C130: Ở BÊN NHAU NHA, TIỂU BẢO BỐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bởi vì... bởi vì chị sợ sẽ lạc đường... Ôi, tiểu bảo bối, đi cùng đi mà!”

Ngay khi anh đang do dự, Hạ Tiểu Khê lập tức ôm Lệ Diệu Xuyên vào lòng, sau đó nhanh chóng khoác balo lên lưng, đi đến trạm xe buýt gần nhất.

Mấy bác gái đang đi mua thức ăn, vừa nhìn thấy Hạ Tiểu Khê ôm Tiểu Manh trong tay, từng người đi đằng sau Hạ
Tiểu Khê, muốn trêu chọc Lệ Diệu Xuyên.

Bên tại là tiếng ong vo ve không dứt, anh dứt khoát chốn đầu mình vào trước ngực Hạ Tiểu Khê, tránh cho những người kia làm phiền đến anh.

Có điều, hình như cách làm này không đúng lắm, mùi thơm dễ ngửi của thiếu nữ chui vào chóp mũi anh, trán của anh dường như có thể chạm đến da thịt nhẵn nhụi của cô. Xe đến, Hạ Tiểu Khê ôm anh lên xe, có người đàn ông trẻ tuổi thấy cô mang theo trẻ con lên xe, bèn chủ động nhường chỗ ngồi.

Hạ Tiểu Khê liên tục nói cảm ơn, hóa ra mang trẻ em còn có phúc lợi này a... cô xoay người Lệ Diệu Xuyên, để lưng anh quay vào người mình, ngồi trên đùi cô, cô ôm anh thật chặt.

Lệ Diệu Xuyên cố gắng đè nén nội tâm xao động, mà càng cố lờ đi, xúc cảm sau lưng càng rõ ràng.

Cô đưa tay vén sợi tóc ra sau, ôm Lệ Diệu Xuyên chặt mấy phần.

Hơi thở ấm áp của cô phảng phất bên tai anh: “Xuyên Xuyên, nếu chị có thể tìm được Giang đại thần, chị sẽ không
vứt bỏ em nữa, nếu như em thật sự không muốn về nhà, tương lại chị sẽ làm chị của em được không, chúng ta cùng nương tựa vào nhau mà sống!”

Dù sao cậu thông minh như vậy, giữ cậu bên cạnh cũng không tệ.

“Không cần!”

Chị? Anh không thèm một người chị ngu ngốc như vậy.

Ôi, bị từ chối.

“Hay là để chị làm mẹ em?”

Tên nhóc này mỗi khi ở ngoài toàn gọi bừa cô là mẹ, có thể thấy cậu thiếu thốn tình thương của mẹ đến cỡ nào.

“Nghĩ hay lắm!” Tùy tiện gọi hai tiếng mà cô cho là thật hả? Lệ Diệu Xuyên khinh bỉ mím môi.

“Ôi ôi, vậy hết cách rồi, chị nể tình em đáng yêu như vậy, hay là làm vợ em nhé?” Cô cẩn thận nhìn vẻ mặt cậu, sau đó bổ sung: “Chúng là con dâu
nuôi từ bé trên TV đó? Hiện tại em còn nhỏ, trước hết chị sẽ nuôi nấng em, về sau em lớn lên thay đổi vận mệnh, nhớ kỹ đưa tất cả tiền kiếm được cho chị, chờ chị già rồi, em có thể vứt bỏ chị, nhưng tiền không
thể thiếu biết chưa?” 😏

Hạ Tiểu Khê suy nghĩ, ngoại hình đẹp mắt như Tiểu Manh, lớn lên nhất định rất ghê gớm.

Huống chi thằng nhóc này thông minh đến vậy, lớn lên nhất định sẽ là rồng trong biển người, dễ dàng mua nhà mua xe, cô phải nhận lúc cậu còn
nhỏ, đối tốt với cậu một chút, như thế đến khi cậu lớn lên mới có thể ôm đùi cậu danh chính ngôn thuận.

Hạ Tiểu Khê đánh bàn tính, cô vốn còn tưởng rằng Tiểu Manh sẽ lườm xéo cô, từ chối cô lần nữa, không ngờ lần này cậu lại rất phối hợp.

“Vậy tôi sẽ suy nghĩ.”

Con dâu nuôi từ bé thì không cần, anh không có ham mê này, vợ ---- nếu như cô ngoan một chút, ít nhất không được nghĩ đến người đàn ông khác trước mặt anh, thì có thể cân nhắc.

“Tiểu Xuyên Xuyên, em thật có mắt, để chị hôn cái nào!” Nói xong, cô hôn bẹp một cái lên mái tóc của Lệ Diệu Xuyên.

Từ đầu đến chân tên nhóc này, chỗ nào cũng chói sáng không giống người thường a, Hạ Tiểu Khê càng ôm càng vui vẻ, nghĩ đến sau này cô có thể có bé trai thông minh đáng yêu như này, cả cuộc đời cô coi như viên mãn.

Xe buýt đi trên đường lớn cực kỳ lâu, Hạ Tiểu Khê bỏ ra gần hai tiếng, mới mang theo Lệ Diệu Xuyên đi vào vịnh Thiên Đảo, giờ đã gần chập tối, du
khách trên bờ biển giảm bớt, du thuyền cập bờ cũng sắp dừng đón khách.

Mặt trời trên bầu trời bắt đầu dần lặn xuống, ánh ráng chiều tỏa ra màu đỏ nhàn nhạt.

Hạ Tiểu Khê mua một tấm vé lên đảo, du khách trên thuyền không nhiều lắm, lại thêm màn đêm sắp xuống, cho nên phần lớn du khách đều mua vé chặng về.

Nhảy xuống khỏi du thuyền, nhân viên thuyền liên tục nhắc nhở, một tiếng nữa sẽ không có thuyền về, cho nên Hạ Tiểu Khê nhất định phải chú ý thời gian, tuyệt đối đừng để lỡ.

“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ chú ý thời gian!”

“Ừ.” Nhân viên phục vụ quay vào khoang thuyền.

Đứng trên hòn đảo, mùi hương hoa truyền đến chóp mũi, nơi này không chỉ là địa điểm du lịch nổi tiếng, mà còn là nơi chụp ảnh cưới nổi tiếng của
thành phố S, phía sau có biển, trên đảo còn có biển hoa, đi đến đâu cũng là cảnh đẹp.

Hạ Tiểu Khê nói: “Đến đây nào, Xuyên Xuyên, chúng ta cùng chụp một bức ảnh chung nào, Lệ Diệu Xuyên không tình nguyện bị cô gọi tới, Hạ Tiểu
Khê hái một bông hoa, cài trên tóc mình, sau đó ngồi xổm xuống, muốn chọn góc độ từ trên xuống để mặt mình nhỏ hơn, chỉ có có khuôn mặt đáng yêu của Lệ Diệu Xuyên, cô tìm
tám góc độ, cuối cùng không thể không thừa nhận, mặt cô quả thực rất lớn.

Album ảnh trong điện thoại dừng lại ở tấm ảnh chụp chung đầu tiên của cô và Tiểu Xuyên Xuyên, mặc dù trong tấm ảnh, vẻ mặt Tiểu Manh rất bất đắc dĩ, nhưng Hạ Tiểu Khê vẫn không thể tắt điện thoại đi được.

Giờ đã là bốn rưỡi chiều, qua hơn một tiếng nữa, mặt trời sẽ hoàn toàn xuống núi, giờ trong gió đã có mùi thơm, còn thiếu hai vầng trăng sáng.

Hạ Tiểu Khê chỉ bóng ráng chiều trên biển: “Tiểu Xuyên Xuyên, em nói xem, hai vầng trăng đại thần nói sẽ không
phải là trắng trên trời và dưới nước chứ.”

“Không hẳn không phải.”

“Vậy không chừng anh ấy đứng trên bờ biển gọi điện cho chị, cho nên gió mới lớn thế.”

Hai người đi một vòng, du khách vào lúc này trên cơ bản toàn là trẻ em và phụ nữ, rất hiếm thấy đàn ông, mà hoàn toàn không thấy ai dáng người
giống Giang Ngộ Bạch, đừng nói là mặt, Giang Ngộ Bạch có ưu thế chiều cao, bản thân là hạc giữa bầy gà, rất dễ chú ý.

Lại đi thêm một đoạn dọc bờ biển, cô đã khẳng định, tuyệt đối không thể gặp Giang Ngộ Bạch ở đây, bưởi vì theo từng giây từng phút qua đi, đã đi hết bờ cát, mà biển hoa bọn họ đi ban đầu, ngoại trừ đoàn chụp ảnh đám cưới sắp kết thúc công việc ra, gần như không tìm thấy du khách nào khác.

“Làm sao bây giờ a, mặt trời sắp xuống núi rồi!” Màn đêm sắp buông xuống, bờ cát vốn lấp lánh ánh sáng cũng bắt đầu ảm đạm.

Làm sao bây giờ...

Cô như kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột vô cùng.

Bầu trời dần nhuộm tối, tiếng sóng biển vỗ vào bờ, còn có cát vàng trên chân.

“A!” Dưới chân chợt truyền đến cơn đau nhói.

————————————
Dài không?
Lo học hành đi, suốt ngày chơi điện thoại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net