C77: CÓ THỂ MƯỢN NHÀ CẦU ĐƯỢC KHÔNG? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ tới chuyện Lệ Diệu Xuyên tự cho mình là Tổng thống đại nhân, cô không thể tưởng tượng được ––có Tổng thống của quốc gia nào
lại giống như anh ta, đi gặp quan chức cao cấp còn phải lén lén lút lút như gặp kẻ gian, chẳng lẽ đây chính là triệu chứng của người mắt bệnh hoang tưởng!

Hạ Tiểu Khê không nhịn được, trực tiếp bật cười “Phốc" ra tiếng.

Giang Ngộ Bạch đưa mắt phượng nhìn sang: “Đi nhà cầu còn muốn anh ta đi cùng?"

“Sao có thể vậy được?! Ai ôi, thật ra thì là thế này, lá gan của anh ta đặc biệt nhỏ, nếu buổi tối bỏ anh ấy lại ngoài cửa thế này, anh ấy sẽ sợ lắm.”

Giang Ngộ Bạch: “...”

Lệ Diệu Xuyên: “...”

Chủ tài xế cảm thấy rất buồn, ai nói bọn họ rời đi, trên xe còn có mỗi một người? Chẳng lẽ ông ấy không phải là người?

Tất cả mọi người đều biết rõ cô
mở mắt nói mò, thế nhưng lại
không định phơi bày. Giang Ngộ Bạch: “À, vậy thì cùng nhau vào đi.”

Dưới sự điều khiển của tài xế, chiếc xe phóng vào trong con đường có thể so sánh với đường đua ngựa, lính gác hai bên đường đứng thẳng người làm nghi thức chào, Hạ Tiểu Khê kẹp chặt hai chân, bước từ  trên xe xuống đầu tiên.

“Giang thiếu gia!”

“Chào buổi tối Giang thiếu gia!”

Nơi này là phủ Thị trường, anh ta lại là ngôi sao nổi tiếng thế giới, vì vậy để tránh hiềm nghi, nếu không phải là trường hợp vạn bất đắc dĩ, anh ta sẽ rất ít khi vào đây.

Nhưng hôm nay, là ngoại lệ!

Anh ta đưa Hạ Tiểu Khê đến phòng vệ sinh đầu tiên, sau đó
dùng ánh mắt dò xét đối mặt với Lệ Diệu Xuyên.

Anh ta vừa muốn mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ trong khoảng khắc, tiếng tranh luận không nhỏ vang lên trong phòng đã thành công níu lấy trái tim của anh ta.

Anh ta cất bước, bước nhanh đi về phía phòng khách.

“Thị trường Giang, ông đã suy nghĩ kỹ chưa? Sự kiên nhẫn của tôi là có hạn đấy! Ông chỉ cần nhúc nhích bàn tay, ký vào hợp đồng chuyển nhượng bất động sản thôi, là ông đã có 3% lợi nhuận, chẳng lẽ con số này còn không thể thỏa mãn được ông, hả?” Một người đàn ông trung niên đeo gọng kính vàng, dùng bụng ngón tay đùa bỡn chiếc nhẫn đeo trên ngón tay của mình.

"3% lợi nhuận? Ha ha, cho dù ông có cho tôi 30 %, tôi cũng sẽ không đồng ý! Ông đừng tưởng
rằng tôi không biết, ông muốn làm gì với mảnh đất này?! Thành phố S tuyệt đối sẽ không cho phép xây dựng sóng bài tư nhân!”

Cái tên doanh nhân không chỗ nào không mò đến này, ông ta cũng đã từng làm như vậy ở thành phố D, dùng tiền đập quan hệ, sau đó hoành hành bá đạo xây dựng sòng bài ngầm dưới đất ở thành phố D, làm cho vô số người tan cửa nát nhà, làm vợ con ly tán.

“Xem ông nói này, Lục gia nhà chúng tôi cũng chỉ muốn mở trung tâm giải trí tạo điều kiện cho người dân có chỗ vui chơi giải trí mà thôi, sao ông có thể liên hệ với sòng bạc được? Huống chi, giám đốc cục nhà đất tiểu Lâm cũng không có ý kiến gì, có phải Thị trưởng như ông quan tâm quá rộng hay không?”

“Ông là doanh nhân, nhưng để
đạt được mục đích của mình, lại dám lợi dụng điểm yếu bắt cóc con trai tôi uy hiếp tôi, đến tột cùng là ai làm quá mức, chắc ông mới là người hiểu rõ nhất!”

“À, tôi đã nói rõ ràng đến mức này rồi, nếu ông không đồng ý nữa, vậy ông cũng chỉ có thể chờ nhặt xác con trai bảo bối của mình!”

Một giọng nói rõ ràng bỗng vang lên trong phòng khách!

“Là ai, ai trò úm tôi chết đấy?”

Giang Ngộ Bạch nhíu mày, nhận lấy ly nước trái cây mà chị Trần đưa cho mình, anh ta ưu nhã ngồi vào trên ghế sa lon bên cạnh cha mình.

“Ngộ Bạch!” Giang Lệ Hoa vốn đang sợ hãi rốt cuộc cũng thở phào, người đàn ông đeo nhẫn vàng nhìn thấy Giang Ngộ Bạch xuất hiện cũng rất bất ngờ, ông ta thầm chửi tục ở trong lòng.

Tuy nhiên, vẻ bất ngờ trong mắt ông ta, cũng chỉ thoáng qua trong chốc lát.

Hôm nay ông ta nhất định phải ký được hợp đồng!

Đúng lúc này, số máy bàn của.phủ Thị trưởng đột ngột vang lên, quản gia nhận điện thoại, sau đó gọi Giang lão gia nghe điện thoại.

Là điện thoại của Phó thị trưởng, sau khi cúp điện thoại,.trong mắt của Giang Lệ Hoa tràn đầy mờ mịt.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net