C168: TÔI ĐÃ CÓ CON RỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hô hấp năm người đều thận trọng, chỉ sợ người đàn ông kia không vui.

Lệ Diệu Xuyên sờ lên trán Hạ Tiểu Khê, bởi vì khẩn trương mà có một lớp mồ hôi mỏng: “Vừa mới chụp rất nhiều ảnh sao?"

Là muốn thay cô đi tìm người phụ trách tạp chí đòi tiền lương sao?

Cô nói chi tiết: “Đúng, đã mặc hai bộ trang phục.” Cô chỉ vào mấy cái máy ảnh DSL cách đó không xa.

Thợ quay phim thấy động tác này của cô, run lẩy bẩy cầm máy ảnh DSL: “Bây giờ tôi lập tức xóa bỏ ảnh chụp của vị tiểu thư này!”

“Ai bảo anh xóa!”

“A?” Động tác thợ quay phim dừng lại.

Lệ Diệu Xuyên cầm máy ảnh DSL, trên màn hình, Hạ Tiểu Khê tạo đủ mọi kiểu dáng, nào là hoạt bát, thang thuần, hoặc dịu dàng. Cô mặc trang phục hầu gái dụ hoặc khiến người ta
không thể rời mắt.

Trọn vẹn 48 tấm ảnh, anh đếm rất kĩ càng, cũng xem rất cẩn thận.

“Kĩ thuật quay chụp cũng không tệ”

Để anh may mắn thấy được bộ dạng dụ hoặc của Hạ Tiểu Khê: “Chẳng qua, vẻn vẹn chỉ có thế.”

Đầu ngón tay thon dài nhấc một cái, anh lấy thẻ nhớ trong máy ảnh DSL ra, nhét vào trong túi quần đen của mình.

Sau đó, anh giơ tay lên, trực tiếp ném máy ảnh DSL trên mặt đất: “răng rắc” một tiếng, ống kính trị giá 5 vạn cứ như vậy vỡ nát trên mặt đất.

( Chỗ này nè, 5 vạn là 50.000 nhân dân tệ, mà 5 vạn ≈ 16.500.000vnđ. Tính ra cái máy ảnh cũng mắc tiền á)

Thợ quay phim nghe thấy âm thanh cõi lòng mình tan nát, đây chính là miếng cơm của hắn a!

“Các người rất thích chụp ảnh nude phải không?” Lệ Diệu Xuyên cười lạnh.

“Không phải không phải, đều là hiểu lầm! Đều là hiểu lầm!”

Những người này đi ra ngoài còn mang súng, không phải xã hội đen thì cũng là thế lực không thể khinh thường, tuyệt đối không thể tùy tiện chọc vào bọn họ.

“Các người có muốn tôi liên hệ với các ngành chính quyền, để tạp chí không chính quy này đóng cửa không?”

“Không cần không cần đâu.”

Lệ Diệu Xuyên không quan tâm, gọi một người đặc vụ: “Cậu biết chụp ảnh không?”

“Có!” Anh ta rất có thiên phú về chụp ảnh.

“Số tạp chí tiếp theo, trang bìa chính là bọn họ, còn nữa, lộ ra trọn vẹn.”

Đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, mà những người đàn ông kia nghe thấy anh nói câu này, trong nháy mắt xù lông, nhưng rất nhanh liền bị đặc vụ áp chế.

Đặc vụ lớn tiếng quát: “Tranh thủ thời gian cởi quần áo cho tôi, không cởi, đừng trách tôi không khách khí!”

Lấy đạo của người, trả lại cho người.

Hiện trường kêu trời trách đất, tiếng kêu rên liên hồi, đáng tiếc năm người đàn ông này không phải đối thủ của đặc vụ, quần áo trên người bọn họ đều bị cởi sạch sẽ.

“Đừng tỏ vẻ mặt cầu xin, số tiếp theo chúng tôi sẽ trải đường cho các người, xác định cố đứng vững chắc cho tạp chí các người, lập nên kỳ tích lịch sử tiêu thụ, vui không? Nếu vui thì cười lên một cái, chú ý tư thế, đến đây!”

Một người đặc vụ giơ súng, hướng về phía năm người đàn ông, bọn họ đều đứng thẳng người.

Năm người đàn ông cười so với khóc còn khó coi hơn, tay chân luống cuống không biết nên che mặt, hay là che phía dưới, hóa ra bị áp chế chụp ảnh là một việc khuất nhục như thế.

Mà bọn họ càng không ngờ chính là, vào đúng thời điểm ra mắt tạp chí, từng tấm hình kia sẽ là ác mộng đời này của bọn họ.

Đương nhiên, khi nhóm đặc công đang hỗ trợ chụp ảnh, Lệ Diệu Xuyên đã sớm đem Hạ Tiểu Khê đến phòng thay đồ, thay đổi quần áo của mình, anh không muốn người phụ nữ của anh mặc như thể đi ra ngoài, dáng vẻ
mị hoặc đó chỉ dành cho riêng anh!

“Bụng còn đau không?”

Hạ Tiểu Khê thè lưỡi, sau đó nhận lấy trà sữa trong tay Lệ Diệu Xuyên, vẫn còn ấm áp: “Không đau, không đau.”

Lệ Diệu Xuyên: “Về sau muốn làm gì, đều phải xin chỉ thị của tôi.”

“Thật ra tôi đã xin phép anh rồi.”

“Lúc nào?”

Cô nhếch miệng cười một tiếng: “Bằng sự tương thông giữa hai người yêu nhau, chẳng lẽ anh không có cảm giác sao? Nếu không anh cho là mình sẽ tìm được chỗ này sao, hừ hừ.”

Cô cười không tim không phổi, thế
nhưng câu này, lại làm cho tâm tình Lệ Diệu Xuyên giống như sau cơn mưa trời lại sáng.

Hai người ngồi dưới bóng cây, trong không khí có mùi cỏ thơm ngát, cô vừa hút trà sữa, vừa vắt óc suy nghĩ, phải làm như thế nào để Lệ Diệu Xuyên thả mình ra.

Liếc trộm Lệ Diệu Xuyên một cái, người đàn ông này hình như không thích trà sữa: “Anh uống đi, rất ngọt đó.”

“Thật sao?”

Hiệu trà sữa này là loại cô thích nhất.

“Đương nhiên, siêu ngọt siêu dễ uống!”

Vừa dứt lời, Lệ Diệu Xuyên cướp đi cốc trà sữa trên tay cô.

Hạ Tiểu Khê mới uống được một nửa, rất tức giận: “Này, chẳng phải anh cũng có sao?!” Tại sao còn uống cốc của cô!

“Ô---” Miệng bị người nào đó bị kín, chiếc lưỡi nóng bỏng trượt vào trong, hút hết mật ngọt thiếu nữ, anh có thể thấy được hai gò má cô ửng hồng như hai quả đào, chóp mũi đầy mồ hôi, lấp lánh dưới ánh mắng mặt trời, anh dịu dàng ôm lấy mặt cô, hương trà sữa trong miệng thiếu nữ ngọt ngào thơm ngát,  anh hôn sâu xen lẫn vuốt ve.

Nụ hôn của anh rất bá đạo, khiến cô không có chỗ để trốn tránh.

Cuối cùng anh vẫn chưa thỏa mãn buông cô ra, mập mờ nói: “Ăn đúng là rất ngọt.”

Hoàn toàn chính xác là ngọt.

Lần đầu tiên hôn cô, khiến cho anh ý loạn tình mê.

Mà lần này, hai người đều tỉnh táo, nụ hôn này giải thích thế nào đây?

Chẳng lẽ nói, anh và cô cứ yêu đương như vậy sao?

Hôn triền miên, trong lòng xen lẫn bối rối, cô nấc lên ba tiếng.

Lệ Diệu Xuyên bật cười ra tiếng: “Thế nào, một nụ hôn đã khiến em ăn no?”

“Không phải...”

Là bị hù dọa...! Bộ dạng cô bây giờ đáng yêu muốn chết, Lệ Diệu Xuyên nhịn không được chọc núm đồng tiền
như có như không của cô.

“Có gì mà sợ?”

“Cái kia, tôi có một bí mật, vẫn chưa nói cho anh biết, tôi sợ anh nghe, sẽ đánh tôi, rồi...”

“Ừm?”

“Thật ra tôi cảm thấy hai chúng ta, không thích hợp…” Ánh mắt anh sắc bén rất thuận lợi khiến cô ngừng nấc.

“Không thích hợp?”

Cô nhẹ gật đầu: “Tôi có con rồi” Quan sát nét mặt của anh, giải thích: “Mặc dù không phải tôi sinh.”

Anh nheo mắt lại, chờ đợi câu sau của cô.

“Con của tôi rất đáng yêu, nhưng tính tình lại rất thúi, tuổi còn nhỏ liền cãi nhau cùng cha, sau đó lưu lạc đầu đường cùng tôi sống nương tựa lẫn nhau, tôi đã đồng ý với nó, về sau mặc kệ phú quý hay nghèo khó, tôi đều sẽ mang nó theo, a đúng rồi, tôi còn đồng ý nó làm con dâu nuôi từ bé, cho nên bây giờ không có ý định tìm bạn trai.”

Nói ngắn gọn, chính là cô muốn mang con về nhà, không muốn ở đây tiếp tục cùng anh chơi trò yêu đương nữa.

Cao phủ soái giống như Lệ Diệu Xuyên, làm sao lại thiếu phụ nữ.

Mà cô khẳng định chỉ là một trong số những đồ chơi của anh mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net