Chương 209: Nửa thân trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm sao vậy? Tổng giám đốc?" Cẩn Nhu có chút tò mò tới gần Hàn Văn Hạo, nghiêng đầu nhìn khóe môi của anh, phát hiện khóe môi của anh có chút sưng đỏ, cô ta hơi cười!

Hàn Văn Hạo không để ý đến cô ta, chỉ liếc mắt nhìn khóe môi sưng đỏ của mình, vẻ mặt lạnh lùng muốn lướt qua bên người Cẩn Nhu rời khỏi. . . . . .

Cẩn Nhu vươn tay, nhẹ nhàng nắm cánh tay anh, quay đầu nhìn anh. . . . . .

Hàn Văn Hạo lạnh lùng xoay người nhìn Cẩn Nhu, ánh mắt bén nhọn làm cho người ta không thể nắm bắt, nhưng nhìn từ nét mặt, anh có chút không vui, không phải người đàn bà nào anh cũng chạm đến!

Cẩn Nhu biết anh nhiều năm, ít nhiều cũng có thể hiểu anh một chút, cười nói: "Dáng vẻ của anh, đi vào đại sảnh, không có cách nào tiếp đã tân khách, và cũng không có cách nào đối mặt với vị hôn thê của anh. . . . . ."

Hàn Văn Hạo nhìn cô ta, không nói tiếng nào.

Cẩn Nhu mỉm cười, nói: "Muốn tôi giúp anh một chút không? Xóa vết sưng trên môi? Xóa không hết, nhưng không còn rõ ràng lắm!"

Hàn Văn Hạo nhìn cô ta, nói: "Cô có cách?"

"Uhm!" Cẩn Nhu chân thành mỉm cười nói với Hàn Văn Hạo: "Tôi với anh, lúc nào cũng vô cùng cảm kích, anh cứu tôi từ trong hố lửa, cho tới bây giờ, người nhà họ Hậu cũng không có đi tìm tôi, cũng là anh giúp tôi rất nhiều, dưới sự bảo vệ của anh, tôi sống rất tốt !"

Hàn Văn Hạo hỏi: "Xóa bằng cách nào?"

Cẩn Nhu khẽ cười, cúi xuống, mở túi xách, từ bên trong lấy ra một cái bình kem nhỏ, mở nắp ra. . . . . .


Hàn Văn Hạo sửng sốt, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Kem che khuyết điểm. . . . . ." Cẩn Nhu nhàn nhạt nói.

Hàn Văn Hạo lập tức nhớ tới lời của Hạ Tuyết.

Cẩn Nhu lấy ngón tay quệt nhẹ một ít kem, sau đó bước đến gần trước mặt Hàn Văn Hạo, tay đặt nhẹ lên vai của anh, vươn ra ngón trỏ, nhẹ nhàng bôi lên vết cắn trên môi dưới của anh ra ngoài da, đã quét hết chỗ sưng đỏ, dịu dàng hỏi: "Rốt cuộc là ai cắn? Sao nhẫn tâm như vậy? Cố sức cắn a! Dường như có chút hận anh!"

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ngửi thấy mùi thơm trong cơ thể cô ta phát ra, rất quen thuộc, anh không khỏi liếc mắt nhìn hai tròng mắt đầy nhu tình của Cẩn Nhu, giống như cánh hoa anh đào, hàm răng trắng tinh ẩn hiện, vô cùng gợi cảm. . . . . .

Cẩn Nhu chớp đôi mắt đẹp, hé miệng cười hỏi: "Anh nhìn tôi làm gì?"

Hàn Văn Hạo không để ý đến cô ta, nhưng có chút không kiên nhẫn hỏi: "Có thể sao?"

"Khóe môi thì có thể ! Anh chờ chút nữa!" Cẩn Nhu mỉm cười thu tay, nhìn kem dính trên ngón tay trỏ của mình, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: "Có khăn tay không? Tay của tôi bị bẩn rồi. . . . . ."

Hàn Văn Hạo nghĩ nghĩ, lột chiếc khăn quấn trên cổ áo của mình, đưa cho Cẩn Nhu. . . . . .

"Cám ơn. . . . . ." Cẩn Nhu mỉm cười nói xong, cầm lấy chiếc khăn tay trắng, mở ra, lau ngón tay, đưa khăn tay trả lại cho anh, nói: "Lau xong rồi, trả lại cho anh. . . . . ."

"Ném đi!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói.

Cẩn Nhu mỉm cười từ trong túi xách của mình, lấy ra hộp phấn hồng và cây son môi màu đỏ, pha trộn với nhau, bước sát trước mặt Hàn Văn Hạo, tay nhẹ nhàng đặt trước ngực của anh, ngẩng đầu lên, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ sưng trên môi anh, lúc ngón tay cô ta di chuyển trên bờ môi hấp dẫn của anh, vẻ mặt cô ta ửng đỏ, ánh mắt rối loạn chớp một cái, hơi thở có chút dồn dập. . . . . .

Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng cô ta như vậy, chậm rãi vươn tay, nắm cằm của cô ta, sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, nhìn chòng chọc!

Cẩn Nhu cũng căng thẳng, ánh mắt mê ly nhìn anh. . . . . .

Hàn Văn Hạo nhìn cô thật lâu, cuối cùng buông cằm của cô ta ra, sau đó một tay nắm chặt cánh tay của cô ta, đẩy cô ta lui về phía sau hai bước, nói: "Cám ơn!"

Anh vừa nói xong, liếc mắt nhìn mặt mình phản chiếu trong cột đèn kim loại, có chút hài lòng, xoay người rời khỏi. . . . . .

Cẩn Nhu dựa vào cột điện kim loại, nhìn anh, đột nhiên cười, xoay người rời khỏi.

************

Hàn Văn Vũ đột nhiên cầm một đóa hoa hồng, đưa tới trước mặt Hạ Tuyết nói: "Công chúa của tôi! ! Mời tôi nhảy một bản! !"

Hạ Tuyết cười hỏi: "Tôi mời anh nhảy một bản?"

"Đúng vậy!" Hàn Văn Vũ nở nụ cười, chờ ý kiến của Daniel.

Daniel đành phải gật đầu cười nói: "OK!"

"Đến đây đi!" Hàn Văn Vũ dắt Hạ Tuyết, kéo cô đến giữa sàn nhảy, sau đó vui vẻ khiêu vũ, anh vừa di chuyển vừa nhìn Hạ Tuyết cười hỏi: "Lần này cô được đề cử ảnh hậu giải Kim Mã, đã chuẩn bị tâm lý tốt chưa?"

Hạ Tuyết vừa nhảy vừa cười nói: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy, dù sao tôi ở Pháp cũng đã đạt rồi".

Hàn Văn Vũ đã nhắc nhỡ cô: "Mặc kệ cô có được giải thưởng hay không, cô phải nhớ kỹ, đây là phần thưởng ngoài ý muốn, có rất nhiều người, vì muốn đoạt giải thưởng một lần, đã để cho bản thân mình bị nhiều áp lực, khi chọn kịch bản để diễn xuất, nảy sinh trở ngại rất lớn. Nếu như cô thật lòng đi theo nghiệp diễn xuất, cô nhất định phải nghiêm túc với chính mình! Bởi vì kinh nghiệm diễn xuất của cô chưa nhiều lắm, rất nhiều kiến thức học trong trường, cũng không quan trọng bằng kinh nghiệm thực tế! Chủ yếu là đừng để cho con đường diễn xuất của mình ngày càng thu hẹp lại, nên tiếp xúc với nhiều đạo diễn khác nhau, mỗi đạo diễn đều có quan điểm khác nhau, góc độ đòi hỏi cũng khác nhau, cô càng học được nhiều thứ!"

Hạ Tuyết cũng mỉm cười gật đầu nói: "Tôi biết, thật ra trước khi về nước, vừa khéo tôi đã bàn chuyện kịch bản Trà Hoa Nữ Trung Quốc với đạo diễn Phó Thiên Minh, nhưng còn tranh cãi giữa hai nam chính!"

Hàn Văn Vũ nghe xong, ngạc nhiên, mừng rỡ nói: "Phó Thiên Minh? Các tác phẩm của ông ta vô cùng độc đáo, hơn nữa cảm giác hình ảnh rất mạnh mẽ, khác hẳn với Tôn đạo diễn, Tôn đạo diễn đòi hỏi kinh nghiệm diễn xuất, nhưng Phó đạo diễn chú trọng diễn xuất nội tâm thông qua một số hình ảnh để lột tả! Ông ta luôn tin rằng, ngôn ngữ là biểu hiện của phần mộ! Cho nên, ông ta tự xây dựng cho mình phong cách riêng, bởi vì quá tuyệt đối, đưa tới sự bất mãn của rất nhiều người.Lần trước cũng là vì quan điểm khác nhau, Tôn đạo diễn đã ầm ĩ với ông ta một trận! Nhưng dù nói như thế nào, đây là một đạo diễn giỏi, rất có ích cho sự trưởng thành của cô".

Hạ Tuyết kinh ngạc hỏi: "Tôn đạo diễn và Phó đạo diễn bất hòa? Vậy tôi . . . . . . đóng vai chính trong tác phẩm của ông ta không tốt lắm?"

"Chúng ta chỉ bàn công việc, không bàn người! Tôn đạo diễn chắc không để ý việc này!" Hàn Văn Vũ mỉm cười nói.

Hạ Tuyết còn đang do dự

"Cô vẫn do dự cái gì?" Hàn Văn Vũ ngạc nhiên hỏi Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Vũ, cười nói: "Vai diễn này, tôi phải để nửa thân trần. . . . . ."

"A?" Hàn Văn Vũ căng thẳng nhìn Hạ Tuyết! !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net