tới hại nước hại dân, ảnh hưởng đến muôn dân trăm họ, người trong thiên hạ vì nàng mà chết nhiều vô số kể!

Đường Phong vỗ ghế một cái, mạnh mẽ đứng dậy, rung đùi đắc ý nói:

- Hai vị đã nói như vậy, bản thiếu gia đành phải lo trước nỗi lo của thiên hạ, vì hạnh phúc của muôn dân, vì bá tánh trăm họ, đành phải đưa thân vào miệng hổ, dùng thân chịu đựng tai họa này! Ai! Vì thiên hạ a, thật đáng thương đáng buồn a!

Đang nói năng rất khí phách, sau lưng Đường Phong hiện ra một đạo ánh sáng chói lọi.

- Phi...

Cung chủ đại nhân phun ra một ngụm, sau đó phì cười.

- Lại tỷ.

Đường Phong cũng cúi người nói:

- Việc này nói sau, ta đem nàng về Thiên Tú, chủ yếu là vì tinh hồn Vũ Mị, sau này Thi Thi muốn lưu lại, hoặc không muốn lưu lại, ta cũng không ép buộc. Ngươi không cần phải nói những lời cao thượng này để đánh động ta, nam nhân muốn chiếm hữu một nữ nhân, hoàn toàn là vì tư dục, không có quan hệ gì tới an nguy của bá tánh trăm họ cả. Thôi, ta đi tìm Lưu Tô sư tỷ!

Quẳng lại một câu, Đường Phong liền rời khỏi phòng, lần này bị Lại tỷ tẩy não, Đường Phong đoán nếu mình thật sự chiếm hữu Thi Thi thì đã được Lại tỷ cho phép rồi.

Lại tỷ và cung chủ đại nhân liếc nhau, trên mặt hiện ra một nụ cười:

- Xem ra, nam nhân của chúng ta không phải loại người dễ dàng thay đổi vì sắc đẹp, Thi Thi cũng hấp dẫn không được hắn, chỉ sợ sau này sẽ không còn ai có thể dụ dỗ hắn được.

Đường Phong đi tới Dược phòng của thì thấy sư tỷ đang luyện dược, sư tỷ đang bận rộn rèn luyện dược thủy, trên người đầy mồ hôi, Đường Phong lén lút đi qua, ôm lấy eo của nàng.

- Ai!

Lưu Tô sư tỷ quá sợ hãi, muốn quay người lại nhìn rõ diện mạo của người tới, nhưng lại bị Đường Phong chế trụ.

- Hừ hừ hừ...

Đường Phong biến đổi cuống họng cười rất quỷ dị, nhẹ nhàng thổi khí vào bên tai sư tỷ:

- Ngươi nói xem ta là ai?

Mạc Lưu Tô khẩn trương, tuy hiện giờ thực lực của mình tăng trưởng không ít, nhưng lại không có sức lực để phản kháng nam nhân sau lưng này, ngay cả cương khí toàn thân cũng bị chế trụ, càng làm cho người ta sụp đổ chính là, người này vừa nói một câu, vừa liếm láp vành tai của mình.

Chỗ đó... Chính là nơi mẫn cảm nhất của mình!

- Mau buông ta ra!

Thân hình Mạc Lưu Tô run rẩy, cắn răng nói:

- Ta không cần biết ngươi là ai, ngươi dám làm như vậy với ta, đừng mong còn sống mà rời khỏi Thiên Tú!

- Ha ha!

Đường Phong cười to không ngớt.

- Tiểu nương tử, khẩu khí không nhỏ, lão phu sớm đã nghe nói ở Thiên Tú có một cô gái tuyệt sắc tên là Mạc Lưu Tô, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Nhưng chỉ bằng vào thủ đoạn của ngươi, có thể bắt lão phu sao?

- Ở Thiên Tú ta còn có Linh giai cao thủ... Chỉ cần ta kêu lên một tiếng, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!

Mạc Lưu Tô vội vàng nói, thân thể vặn vẹo không thôi, nàng muốn thoát khỏi sự khống chế của người sau lưng, nhưng lại không có hiệu quả, ngược lại trên cặp mông của mình cảm giác được có một vật cứng rắn đang dán sát vào.

- Bọn chúng sao? Hừ, bọn chúng đang tu luyện trong mật thất, làm sao lão phu không biết chứ? Ngươi gọi đi, ngươi gọi vỡ yết hầu cũng không có người nào tới cứu ngươi.

Đường Phong vừa nói, bàn tay càng làm càn, xuyên qua vòng eo của Lưu Tô sư tỷ xoa nắn bộ ngực cao ngất, niết lấy một cái.

----- o O o -----

Chương 902

Lòng Dạ Nam Nhân Thật Độc Ác

Trong khóe mắt Mạc Lưu Tô chảy xuống hai giọt nước mắt, sắc mặt như tro tàn! Mặc kệ người sau lưng có chết hay không, nhưng thân thể trong sạch của mình đã bị vấy bẩn, sau này làm sao dám gặp mặt sư đệ đây?

Chết! Chỉ có chết mới có thể bảo vệ sự trong sạch của thân thể, người ở sau lưng cũng không thể làm động tác kế tiếp, vì mình mà giữ lại một chút tôn nghiêm.

Vừa có ý niệm này trong đầu, thân thể của mình liền bị người sau lưng kéo quay ra sau, quay một vòng, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn gương mặt Đường Phong, Mạc Lưu Tô nhìn thấy liền giật mình một cái, sau đó khóc òa lên, nhào vào ***g ngực của Đường Phong.

Đường Phong đau lòng xấu hổ, hắn chỉ muốn trêu chọc sư tỷ một chút, nhưng không nghĩ tới lại làm cho nàng khóc.

- Không khóc không khóc! Là sư đệ đáng chết, sư đệ đáng chết!

Đường Phong vỗ nhẹ bả vai Mạc Lưu Tô, an ủi một hồi.

- Sư đệ...

Mạc Lưu Tô vừa nghẹn ngào, vừa lau sạch nước mắt trên khóe mắt.

- Không nên đùa với ta như vậy, ta rất sợ!

- Ta sai rồi!

Đường Phong cúi người, lấp kín đôi môi hồng nhuận phơn phớt của Mạc Lưu Tô.

Tiếng ngẹn ngào dừng lại, tròng mắt Lưu Tô sư tỷ mở lớn, giống hệt lần đầu tiên được hôn môi, thân thể run lên từng đợt, sau đó hai mắt chậm rãi nhắm lại, hai cánh tay ôm chặt lấy Đường Phong.

Thật lâu, Mạc Lưu Tô mới giật mình tỉnh lại, vội vàng đẩy Đường Phong ra, miệng mở lớn thở phì phò, gương mặt xấu hổ đỏ như máu:

- Đây là Dược phòng, có người sẽ tiến vào.

- Không biết.

Đường Phong càng kéo nàng vào lòng ôm ấp, giở trò, sờ mó làm Lưu Tô sư tỷ thở dốc không thôi.

- Sư tỷ, ngươi đang luyện dược gì thế?

Đường Phong nhìn dược thủy trước mặt nghi hoặc hỏi thăm.

- Tại sao lại có mùi lạ thế?

- YAA. A. A... Nước thuốc ngưng kết!

Mạc Lưu Tô kinh hoảng một cái, oán trách liếc nhìn Đường Phong:

- Đều tại ngươi, số dược thủy này có giá trị không nhỏ đâu.

- Là lỗi của ta!

Đường Phong gật đầu, vừa muốn cúi người.

Mạc Lưu Tô vội vàng dùng tay che miệng hắn:

- Không muốn, không nên ở chỗ này...

- Hắc hắc...

Đường Phong cười rất gian trá.

- Quả nhiên, khi dễ sư tỷ dễ hơn.

- Tại sao phải khi dễ ta?

Mạc Lưu Tô nháy động tròng mắt hỏi, trong khóe mắt hiện ra một chút nước mắt, nhìn nàng lúc này rất nhu nhược.

- Ngươi vội vàng quá, lần này ta muốn bế quan một thời gian ngắn, cho nên lần này tới thăm ngươi sẵn tiện thông báo một tiếng.

Đường Phong buông sư tỷ ra, đi ra ngoài.

- Tại sao luôn khi dễ ta?

Lưu Tô sư tỷ ở phía sau truy hỏi không bỏ.

Đường Phong không trả lời, chẳng lẽ lại nói với nàng là hắn vừa bị Lại tỷ khi dễ, cho nên đi đến tìm nàng để khi dễ nàng a?

Rời khỏi Dược phòng, Đường Phong đi thăm Lâm Nhược Diên một chút, sau đó uống trà với cô cô tới trưa, kể về một ít chuyện lý thú, thời điểm nhớ lại chuyện cũ, trên mặt cô cô cười nói không ngừng, Đường Phong xấu hổ, chuyện khi còn bé không phải là do hắn làm, cho nên làm cho hắn hơi khó chịu.

Thực lực của Lâm Nhược Diên vẫn như trước, chỉ đạt tới cảnh giới Thiên giai trung phẩm, tư chất của nàng cũng không quá cao, chỉ sợ cả đời này không thể nào vấn đỉnh Linh giai chi cảnh, vận khí tốt, Thiên giai thượng phẩm đã là đỉnh phong của nàng, vận khí không tốt, cả đời này chỉ có thể duy trì ở Thiên giai trung phẩm.

Sau khi trở về Yên Liễu Các thì màn đêm đã buông xuống, Lại tỷ và cung chủ đại nhân lại đi mật thất để tu luyện, trong Yên Liễu Các chỉ có ba người Bảo nhi Mộng nhi và Thi Thi.

Sau khi ăn cơm tối, đợi đến khi Thi Thi ngủ say, Đường Phong mới nhẹ chân nhẹ tay đi đến phòng nàng, giống như đạo tặc hái hoa.

Trong nháy mắt Đường Phong vào phòng, Thi Thi vốn đã ngủ mê mang liền mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, vừa vặn chiếu vào người Thi Thi, Đường Phong nhìn thấy, thiếu chút nữa đã chảy máu mũi.

Thi Thi tháo khăn sa mỏng che mặt xuống, ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt khuynh quốc nghiêng thành kia, làm cho Đường Phong bị thất thần trong chốc lát.

Khuôn mặt tinh xảo lộ ra lực hấp dẫn vô tận, giống như muốn hút cả ba hồn bảy vía của mình ra ngoài.

Nhưng làm Đường Phong để ý nhất không phải chuyện này, mà là lúc này Thi Thi chỉ mặc mổi áo lót.

Cái yếm màu hồng phấn không thể che chắn xuân quang từ bộ ngực nàng phát ra, nhô lên cao, hai đỉnh nhọn nhọn như ẩn như hiện, Thi Thi ngồi dậy, cái bụng trắng bóng như gương phơi bày ra hơn phân nửa, làm cho đầu óc của Đường Phong choáng váng. Hai tay ngọc trắng như tuyết, da thịt như bạch ngọc. Óng ánh long lanh, vô cùng mịn màng.

Sau khi Thi Thi ngồi dậy liền duỗi người thẳng lưng một cái, trong cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ như câu hồn đoạt phách. Đôi chân thon dài và cặp đùi xinh đẹp không có gì che đậy đang đung đưa trước mắt Đường Phong, cái quần lót màu hồng phấn không đủ che chắn bờ mông, làm cho một mảng da thịt bạo lộ ra ngoài.

Thực cốt tiêu hồn giống như đang dụ hoặc người ta, hiển thị sự dụ hoặc trí mạng.

Chỉ riêng đôi chân ngọc này, cũng đủ cho một nam nhân vuốt vuốt suốt đêm, chớ đừng nói chi đến những bộ phận khác của Thi Thi! Tạo hóa giống như đem tất cả sự hoàn mỹ của một nữ nhân đều tặng hết cho nàng, làm cho thân thể này không có một khuyết điểm nào dù là khuyết điểm nhỏ nhất!

Đường Phong che hai mắt lại, nhìn xuyên thấu qua khe hở ngón tay lén lút dò xét, trên miệng nói:

- Có thể mặc quần áo vào không?

Thi Thi cười khẽ, tiện tay dùng chăn trên giường che chắn thân thể lại.

Càng mê người! Đường Phong ngạc nhiên phát hiện nhìn nữ nhân trước mặt, dù thân thể đã được cái chăn che chắn phần lớn xuân quang, nhưng càng che chắn thì lực hấp dẫn lại tăng thêm một chút.

- Người ta chờ ngươi rất lâu rồi đấy.

Thi Thi vẫy vẫy tay với Đường Phong.

Đường Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, nghiêng tai lắng nghe một lát, xác nhận và Bảo nhi Mộng nhi vẫn đang ngủ say, trong Yên Liễu Các tạm thời không có mặt những người nào khác, lúc này mới yên tâm cất bước tiến lên.

Nếu cảnh này bị bọn người Lại tỷ nhìn thấy, nhất định sẽ định tội thành bắt gian tại giường, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.

- Phóng đãng!

Linh Khiếp Nhan bất mãn trách cứ một câu.

Đường Phong thở dài một hơi, đi đến bên giường ngồi xuống, bất đắc dĩ nhìn qua Thi Thi. Một khi tinh hồn Vũ Mị xuất hiện, sẽ có loại cử chỉ phóng đãng này, dù vậy vẫn làm cho hắn tim đập loạn xạ không ngừng.

- Ca ca, ngươi muốn làm chuyện gì?

Thi Thi toát ra thần thái e sợ của tiểu nữ nhi, sợ hãi nhìn Đường Phong, nửa quỳ trước mặt hắn, âm thanh ỏn ẻn dò hỏi.

----- o O o -----

Chương 903

Công Hiệu Của Hỏa Phượng Chi Huyết

Thiếu chút nữa Đường Phong phun máu, dùng tay che mũi một cái, hung thần ác sát nói:

- Bớt sàm ngôn đi, nằm xuống cho ta, ngoan ngoãn để nha đầu cắn nuốt!

Tuyệt đối không thể mặc kệ của tinh hồn này được, quá làm càn!

Hai con mắt của Thi Thi ngập nước, hai bàn tay nhỏ bé quấn vào nhau, càng quấn càng xiết chặt, nói khẽ:

- Ta có việc muốn thỉnh cầu, có thể nói ra không?

- Nói đi.

Đường Phong nhìn nàng.

Thần sắc trên mặt Thi Thi biến đổi, trở nên thê lương, nở nụ cười khổ và đau thương, quay đầu nhìn qua ngoài cửa sổ, ôn nhu nói:

- Nói là thỉnh cầu, kỳ thật cũng là nguyện vọng. Sau khi ta bị cắn nuốt sẽ dung hợp với nàng, sau này trên thế gian sẽ không còn ta nữa, đây là nguyện vọng duy nhất của ta!

Đôi mắt mê người của Thi Thi lại nhảy loạn xạ, nhưng lần này lại không toát ra bất cứ thần thái vũ mị nào, ngữ khí thương cảm, thần thái thê lương, lời nói phát ra từ đáy lòng.

- Chỉ cần ta có thể giúp ngươi làm được, ta sẽ đáp ứng ngươi!

Đường Phong bị giọng nói của nàng cảm nhiễm, thần thái cũng trở nên nghiêm túc.

- Phong ca ca ngươi sẽ hối hận.

Linh Khiếp Nhan ở trong cương tâm cười lạnh một tiếng.

- Kỳ thật cũng không phải là đại sự gì, ngươi nhấc tay là có thể làm được.

Thi Thi ngoái đầu nhìn lại nhìn Đường Phong, trong khóe mắt hiện ra nụ cười giảo hoạt, lập tức cúi người, giống như con mèo nhỏ quỳ trên giường, nhích đến gần Đường Phong, nói:

- Ta muốn nếm thử cảm giác nam nữ hoan ái, ta muốn thử cảm giác này một lần, đối với ngươi mà nói... Rất nhẹ nhàng phải không?

Tứ chi Thi Thi chạm đất, tạo hình và thần thái lúc này vũ mị đến cực điểm, bờ mông ngạo nghễ ưỡn lên, vòng eo hoàn mỹ, mái tóc dài rối tung phủ lên vai, rủ xuống tận giường, áo lót cũng không cách nào che chắn được xuân quang tiết ra ngoài.

Đường Phong nhìn nàng đầy thâm ý, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, duỗi một bàn tay vuốt ve cái cằm sáng bóng của nàng, chỉ đụng vào một cái rất nhẹ, thân thể Thi Thi liền run rẩy một cái, trong đôi mắt toát ra thần thái mê ly.

Hô hấp càng ngày càng dồn dập, trong đôi mắt Thi Thi có chút khát vọng, cũng có chút ranh mãnh, không e dè khi đối mặt với Đường Phong.

Đường Phong chậm rãi đem đầu mình tiến gần người nàng, hơi thở của nam nhân tràn vào mặt, tim Thi Thi đập càng ngày càng mạnh, trong phòng yên tĩnh, phát ra âm thanh thình thịch.

Thời điểm đôi môi của hai người còn cách nhau một tấc, Đường Phong dừng lại, quát lên:

- Nha đầu, động thủ!

- Ah...

Thi Thi giống như bị trúng tên yếu đuối ngã vào ***g ngực Đường Phong, thân thể ngồi trên đùi Đường Phong, trong miệng phát ra một âm thanh như mất hồn, u oán nhìn Đường Phong:

- Lòng dạ nam nhân thật ác độc!

- Ngoan ngoãn nghe lời cho ta!

Linh Khiếp Nhan nghiến răng nghiến lợi quát lên, bốn sợi tinh hồn dung hợp thành một thể phát ra lực hấp dẫn, trong chớp mắt tinh hồn Vũ Mị trong cơ thể Thi Thi bị cưỡng ép bay ra.

- Khanh khách, ta sẽ trở lại, không có nam nhân nào có thể ngăn cản được lực hấp dẫn của ta!

Sau khi Thi Thi nói xong câu này, thần thái trong đôi mắt dần dần biến mất.

- Phong ca ca, ta sẽ ngủ say một thời gian ngắn, ngươi hãy cẩn thận.

Linh Khiếp Nhan nói xong câu này, cũng không còn phản ứng. Mỗi lần Linh Khiếp Nhan thôn phệ một tinh hồn, đều hao phí rất nhiều thời gian, lần đầu tiên cần vài tháng, lần thứ hai là nửa năm, không biết lần này cần bao lâu.

Nhưng đây chính là tinh hồn cuối cùng, chỉ cần thôn phệ Vũ Mị, Linh Khiếp Nhan đã trở thành nguyên vẹn.

Mấy năm trước, thời điểm mình có được Bất Phôi Giáp, đã từng đáp ứng Linh Khiếp Nhan, giúp nàng tìm kiếm các tinh hồn bị tán lạc không biết ở đâu, trải qua nhiều năm như vậy, cuối cùng lời hứa hẹn này cũng hoàn thành, chỉ cần nghĩ tới điểm ấy Đường Phong cũng nhẹ nhõm một chút.

Trên đùi truyền đến khí tức ấm áp, Đường Phong cúi đầu xem xét, liền cười khổ một tiếng. Hiện tại Thi Thi đang ngủ say trên đùi của mình, tư thế rất ám muội.

Nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cố gắng không đả động đến thân thể của nàng, Đường Phong đặt nàng lên giường, thay nàng đắp chăn lại.

Rón ra rón rén đi ra phòng ngoài, Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Trăng tròn như cái mâm bạc, cả thế giới đều đắm chìm trong tầng ánh sáng nhu hòa này, hôm nay tất cả các việc vặt đã an bài thỏa đáng, hiện tại cũng nên bắt tay và việc ấp nở trứng Hắc Phượng.

Hắc Phượng trọng sinh, tuyệt đối không thể qua loa, hơn nữa nhất định phải tìm một nơi rộng rãi và không có người qua lại mới được.

Phần bụng của Khúc Đình Sơn, đây chính là nơi lý tưởng nhất!

Thừa dịp trăng sáng, Đường Phong triển khai thân pháp bay về phía Khúc Đình Sơn.

Một giờ sau, Đường Phong đã tiến vào Khúc Đình Sơn hơn trăm dặm, có lẽ nơi này đủ an toàn rồi. Đi xem xét bốn phía, Đường Phong tìm được vị trí phù hợp, đem trứng Hắc Phượng lấy ra, cẩn thận từng li từng tí đặt xuống đất, ngay sau đó, lại vội vàng lấy Tà Ngô Đồng ra, đặt ở bên cạnh trứng Hắc Phượng.

Sau một khắc, Đường Phong vội vàng bay ra ngoài, một lần chạy ra ngoài hơn mười dặm, lúc này mới dừng bộ pháp.

Đưa mắt nhìn lại, dưới ánh trăng, dù cách núi non cây cối trùng điệp, Đường Phong vẫn có thể nhìn thấy động tĩnh của trứng Hắc Phượng. Tận lực chọn lựa vị trí này, chính là vì địa thế ở đây khá cao, rất thuận tiện cho mình quan sát tất cả.

Đường Phong bắt đầu ngồi đợi.

- Vù vù...

Mây đen trên bầu trời vần vũ, đem ánh trăng sáng ngời che đi, một đoàn hắc sắc hỏa diễm sáng ngời từ trên trời rơi xuống, nện thẳng xuống vị trí của Tà Ngô Đồng.

Ầm một tiếng, dù đã đứng cách hơn mười dặm, Đường Phong cũng có thể cảm giác được mặt đất đang rung động lắc lư, con mắt nhìn chằm chằm vào địa phương đang bốc cháy sáng trưng kia, ánh lửa lập thiêu đốt hừng hực.

Hắc sắc hỏa diễm đang cắn nuốt mọi thứ xung quanh, không có ngừng lại chút nào, nó nhanh chóng khuếch tán ra khắp mọi hướng.

Tiếng vù vù trên không trung vang lên không dứt, trên cơ bản cứ cách mười tức thời gian, sẽ có một đoàn hắc sắc hỏa diễm rơi xuống, cả vùng đất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sonmaxs