Chương 210: Trà hoa nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Hàn Văn Vũ kéo Hạ Tuyết trở lại ghế sa lon, cao giọng kêu to: "Nửa thân trần sao!! ? Thế nào là nửa thân trần? ? ?"

Anh vừa nói xong, Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Hạo đang đi tới, Daniel cũng giật mình nhìn Hạ Tuyết nói: "WHAT?"

Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ cười nói: "Anh làm gì thế? Kinh hoảng như vậy, loại chuyện này, anh đâu phải chưa gặp?"

"Nhưng. . . . . ." Hàn Văn Vũ nhịn không được nhìn Hạ Tuyết, lo lắng hỏi: "Tại sao là nửa thân trần?"

Hàn Văn Kiệt cũng nhịn không được nhìn Hạ Tuyết, mỉm cười hỏi: "Cô có thể tiếp nhận sao?"

Hạ Tuyết không lên tiếng, cúi đầu nghĩ nghĩ. . . . . .

"Hey!" Daniel cũng có chút không bình tĩnh cười nói: "Nửa thân trần sao? Không dùng thế thân?"

Hạ Tuyết có chút bất đắc dĩ nhìn Daniel cười nói: "NO!

Hàn Văn Vũ là một diễn viên chuyên nghiệp, nhưng ở trước mặt Hạ Tuyết, cho tới bây giờ anh cũng không có cách nào biểu hiện sự chuyên nghiệp! Vẻ mặt anh lo lắng nhìn Hạ Tuyết nói: "Cưng ơi, không thể nào? Vai diễn trong bộ phim này ra sao ?"

"Trà Hoa Nữ, vào lúc sáng sớm, chuẩn bị lên núi hái trà, nào ngờ ở đường lên núi, xuất hiện một vị tướng quân cộng hòa Trung Hoa đang bị thương, anh vì che dấu bị truy đuổi, đã kéo Trà Hoa Nữ vào ven đường núi, bắt người hái trà nghỉ ngơi, sau đó xé bỏ quần áo của cô, mạnh mẽ chiếm đoạt cô, trong lúc bọn họ còn đang quấn lấy nhau . . . . . . Lúc ấy tôi xem kịch bản, trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh, xé rách, lôi kéo, hôn hít, cưỡng hiếp, mồ hôi, nước mắt. . . . . . Vị tướng quân này, anh tàn nhẫn muốn tự cứu mình, nhưng sau cùng bị vẻ đẹp của Trà Hoa Nữ hấp dẫn, lúc anh hôn khắp trên người cô ấy từng tấc một . . . . . . Điều mà Phó đạo diễn muốn thể hiện chính là hai người hoàn toàn xa lạ, rốt cuộc triền miên như thế nào, mâu thuẫn như thế nào, hấp dẫn nhau như thế nào. . . . . ." Hạ Tuyết nhàn nhạt giải thích.

Mộng Hàm rất lo lắng, sốt ruột đến câu chuyện của mình hỏi: "Sau đó thế nào? Sau cuộc triền miên xong rồi? Trà Hoa Nữ thế nào?"

Hạ Tuyết mỉm cười nhìn Mộng Hàm nói: "Sau đó, tướng quân vì tự trách, quỳ gối trước mặt Trà Hoa Nữ, tự chặt ngón tay của mình. . . . . ."

Mộng Hàm hít một hơi, khắp người có cảm giác lãnh lẽo đáng sợ. . . . . .

Tất cả mọi người yên lặng lắng nghe.

Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Đây là một cao trào, ngay lúc đó Trà Hoa Nữ nằm trên giường, giữ quần áo bị xé nát, vừa che thân thể của mình, vừa sợ hãi khắp nơi đều là máu, cô ấy tan vỡ, sợ hãi, khóc thét lên, không biết nên làm gì? Nhưng kể từ khi đó, Trà Hoa Nữ từ một cô gái biến thành một người phụ nữ bình thường, có lẽ cô ấy hận vị tướng quân kia, thậm chí hận muốn anh chết đi, nhưng trong trong tâm tưởng của cô, vẫn nhớ rõ hình ảnh anh quỳ gối trước mặt mình, rơi lệ, giơ lưỡi đao sắc bén trong tay, chặt ngón tay của mình, đây tuyệt đối là cảm giác hối hận ...... Cô ấy luôn nhớ rõ hình ảnh đó!! Dần dần, cô ấy đã yêu người đàn ông quỳ gối trước mặt mình, rơi lệ, chảy.

"Nhưng. . . . . ." Mộng Hàm đưa ra quan điểm khác nói: "Nhưng mặc kệ thế nào, anh thật ích kỷ ! ! Anh hủy đi thân thể người khác, sau này cắt ngón tay của mình, cái này thì tính là gì ?"

Hạ Tuyết nhìn Mộng Hàm, chân thành nói: "Cho nên điều mà Phó đạo diễn muốn thể hiện chính là dục vọng của con người là thứ đáng sợ nhất, nó có thể vượt qua tất cả, hủy diệt bản thân! ! Loại dục vọng yêu đương này càng phức tạp, bất đắc dĩ, cũng rất thống khổ! Có thể nói thế này, một tác phẩm thành công, nhất định phải phản ánh được hai mặt, đưa ra hai mặt đối lập, để cho người xem tranh cãi giữa hai trạng thái khác nhau! Đây là một kịch bản có chất lượng cao!"

"Sau đó thế nào?" Mộng Hàm sốt ruột muốn biết kết quả!

Hạ Tuyết mỉm cười nhìn Mộng Hàm nói: "Kịch bản này, tôi chưa xem xong, cho nên không thể cho cô đáp án a...!"

Mộng Hàm thất vọng nhìn Hạ Tuyết, chân thành nói: "Tôi sẽ đón xem bộ phim này! Tôi vừa nghe, tim đã đau nhói, sau khi phim quay xong, không biết hiệu quả ra sao! Nhưng nhất định cô có thể diễn tốt!"

Hạ Tuyết chỉ nhàn nhạt cười cúi đầu!

Hàn Văn Vũ lắng nghe kịch bản xong, lập tức hỏi: "Ai là nam chính?"

Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Kim Thắng Nguyên, là một diễn viên Hàn Quốc, gần 40 tuổi! !"

"Kim Thắng Nguyên?" Mộng Hàm ngạc nhiên, mừng rỡ nói với Hạ Tuyết: "Tôi rất thích anh a! ! anh có một đôi mắt biết nói, hơn nữa biểu cảm trên gương mặt của anh rất hợp lý, chỉ cần anh ở nơi nào, thì nơi đó giống như một phim trường!! Là một người đàn ông hào phóng và dịu dàng! Đặc biệt, lần trước anh đóng vai chính trong bộ phim Trận Chiến ở Hollywood, anh và nữ chính hôn nhau, hôn đến nổi tôi nhiệt huyết sôi trào! Cơ bắp cuồn cuộn, làn da rám nắng, đè trên người nữ chính, kiểu hôn này, mỗi một giây đều có một loại ký hiệu ngôn ngữ! Vị đạo diễn kia thực biết tìm người!"

Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ nhìn vị hôn thê nói về nam diễn viên, dường như mê muội, nhàn nhạt nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Em thật sự thích như vậy?"

Vẻ mặt Mộng Hàm ửng đỏ nhìn Hàn Văn Kiệt, dựa vào trong ngực anh, cười nói: "Ôi! Chẳng qua chỉ là diễn viên thôi! Chúng ta, ai cũng có thần tượng của mình mà! Chuyện này không đáng ngạc nhiên! Nhưng anh thật sự diễn rất tốt! Đặc biệt là khi diễn cảnh hôn, tất cả nữ chính đều nói nhập vai trong đó, rất khó thoát ra được! Thậm chí điên cuồng thật lâu!"

"Có phải phụ nữ đều thích người đàn ông bá đạo hay không?" Hàn Văn Kiệt mỉm cười nêu ra một quan điểm. . . . . ."Mạnh mẽ đoạt lấy. . . . . . Rốt cuộc có thể thắng được cái gì? Cuối cùng, sai lầm vẫn là sai lầm, chỉ còn sót lại tha thứ, nếu không tha thứ, tất cả đều là tội ác!"

Hàn Văn Hạo bưng ly rượu đỏ, uống một hơi cạn sạch!

Hạ Tuyết cũng ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt, hiểu ý của anh, đành phải cúi đầu. . . . . .

Hàn Văn Vũ chỉ quan tâm một chuyện, anh lo lắng nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Không dùng thế thân sao? Cảnh xé rách quần áo, cưỡng hiếp! ! Không dùng thế thân sao?"

Mọi người yên lặng nhìn cô.

Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Hôm nay anh mới biết Phó đạo diễn? Tôi biết ông ta, lúc mới xem kịch bản, tôi đã biết ông ta muốn bày tỏ cái gì! Hơn nữa, lần này biên tập là Dương Giai! Cô ấy là một người vô cùng đáng sợ, là một tác giả có sức tưởng tượng phong phú, là một nhà biên kịch rất nghiêm túc!"

Hàn Văn Vũ mặt lạnh nói: "Tôi không đồng ý!! Cô vừa mới về nước, đã diễn loại vai này, ai biết sẽ mang đến hiệu quả thế nào ? Nửa thân trần a! Trước kia, có một nữ diễn viên Trung Quốc hạng nhất, tham gia diễn vai như vậy, cũng chính là khoảng thời gian gây tranh cãi bộ về phim "Yêu điên cuồng", sau khi cô ấy diễn xong, đoạt được giải thưởng ảnh hậu, nhưng đã mất đi sự ủng hộ của khán giả! Trong một đêm, mọi người bàn tán về vóc người của cô ấy!! Loại này kịch bản sẽ khiến cho người ta tranh cãi!! Quáđáng!!"

Hạ Tuyết mỉm cười nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Không phải tôi đã nói rồi. . . . . . Tôi sẽ suy xét lại sao?"

Hàn Văn Vũ từ chối nói: "Không cần suy nghĩ! Đừng diễn!"

Mộng Hàm rất nuối tiếc nói: "Tôi cảm thấy Hạ Tuyết nhất định có thể diễn rất tốt! Trong ánh mắt cô ấy, có nổi bi thương sâu sắc, chỉ cần cô ấy không nói lời nào, toàn thân sẽ phát ra nổi bi thương!"

Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn Mộng Hàm cười nói: "Có bi thương sao?"

"Nhưng lúc cô cười lên, giống như mặt trời xuất hiện !" Mộng Hàm sôi nổi cười nói.

Hạ Tuyết đột nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười. . . . . .

"Không cho phép cô diễn! !" Hàn Văn Vũ căng thẳng nói! !

Hạ Tuyết không lên tiếng. . . . . .

"Người được đề cử còn lại là ai?" Hàn Văn Vũ đột nhiên nghĩ đến chuyện này!

Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Cẩn Nhu......Phạm Tinh...... Cung Tân Tân......"

Hàn Văn Vũ phân tích nói: "Cẩn Nhu có thể, diễn xuất của cô ấy tuy rằng còn yếu, nhưng vô cùng thích hợp nhân vật này hơn, mềm mại, cũng có một chút cứng rắn!"

Hạ Tuyết bật cười nói: "Anh để cho tôi suy nghĩ lại. . . . . ."

"Không cần suy nghĩ!" Hàn Văn Vũ ngăn cản! !

Cẩn Nhu đứng trong sân cỏ, ngạc nhiên, mừng rỡ nói: "Cô nói gì? Tôi có cơ hội diễn vai "Trà Hoa Nữ"?

Người đại diện Tiểu Mễ cười nói: "Đúng vậy! Chỉ cần Hạ Tuyết không nhận, vai diễn này có thể là cô!"

Vẻ mặt Cẩn Nhu lạnh lùng, ánh mắt rối loạn, chớp một cái, lo lắng hỏi: "Ý của cô là. . . . . . Hạ Tuyết cũng có thể nhận vai diễn này?"

"Cái này có thể! Nhưng cơ hội không lớn! Phải nửa thân trần a! Tôi chắc rằng hiện tại cô ấy đã nổi tiếng, khẳng định không muốn hy sinh như vậy!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net