C129: TRĂNG SÁNG VÀ MÙI THƠM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Em có thể từ chối."

“Không không không, em đồng ý với anh!” Đây là cơ hội duy nhất của cô, sao cô có thể tùy tiện buông tay.

“Ừm, nghe cho kỹ đây, giờ anh cho em hai gợi ý, trong mắt anh có hai vầng trăng sáng, chóp mũi anh có mùi thơm trong gió, nghe rõ chưa?”

“Hai vầng trăng sáng và mùi thơm trong gió, nghe rõ rồi!”

“Được, lát nữa gặp.”

“A! Giang...” Không kịp níu kéo, Giang Ngộ Bạch đã cúp điện thoại.

Hạ Tiểu Khê kêu khổ liên tục, đây là gợi ý gì vậy? Cô hoàn toàn không nghĩ ra manh mối nào!

“Xuyên Xuyên, em nói xem liệu có phải gần đây áp lực của anh ấy rất lớn không? Chơi trò giải đố với chị? Còn là giải đố tìm người, cho rằng chị là Holmes chắc?”

“Đừng có vũ nhục Holmes, ông ấy không thèm chơi trò giải đố đơn giản vậy đâu.”

“Tiểu tử thối, có phải em xem nhiều Conan nên cho mình là hoàng tử thám tử không đấy, còn dám chê chị? Chẳng lẽ em biết chắc?”

Lệ Diệu Xuyên dựa vào sô pha, vắt chéo hai chân: “Rất khó sao?”

Hai mắt Hạ Tiểu Khê sáng ngời, nhìn cậu: “Thật hay giả vậy? Nói nghe chút coi.”

“Về sau có còn cho tôi ăn mì tôm nữa không?”

Hai ngày nay anh ăn mì tôm đến phát điên rồi, tại sao trên thế giới này lại có thứ đồ khó ăn như vậy, nếu không phải thấy Hạ Tiểu Khê thấy hổ thẹn
thả trứng trụng vào trong bát mì, anh còn lười động đũa!

Cô cũng nghĩ Tiểu Manh còn nhỏ, cô không nên vì để tiết kiệm tiền cho cậu ăn thực phẩm rác, đã đến lúc phải dẫn
cậu ra ngoài bồi bổ.

“Được, hay là thế này, nếu như em giúp chị tìm được Giang Ngộ Bạch, cuối tuần, không, ngày mai chị sẽ dẫn em đi ăn tiệc!”

Chỉ số thông minh của Tiểu Manh thể hiện trong hai ngày nay đã vùi dập cô thương tích đầy mình, từ hôm thi cuộc thi ở siêu thị là có thể thấy, xem hiểu tiếng Pháp thì thôi, khả năng
tính toán và trí nhớ còn tốt như vậy, thật nghi ngờ trong đầu cậu cài trí tuệ nhân tạo.

Nói không chừng, tên nhóc này thật sự có thể đưa cô đi gặp Giang đại thần.

Thấy Tiểu Manh còn đang do dự, Hạ Tiểu Khê vội duỗi ngón tay út ra ngoắc tay với cậu: “Nào, ngoắc tay, tối mai chị chắc chắn sẽ dẫn em đi ăn tiệc!”

Ngón tay của cô rất ấm, lúc nói chuyện với anh giọng cũng rất ngọt: “Được.”

Hạ Tiểu Khê lộ ra răng cửa lớn, bên môi có lúm đồng tiền nhạt, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết: “Tiểu Xuyên Xuyên, em là tốt nhất!”

Cô ôm anh vào lòng, khuôn mặt nhỏ bé của anh cọ vào ngực cô, trên mặt đỏ ửng.

Anh họ khẽ, thoát khỏi lồng ngực cô: “Em mở bản đồ thành phố S trên điện thoại ra đi, chắc là người đàn ông kia đang gần hồ nước.”

“Sao em biết?”

“Có tiếng gió và tiếng nước, mà em có nghe thấy âm thanh ngắn nào đó không?”

“Hình như nghe thấy.”

“Đúng rồi, nếu như tôi nghe không nhầm, chắc là tiếng còi...”

Lời còn chưa nói hết, Hạ Tiểu Khê đã hưng phấn cướp lời: “Ôi ôi, chị biết rồi, là bể bơi! Đại thần đang rèn luyện cơ thể a?”

Lệ Diệu Xuyên lườm xéo: “Lỗ tai em cũng muốn bị chửi là ngu sao? Còn không biết tiếng còi đó là tiếng còi du thuyền sao?”

Hạ Tiểu Khê thì thầm: “Ai lại nghe rõ vậy được chứ?”

Lệ Diệu Xuyên lười so đo với cô: “Nếu như anh ta hiểu rõ trí thông minh của em, chắc nơi đó không khó tìm, mà thời gian đến khi trời tối còn chưa đến 3 tiếng, nếu mà không xác định
được xung quanh đây nơi nào có du thuyền hoặc bến cảng...”

Hiểu rõ trí thông minh của cô? Rốt cuộc là đang khinh bỉ cô hay đang giúp cô vậy?

Hạ Tiểu Khê oán trách, nhưng không dám chậm trễ động tác tay, những nơi có nước ở thành phố S thực sự quá nhiều, hồ Mặc ở trung tâm, hồ Mặc là
thánh địa du lịch nổi tiếng của thành phố S, đủ mọi du thuyền đậu ở đấy, nơi này cách chỗ bọn họ thì gần, những chỗ đó thật sự rất lớn, mà lượng người còn nhiều đến nỗi cô không dám tưởng tượng!

Cô không có khả năng tìm được Giang Ngộ Bạch trong nhiều người như vậy a? Còn khó hơn cả mò kim đáy bể.

Du thuyền còn có hai nơi khác để đậu, một là vịnh Thiên Đảo ngoại thành, một cái khác là cảng ở phía Bắc, hai nơi này là hai nơi phân biệt một nam một bắc của thành phố S, cách nhau phải hơn một tiếng đi xe.

Hạ Tiểu Khê khoanh vùng ba nơi này, nếu như Giang Ngộ Bạch thật sự ở gần nơi có nước, dù ở nơi này cũng không đủ thời gian để cô kiểm tra từng cái một. Huống chi đây chỉ là suy đoán của Tiểu Xuyên Xuyên, nói không chừng Giang Ngộ Bạch chỉ đang ở cửa tiệm ngâm chân nào đó, tiếng nước
xung quanh khiến bọn họ hiểu nhầm.

Lệ Diệu Xuyên nhìn tọa độ trên điện thoại, chỉ vào hồ Mặc.

“Không thể là nơi này.”

“Trung tâm thành phố cấm chỉ du thuyền tuýt còi, cô không thấy ba năm trước thành phố ban hành pháp lệnh này sao?”

“Ba năm trước? Em đã biết xem tin tức rồi sao?”

Lệ Diệu Xuyên: “...”

Ba năm trước? Cô không chú ý chính trị, nhưng chẳng lẽ tên nhóc này có thể xem hiểu vào ba năm trước sao, lúc đó nó mới ba tuổi a? 1 tuổi hay 2
tuổi? Tè ra tã còn không biết thay, dám chế giễu cô không quan tâm thời sự?!

Thấy Lệ Diệu Xuyên không để ý đến vấn đề của cô, Hạ Tiểu Khê vội vàng nịnh nọt.

“Được được được, em nói đúng hết! Như vậy.. hoàng tử trinh thám nói cho chị, rốt cuộc Giang Ngộ Bạch đang ở
đâu? Em đoán ra được chưa?”

Vốn đang chờ Tiểu Manh dương dương tự đắc khoe khoang trí thông minh của bản thân, không ngờ cậu lại tỏ vẻ vô tội nói: “Còn lại chỉ có thể
trông chờ vào cô, dù sao tôi cũng chỉ là một đứa bé, cô trông cậy nhiều vào tôi làm gì.”

Một tên nhóc mà lại giỡn cô xoay mòng mòng, cô còn tin thật, cho rằng cậu có thể nói câu lên đường đi tìm Giang Ngộ Bạch.

Tên nhóc này mà đáng tin thì heo mẹ leo được cây!

Lệ Diệu Xuyên thực sự cảm thấy lo lắng cho trí thông minh của Hạ Tiểu Khê, nhiều manh mối như vậy, vì sao mà cô không dùng đầu óc suy nghĩ đi, người phụ nữ này thật sự là vừa ngốc vừa không tiến bộ, khiến anh đau cả đầu.

Nghĩ xong, anh khó chịu đưa tay xoa trán.

Hạ Tiểu Khê cầm điện thoại, không ngừng phóng to thu nhỏ bản đồ thành phố S, ý đồ tìm kiếm manh mối, nhưng ngoại trừ con mắt càng lúc càng mỏi ra, cô thật sự không tìm được chút xíu manh mối nào.

“Tiểu Xuyên Xuyên ---------” Cô điềm đạm đưa điện thoại cho Lệ Diệu Xuyên, lay lay cánh tay anh: “Chị biết em là người thông minh nhất nhà, em có thể giúp chị không??”

Lệ Diệu Xuyên thật sự không chịu nổi ma âm của cô: “Cô có thể đến vịnh Thiên Đảo một chuyến, nơi đó có biển hoa, có phải ban nãy anh ta nói chóp
mũi anh ta có mùi thơm trong gió, liệu có phải hương hoa không?”

“Wow, nghe rất có lý! Nào, chúng ta cùng đi đi chứ!”

Lệ Diệu Xuyên thoát khỏi tay cô: “Vì sao tôi cũng phải đi?”

Hạ Tiểu Khê: “Bởi vì...”

——————————————
Nam chính giống Conan không?









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net