Vợ tôi không ăn được thịt mỡ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau đó, Hạo Nhiên được thăng chức. Tôi và cô em gái Hạ Lan tất bật ra chợ mua đồ ăn để ăn mừng.

Hạ Lan có một điểm đáng khen nhất là rất nhiệt tình và lễ phép. Tôi cứ việc chọn chọn chọn, cô ấy cứ việc xách xách xách. Tôi thấy điểm chung duy nhất của tôi và Hạ Lan là đều không thích ăn thịt mỡ.

"Hạ Lan, em nói xem, tại sao anh trai em lại cứ thích ăn loại thịt nửa nạc nửa mỡ như vậy? Mỗi lần chị ăn cùng lại phải tách riêng ra hai phần thịt, thật là chán muốn chết"

Tôi vừa chọn rau xanh vừa luyên thuyên, cô ấy vừa nghịch nghịch ngọn rau cải gần đó, vừa tủm tỉm cười.

Nhiều lúc tôi thật muốn vạch hai bên mép cô ấy ra cho hết cái nụ cười tủm tỉm xinh đẹp đó, bởi vì mỗi lần tôi cười, chỉ hận là không thể khoe cả lợi cho người ta nhìn. Đây có thể là niềm ghen tị nho nhỏ của phụ nữ đã có chồng.

"Lần này thì hay rồi, có em ở đây ăn cùng, chị còn có người ăn thịt nạc chung ".

Lại cười tủm tỉm.

Tôi chán nản xách đít về nhà.

Đến tối Hạo Nhiên về, vừa may nồi lẩu Thái ngon lành đã sôi ục ục.

Ngồi vào Bàn ăn, tâm trạng mọi người đều rất vui vẻ. Miếng thịt ba chỉ tôi đã chuẩn bị sẵn vào bát anh, anh đưa lên miệng ăn. Bỗng mặt sáng bừng lên

"Ngon lắm"

Tôi cười đến nỗi híp cả mắt, đang chuẩn bị trình bày công trạng của mình, anh đã hướng ánh mắt qua Hạ Lan.

"Hạ Lan, em nấu càng ngày càng ngon"

Lần đầu tiên, tôi có tư tưởng bạo lực với anh.

Hạ Lan ngây người, rất nhanh sau đó gật đầu như dập tỏi.

"Anh thấy vừa miệng không?"

"Rất ngon"

Kẻ tung người hứng phối hợp rất ăn ý.

Cảm thấy hết hứng muốn ăn, chọc chọc đũa vào bát. Nếu biết ăn lẩu đắng như vậy, tôi đã nấu chè hạt sen ăn cho bục dạ dày rồi.

Tôi ngồi dậy đi lấy thêm thức ăn, lúc trở lại thấy Hạo Nhiên dịu dàng gắp cho Hạ Lan một miếng thịt nạc thơm phức ngon lành, với vẻ mặt cưng chiều. Cô ấy cười tươi hơn, lại dịu dàng đón lấy miếng thịt nạc đó.

Lần đầu tiên tôi ghét thịt nạc đến thế.

Trở lại bàn ăn, thấy bát mình trống không. Tôi giả thản nhiên ngồi xuống, làm mặt nũng nịu với anh.

"Hạo Nhiên, gắp cho em một miếng thịt đi"

Tôi thấy anh dừng ăn, nhìn chăm chú vào nồi lẩu, rồi rất nhanh chọn một loại thức ăn nào đó gắp vào bát tôi.

Chưa kịp nở nụ cười hạnh phúc, tôi đã ngẩn người ra.

Trong bát là một miếng thịt mỡ trắng béo, chỗ nạc chỉ chiếm 20% diện tích.

Tôi nặng nề mở miệng.

"Hạo Nhiên"

"Sao vậy?"

"Em không ăn được thịt mỡ"

Anh có nhìn tôi hay không, có gắp thịt nạc cho tôi hay không, có thấy tôi chảy nước mắt hay không. Tôi hoàn toàn không thể biết được nữa. Tôi vào phòng, khóa chặt cửa lại, ngồi xuống sàn nhà lạnh khóc ngẹn.

Ngẹn thật đấy, bữa ăn này rất ngẹn.

Khóc chán chê ,tôi móc điện thoại gọi cho Dương Hoài, quyết định qua nhà cô ấy ngủ một đêm.

Lúc đi ngang qua nhà bếp, vừa vặn thấy đôi bạn trẻ Hạo Nhiên và Hạ Lan đang quay lưng lại cùng nhau rửa bát.

Tôi cảm thấy nội tạng dồn hết vào một chỗ.

Tôi liền cầm lấy chiếc cốc thủy tinh đặt trên bàn, ném mạnh xuống.

Tiếng rơi vỡ phát ra rất vui tai.

Hai bạn trẻ đồng loạt quay lại bày ra vẻ mặt tú lơ khơ ra nhìn tôi.

"Hạo Nhiên, tôi thật không ngờ anh lại là kẻ vô tâm vô tình như vậy, thật uổng công tôi làm vợ anh, chăm sóc anh bao lâu nay. Hóa ra tôi đã nhìn lầm, hóa ra chỉ mình tôi cố gắng xây dựng cái hạnh phúc này"

Nói xong, tôi lại quay trở lại phòng, lấy thật nhiều quần áo, thu cả vật dụng cá nhân quyết định đi một trận thật lâu.

Lúc ra đến ngoài đã thấy Hạ Lan thu nhặt mảnh thủy tinh, còn Hạo Nhiên giận dữ  nhìn tôi.

"Chết tiệt, khi nào anh chưa nhận ra lỗi, thì đừng mong tôi trở về cái nhà này"

Tôi giận giữ trút hết bực bội lên cánh cửa, đạp mạnh thêm một cái, rồi mới nhét người vào thang máy.

Để xem, không có người phục vụ anh thì anh sống như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net