C167: LÀM NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, RẤT THIẾU TIỀN SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là các anh đang phạm pháp! Phạm pháp! Không được chạm vào tôi! Tôi không muốn chụp ảnh như thế!"

Từng bàn tay dầu mỡ đặt lên vai cô, ý đố kéo dây áo của cô xuống.

Cô nhặt roi trên mặt đất, muốn quất bọn họ, không ngờ đạo cụ đặc thù này lại khơi dậy dục vọng của ba tên đàn
ông trước mặt, một trong ba giữ roi nói: "Ha, tiểu mỹ nữ, đang quyến rũ bọn anh đấy à ?"

"Ha ha ha, chẳng phải các em muốn làm minh tinh sao?Không cởi thì làm sao làm được a?!"

"Nghe lời, cởi đi, đợi lát nữa kết thúc, anh sẽ mang em về nhà dạy dỗ tiếp."

Ba tên kia tôi một câu anh một câu, dồn cô đến góc tường, cười cuồng dã: "Đến nơi của bọn anh, không có người mẫu nào chưa chụp xong mà có thể
rời đi."

Sức của mấy tên này quá lớn, cô không có chỗ để trốn.

"Xoẹt" một cái, dây điều chỉnh màu
trắng sau lưng cô bị một tên quất xuống, lập tức, dây áo hai bên vai bị tuột xuống.

Cô che ngực: "Cứu mạng a! Có ai không!" Cô gào cổ họng cầu cứu.

"Em gái, đừng kêu, hiệu quả cách âm của chỗ bọn anh không khác gì KTV, em cứ tiếp tục kêu đi, các anh nghe mà tim ngứa ngáy."

Con gái ký kết hợp đồng với tạp chí của bọn họ, đều là vì tiền và danh vọng, chuyện gì cũng làm được, dạng con gái như này, bạn gặp nhiều rồi, ai mà chẳng lạt mềm buộc chặt, chẳng phải là chê bọn họ cho không được giá sao?

Tên đàn ông cầm đầu, vươn bàn tay thô ráp về phía cô.

"Mẹ nó!!" hắn mắng, hất Hạ Tiểu Khê đang cắn tay hắn xuống đất.

"Em gái, đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, anh đây không phải ăn chay đâu!" Tên
cầm đầu giành lấy roi trên tay Hạ Tiểu Khê, sau đó quấn trên tay cô, trói lại.

"Không thích các anh cởi nhẹ nhàng, vậy thì anh sẽ thỏa mãn em, đi, lấy cây kéo ra đây!" Hắn nói với một tên bên cạnh, đi lấy kéo, hắn giữ chặt cằm cô,
hung tợn nói: "Da thịt mềm mại thế này, đừng có giãy dụa, nếu không anh không chắc liệu có làm cưng bị thương không đấy!"

Tên cầm đầu là tay chân cho người phụ trách tạp chí dùng tiền mời tới, giúp bọn họ dạy dỗ những người mẫu không phối hợp cởi quần áo trong
buổi chụp hình.

Quyển tạp chí này, một tháng hai số, lượng tiêu thụ dẫn đầu trên thị trường đặc thù nào đó.

Mà đám người này, được nếm tiền hoa hồng và tiền thưởng hậu hĩnh, cho nên lá gan càng lúc càng lớn, mặc kệ có thích hay không, chỉ cần vào đất của bọn họ, phải phục tùng tuyệt đối!

Cái kéo sắc bén, phát ra tia sáng lạnh lẽo, vung về phía váy của Hạ Tiểu Khê..

Hiện trường vang lên tiếng vang thật lớn!

"Ầm!" Đầu tiên là tiếng súng vang, sau đó là tiếng khóa cửa rơi xuống rất.

Ngoài của một người đàn ông dẫn đầu đi vào, trên người mặc bộ quần áo thư sinh, áo sơ mi màu trắng, quần dài màu đen, chân dài của anh đá văng cánh cửa này!

Mới đầu mấy người trong phòng còn bị âm thanh này dọa cho hoang mang lo sợ, nhưng sau khi bọn họ thấy rõ
người phía trước chẳng qua là một chàng trai, khuôn mặt hoảng sợ của bọn họ lập tức biến mất không dấu vết.

"Ha, anh hùng cứu mỹ nhân hả? Tiểu tử thối, mày đã tốt nghiệp đại học chưa? Có biết làm hư hỏng đồ tư nhân thì phải chịu hình phạt không?"

Môi mỏng của Lệ Diệu Xuyên nhếch lên: "Làm hư hỏng đồ của các người, xử phạt rất nhẹ, giam giữ 15 ngày hoặc là cảnh cáo, mà nặng hơn thì là ở tù 3-7 năm có thời hạn, mà các người
----------- rõ ràng thuộc về cái sau."

Xâm phạm đồ riêng tư của anh!

Ánh mắt Lệ Diệu Xuyên rơi vào bờ vai bị bọn chúng đụng chạm của Hạ Tiểu Khê, rõ ràng dáng vẻ lúc này của anh không khác sinh viên đại học là bao,
nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm bọn chúng của anh, khí thể cả người tỏa ra, đều khiến ba tên kia hơi hoảng loạn.

"Tên nhóc này là ai vậy, thật quá ngông cuồng, học luật pháp thì ngon lắm hả?!"

Giọng nói của Lệ Diệu Xuyên lạnh lùng mà uy nghiêm: "Pháp luật? Ha, tôi không học pháp luật ------- tôi tạo ra pháp luật!"

Anh bước từng bước về phía cô, cầm lấy bàn tay ấm áp của cô, kéo cô dậy, ôm cô vào trong ngực mình. Ba tên kia còn chưa kịp xông đến, xung quanh đột nhiên xuất hiện bốn người đàn ông như được huấn luyện ở Thiếu Lâm tự, trong đó có một người cầm thuốc, một người khác trên tay còn cầm hai cốc trà sữa.

Nhưng bọn họ không cần tốn nhiều sức lực, trong chớp mắt, không biết có chuyện gì xảy ra với ba tên kia, chỉ dựa vào hai đặc vụ mặt không biểu cảm đã có thể quật ngã bọn chúng.

Trước mặt những đặc vụ này, bọn chúng cảm thấy mình như con kiến, ngay cả đầu ngón tay út của đối phương cũng có thể nhẹ nhàng dí chết bọn chúng!

Người chụp ảnh và người phụ trách tạp chí ở một bên đang chờ Hạ Tiểu Khê cởi quần áo, nhìn thấy một màn này, vội vàng lui ra sau, không ngờ đặc vụ cầm trà sữa lại đứng chắn ở lối ra duy nhất trong căn phòng.

"Bọn họ bắt cóc em sao?"

Hạ Tiểu Khê vừa tủi thân vừa lúng túng lắc đầu: "Không tính là vậy."

"Cái gì mà không tính là vậy?"

Chỉ mới mua một cốc trà sữa mà cô đã biến mất, nếu như không phải anh liên lạc với hệ thống camera giám sát của cảnh sát, anh sẽ không ngờ mấy giây trước cô còn đang hẹn hò với anh, lại có thể bị một tên đàn ông xa lạ mang đi.

"Cái đó, không tính là bắt cóc."

"Hửm?"

Hạ Tiểu Khê hơi sợ sệt nhìn khuôn mặt nghiêm khắc của Lệ Diệu Xuyên: "Tên đó nói, dung mạo của tôi xinh đẹp, mời tôi chụp ảnh bìa cho một tạp chí, cho nên... cho nên..." Cô càng nói càng nhỏ, không dám liếc nhìn anh lấy một cái.

Quả nhiên, Lệ Diệu Xuyên nghe xong câu này, không khí xung quanh bị nén thấp hơn.

"Người khác khen em một câu, em liền vội vã đến đây chụp ảnh?"

Vậy có anh khen có hai câu, cô sẽ lên giường với anh không?

"Không phải, bọn họ nói sẽ trả tiền, một tiếng một nghìn, nhưng tôi không ngờ bọn lại chụp ảnh... nude."

"Một tiếng một nghìn? Hạ Tiểu Khê, em rất thiếu tiền sao?! Hẹn hò với tôi, mà không quên tới đây kiếm tiền, sợ tôi không nuôi nổi em sao?!"

"Hic, thật xin lỗi."

Thấy Hạ Tiểu Khê khiêm tốn nhận sai, Lệ Diệu Xuyên cũng mềm lòng.

Lúc này, cô đang mặc trang phục hầu gái, trên trán còn đeo tai mèo, cái lông xù kia khiến cả người anh khô nóng khó nhịn.

Mà xung quanh còn có nhiều tên nhìn thấy cô mặc quần áo dụ hoặc như này.

Anh liếc mắt, hai đặc vụ liền hiểu ý của Lệ Diệu Xuyên, bọn họ cầm lấy áo khoác trên bàn, trùm lên đầu ba tên này.

Ba tên kia cảm thấy có người cầm súng chĩa vào đầu mình,răm rắp ngồi xổm như pho tượng -----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net