C131: SỐNG TRÊN ĐẢO HOANG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Đau quá a!” Hạ Tiểu Khê dừng bước, cởi giày thể thao trắng ra, lật qua.

Để không làm bẩn quần áo, Hạ Tiểu Khê duy trì tư thế đứng thẳng, một chân giơ lên, tay phải lần mò xem chân có bị chảy máu hay không.

“Đừng nhúc nhích!” Giọng nói không to không bé vang lên, Lệ Diệu Xuyên đi tới, cẩn thận lấy một đồ vật hình thoi ra khỏi lòng bàn chân cô.

“A --------" nương theo động tác đó là bàn chân đau nhức, sắc mặt của Hạ Tiểu Khê nháy mắt trắng bệch.

Đau đớn trên chân, còn có tiếng thủy triều lên xuống, cô cảm thấy khung cảnh trước mắt rất quen thuộc.

Có hương hoa nơi chóp mũi, vầng trăng sáng, nước, hòn đảo...

Những manh mối rời rạc tập trung lại trong đầu cô, kết thành một đoạn ký ức ngắn.

Một cô bé đi chân đất, kéo một bé trai chạy thục mang lên núi, đằng sau hình như có dã thú đang đuổi theo, chạy hổn hà hổn hển.

Bé nam kêu: “Mình sợ bóng tối, mình...”

Cô bé vừa chạy vừa an ủi: “Đừng sợ! Mình dẫn cậu đi xem một nơi có mặt trăng! Có tận hai mặt trăng, cậu sẽ không còn sợ bóng tối nữa!”

“A!” Cô bé bị bụi gai trong rừng đâm vào mắt cá chân, máu chảy trên da thịt trơn nhẵn, dần nhuộm đỏ mép váy cô bé.

Cô bé buông tay cậu bé ra, quát: “Cậu chạy mau đi! Đừng để ý đến mình!”

“Không! Mình sẽ không vứt bỏ cậu!” Bé nam dùng hết sức lực toàn thân, cuối cùng cũng cõng được cô bé ở trên lưng: “Mau nói cho mình biết, chúng ta chạy hướng nào!”

Cô bé ở trên vai cậu, chỉ con đường nhỏ uốn lượn đằng trước: “Bên kia! Nhanh lên! Bọn họ sắp tới rồi!”

Cảnh tượng bỗng chốc nhòa dần đi, giọng nói hoảng sợ của bé gái cũng biến mất.

Hạ Tiểu Khê cảm thấy đầu đau muốn nứt, cô khó chịu ngồi xổm người xuống.

“Sao vậy?”

“Chị... hình như chị thấy được!”

“Thấy gì?”

“Hai vầng trăng sáng! Giữa bóng cây, có hai vầng trăng sáng!”

“Bóng cây?”

“Đúng!” Cô run run chỉ về phía ngọn núi: “Là ở hướng kia -----Lệ Diệu Xuyên quay đầu lại nhìn theo ngón tay cô.

Hòn đảo này được biển bao bọc, ở giữa là một ngọn núi nhỏ, nhưng vì xung quanh nơi này quá ẩm ướt, cho nên đôi khi bùn đất trơn trượt, vì an
toàn của du khách, người cục du lịch đặt tấm biển cấm du khách lên núi.

“Ở đó nguy hiểm!”

“Không! Chị muốn đi! Không chỉ là trắng sáng, hình như chị đã mất đi một đoạn hồi ức, mà nơi đó không chừng có thể gợi lên trí nhớ của chị...”

Lần đầu tiên có thể thấy rõ đoạn ký ức đó như thế, trước kia chỉ có thể thấy cái bóng mơ hồ, mà lần này, cô đã thấy rõ mặt cô bé kia, đó chính là cô
khi còn bé.

Hạ Tiểu Khê cố chấp, không để ý đến đau đớn trên chân, đi giày vào, đi từng bước về phía núi.

“Tiểu Xuyên Xuyên, hay là em ở đây chờ chị, dù sao trên núi cũng nguy hiểm, em chỉ là một cậu bé...”

“Không cần, nếu như cô thật sự muốn đi, thì cùng đi đi.”

Giờ đêm đã dần sâu, nếu để cô một mình lên núi, ai biết liệu hôm sau anh có phải đi nhặt xác cho cô không.

Đã không thay đổi được suy nghĩ của cô, vậy anh chỉ có thể đi cùng cô.

Hạ Tiểu Khê vươn tay: “Được, vậy em cầm tay chị, tuyệt đối đừng để bị lạc.”

Hai người đi lên đường núi gập ghềnh, nơi này như một rừng cây thu nhỏ, khắp nơi là cây cối và cỏ dại không đồng nhất.

Còn chưa đi được mấy bước, giày trắng của Hạ Tiểu Khê đã xem như bỏ đi, đen như thể vớt ra từ bùn.

Xung quanh có tiếng vo ve của động vật nhỏ, thỉnh thoảng là tiếng lá cây xào xạc, mặc dù chưa phải đêm đen, nhưng không khí thanh vắng đã khiến
cô cảm thấy hốt hoảng.

Cô tìm một nhánh cây, dò đường đi phía trước.

Gì mà rừng cây chứ, rõ ràng là mê cung, càng đi vào sâu càng không phân biệt được đông tây nam bắc.

Tiếng còi vang lên, dọa mấy con chim rừng bay lên, Hạ Tiểu Khê cũng run bắn người.

“Trời ơi, có phải thuyền kia sắp rời đi không?” Bọn họ quanh co trên núi nửa tiếng, không nhớ đến chuyện lên tàu.

Lệ Diệu Xuyên khẽ gật đầu.

“Vậy chúng ta nhanh lên đi, không chừng còn kịp...”

“Không còn kịp đâu.” Lệ Diệu Xuyên phân tích: “Chúng ta lên núi hết 25 phút, mà tiếng còi sẽ vang lên trước khi đi năm phút, bây giờ trừ phi cô mọc cánh biết bay, nếu không thì dù
có liều mạng chạy cũng không kịp.”

Hạ Tiểu Khê hoảng sợ nói: “Không thể nào! Chị không muốn qua đêm trên đảo đâu!”

“Ban nãy chẳng phải cô nói ngọn núi này có thể gợi lên ký ức của cô sao?”

“Chị chỉ nhớ rõ một bãi cát, cùng ngọn núi nhỏ, không chắc chắn có phải hòn đảo này không.” Cô yếu ớt nói.

Lệ Diệu Xuyên nhíu mày: “Vậy sao ban nãy cô chạy nhanh vậy?”

“Chị chân dài hơn em, trách chị sao?”

Lệ Diệu Xuyên: “...”

Hai người đứng tại chỗ, trách móc đối phương, năm phút sau, con tàu rời đi, mang theo tia hi vọng cuối cùng của các cô.

“Hu hu hu, Tiểu Xuyên Xuyên, nơi này liệu có sói hay không, chúng ta sẽ bị ăn thịt sao?”

“Có khả năng đó đấy.”

“Tiểu Xuyên Xuyên, vậy em mau đi trước đi, nếu sói đến đây, em phải dụ địch trước, sau đó để chị có thời gian chạy được không?”

“Cô muốn tôi bị sói ăn trước thì cứ nói thẳng.” Lệ Diệu Xuyên nhìn cô chằm chằm.

Thời gian trôi qua, đã không trở về được, các cô đành phải tìm chỗ nghỉ chân tạm thời ở đây, tốt nhất là có hang núi gì đó, học phim cổ trang trên TV, khoan gỗ làm lửa, ít nhất có thể đuổi thú.

Gió đêm hè không rét, nhưng vì xung quanh là nước, lại là ban đêm, nhiệt độ hạ xuống, gió biển thổi qua mang theo hơi lạnh và hơi ẩm ập vào người cô.

Cô hắt xì mấy cái, hít nước mũi, theo sát Lệ Diệu Xuyên.

“Tiểu Xuyên Xuyên, bao giờ chúng ta mới có thể tới a.”

“Tới Tây Thiên sao?”

“Ha ha ha, hóa ra em cũng biết nói chuyện cười à.” Hại nhiệt độ cơ thể cô bị truyện cười này dọa giảm xuống mấy độ.

“Đi theo cô, thật là một sự lựa chọn không sáng suốt.” Anh trách mắng.

“Đừng như vậy, bé ngoan, hôm nay sinh tồn dã ngoại, nếu như chúng ta có thể sống sót qua hôm nay, chị sẽ không quên đãi em bữa tiệc ngày mai
đâu.”

“Cô không tìm Giang Ngộ Bạch à?”

“Ở nơi này, nếu chị có thể tìm thấy người sống thứ ba, chị sẽ theo họ em!”

Lệ gia bọn họ không cần người thông minh như cô, Lệ Diệu Xuyên oán thầm.

Đột nhiên, trong bụi cỏ truyền đến tiếng động, là thứ gì đó đang đi về phía bọn họ.

Là sói? Hay dã thú?

Hạ Tiểu Khê bị dọa hoảng sợ gào thét, cô vừa thét vừa lui.

Mà cái bóng kia, sau khi nghe thấy âm thanh của cô, tốc độ đuổi tới càng nhanh hơn.

Hạ Tiểu Khê sợ quá hóa khóc, mất thăng bằng giẫm lên nhánh cây, trượt chân, cả người ngã xuống đất, lăn
xuống dốc núi!











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net