Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Thế Viện đang ở công ty, vừa hết bận rộn liền cầm điện thoại di động lên định gọi điện cho Trác Thính Phong hỏi xem anh thế nào thì đúng lúc này Đoạn Mộc Dương gõ cửa đi vào, đưa cho cô một sấp tài liệu, "Đây là tư liệu về Lăng Tuyết."

Cô để điện thoại di động xuống, mở ra, nhìn thấy những thông tin về người trong gia đình thì lập tức hiểu ra chuyện sáng nay là do ai làm. Giọng nói của người đi xe máy kia có chút non nớt, chắc hẳn đó chính là Lăng Hữu em trai của Lăng Tuyết.

Bất bình thay chị gái mình, cũng có thể hiểu được, hơn nữa cậu ta mới có mười sáu tuổi, còn chưa trưởng thành.

Thôi, cô chấp nhận.

Gấp tài liệu lại, cô nói với Đoạn Mộc Dương, "Được rồi, anh đi ra ngoài đi."

"Không báo cảnh sát sao?" Đoạn Mộc Dương cau mày, cô nhẹ mỉm cười,

"Bỏ qua đi, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ."

Mỗi lần cô dùng giọng điệu này để nói chuyện, Đoạn Mộc Dương luôn cảm thấy đau lòng, thật ra thì chính cô cũng chỉ mới hai mươi, bằng tuổi với Lăng Tuyết, hơn Lăng Hữu có mấy tuổi thôi.

Nhưng anh vẫn không nói thêm gì nữa, quay người đi ra ngoài.

Một lát sau, Đoạn Mộc Dương gọi điện thoại nội bộ cho cô, "Tổng giám đốc Tô, anh Trác dẫn Lăng Hữu tới."

Cô kinh ngạc, nhưng lập tức sau đó liền đoán được ý đồ Trác Thính Phong dẫn Lăng Hữu tới đây, lạnh nhạt nói: "Cho bọn họ vào đi."

Lăng Hữu đi phía sau Trác Thính Phong vào phòng làm việc của Tô Thế Viện, vẻ mặt thù ghét cúi đầu ngồi trước bàn làm việc của cô gái trẻ tuổi, một lúc lâu sau vẫn không hề động đậy. Trác Thính Phong xoay người hung dữ trừng mắt nhìn cậu, sau đó một tay túm lấy phần gáy áo của cậu nhấc lên, Lăng Hữu lảo đảo đứng lên, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng nói bình tĩnh của cô: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, tôi sẽ không báo cảnh sát, cậu có thể đi được rồi."

Cô ngẩng đầu thản nhiên nhìn anh, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc văn kiện.

Tô Thế Viện là người ngay thẳng rõ ràng, Trác Thính Phong dẫn Lăng Hữu tới đây trừ nói xin lỗi thì còn có chuyện gì được chứ? Mà bắt cậu ta xin lỗi để làm gì? Đương nhiên là không muốn cô báo cảnh sát. Không muốn cô báo cảnh sát là vì không muốn Lăng Tuyết phải đau lòng, lo lắng vì em trai mình chứ gì?

Nhưng nếu Lăng Hữu đã làm chuyện như vậy chắc chắn là cậu ta rất ghét cô, cho nên chẳng thà cô giúp bọn họ cho rồi.

Lăng Hữu vốn không bằng lòng xin lỗi cô, giờ nghe cô nói vậy mừng rơn vội vã xoay người rời đi, Trác Thính Phong níu cậu ta lại định dạy dỗ, Lăng Hữu lại thân thiết mở miệng, "Anh rể, cảm ơn anh đã giúp em giải quyết chuyện hôm nay. Việc anh nói vẫn còn tình cảm với chị em, em sẽ về nói lại với chị không sót một chữ."

Lăng Hữu nói xong, dùng sức tránh thoát khỏi bàn tay đang giữ lại của Trác Thính Phong, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Trác Thính Phong không ngờ Lăng Hữu lại xấu tính buông lời gây chia rẽ như vậy, định đuổi theo đánh cậu ta.

Nhưng anh thì cho rằng Lăng Hữu khích bác chia rẽ hai người, còn trong mắt Tô Thế Viện thì việc Lăng Hữu gọi anh là anh rể thân thiết như vậy, còn nói anh vẫn còn tình cảm với Lăng Tuyết cho thấy anh rất có lòng với hai chị em nhà họ Lăng.

Bàn tay cầm bút đang định ký tên mình xuống văn kiện chợt dừng lại, cô đã ký tên mình không biết bao nhiêu lần, nhưng không hiểu sao lần này lại có chút méo mó.

Lúc ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt đã trở lại sự bình tĩnh vốn có, "Quần áo trên người anh bẩn hết rồi, vào phòng tắm tắm qua một chút đi, lát nữa tôi sẽ bảo Ninh Số lấy quần áo nam từ cửa tiệm của cô ấy mang lên cho anh."

Trác Thính Phong nhìn cô, muốn mở miệng giải thích lời Lăng Hữu vừa nói, nhưng lại không biết nên nói thế nào, bởi vì đúng là anh đã nói mình còn tình cảm với Lăng Tuyết.

Rồi nghĩ đi nghĩ lại một hồi, tại sao anh phải giải thích với cô chứ? Xem cô chẳng hề quan tâm kìa.

Vì vậy cuối cùng anh không nói gì nữa, đi thẳng vào phòng nghỉ phía trong.

Nhìn anh đi vào, Tô Thế Viện cầm điện thoại nội bộ lên gọi cho Ninh Số,

"A Số, cậu mang cho mình một bộ đồ nam nhé, ừ, số đo của Trác Thính Phong."

Đến khi Trác Thính Phong tắm rửa sạch sẽ, quấn khăn tắm đi ra, trên giá áo trong phòng nghỉ đã treo sẵn một bồ đồ nam giới mới tinh, bên ngoài còn gắn thêm một mẩu giấy nhỏ:

'Tôi đi họp.

Hôm nay rất cảm ơn anh đã che chở cho tôi.

Anh vì tôi mà phải bỏ đi một bộ đồ, bộ này coi như tôi trả cho anh.

Tôi đã nói Đoạn Mộc Dương mang xe anh đi rửa rồi, anh cứ lấy xe tôi mà đi.'

Nét chữ thanh mảnh khiến người ta có cảm giác dễ chịu như gió xuân.

Không biết là chữ của cô làm anh cảm thấy dễ chịu, hay là sự quan tâm ẩn trong câu chữ khiến anh cảm thấy thoải mái nữa.

*

Mặc bộ đồ cô treo trên giá vào, soi gương, anh rất hài lòng. Khả năng thiết kế của Ninh Số rất tốt, xem ra sau này anh nên thường xuyên ghé cửa hiệu của Ninh Số mới được.

Sau khi mặc quần áo chỉnh tề xong, anh đi quanh xem xét phòng làm việc của cô.

Bàn làm việc của cô rất ngăn nắp, giống y như con người cô vậy. Phía trên có đặt hai bức hình của cô, được đặt xong khung hình rất đẹp.

Một bức là cô đang ngồi trước camera, chăm chú nhìn vào màn hình, lúc chụp bức ảnh này cô vẫn còn để tóc dài, buộc thành đuôi ngựa sau đầu, trẻ trung xinh đẹp.

Liếc nhìn ngày tháng ghi dưới góc bức ảnh, anh giễu cợt khẽ nhếch khóe miệng, đây là Steven chụp cho cô, đúng là sở thích hợp nhau.

Là một cô gái học gì không học lại đi học làm đạo diễn, chẳng lẽ cô không biết làm đạo diễn vất vả như thế nào sao?

Bức ảnh còn lại chụp cận mặt cô, mặc chiếc áo bành tô kẻ ca-rô, mái tóc dài tung bay trong gió, khuôn mặt xinh đẹp, miệng cười tươi rói, lộ ra hàm răng trắng đều, chói mắt, đeo một đôi mắt kính lớn, rất giống một cô gái cá tính, ngang ngạnh.

Anh hừ lạnh, thợ chụp ảnh chính là hạng người dối trá nhất trên đời, tấm ảnh nào cũng tạo được vẻ đẹp như vậy.

Có điều cô cười tươi rói khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ, hoàn toàn không ngờ được rằng người bình tĩnh, lãnh đạm như cô hiện giờ lại từng có vẻ này.

Anh chưa từng nhìn thấy cô cười thế này bao giờ, anh chỉ thấy cô cười lạnh, cười kiểu cách lấy lệ, hay cười khinh thường mà thôi.

Nếu như anh gặp cô ở thời điểm cô chụp những bức ảnh này, liệu anh có yêu cô không?

Suy nghĩ lại thay đổi, đầu óc anh đúng là bị chập mạch rồi mà, sao lại nghĩ đến chuyện có yêu hay không yêu cô chứ?

Tự giễu đặt khung ảnh xuống, anh quay người đi ra ngoài.

Thật ra thì Tô Thế Viện đặt trên bàn làm việc hai bức ảnh này là vì cô sợ mình sẽ quên cô từng có thời gian hồn nhiên vô tư như vậy, sợ mình sẽ quên cô từng có lúc nghịch ngợm, thích cười đùa như thế.

*

Buổi tối, Lăng Hữu trở về nhà, Lăng Tuyết cầm hộp giữ ấm đi ra, thấy cậu vội vàng nói,

"Trong bếp có cơm đó, em ăn đi, chị mang cơm vào cho mẹ!"

Mấy hôm nay sức khỏe bà Lăng lại không tốt, phải nhập viện, cũng may lần này có tiền ông cụ Trác đưa cho hôm trước, cho nên còn có thể tạm thời ứng phó được. Nhưng tiền xài cũng có khi hết, cô phải mau mau đi kiếm việc làm thôi.

Lăng Hữu kéo cô lại, hưng phấn nói cho cô biết,

"Chị, hôm nay em gặp anh rể, anh ấy nói vẫn còn tình cảm với chị."

Lời Lăng Hữu nói khiến Lăng Tuyết sững sờ, anh... vẫn còn tình cảm với cô sao? Trong lòng cô vừa ngọt ngào vừa đau đớn, ngọt ngào là vì trong lòng anh còn có cô, còn đau đớn là vì ngay lúc cô đã hạ quyết tâm từ bỏ tình cảm, Lăng Hữu lại nói với cô những lời này?

Hồi phục tinh thần, cô nghiêm nghị hỏi Lăng Hữu, "Em đi tìm anh ấy làm gì?"

Lăng Hữu đã chuẩn bị sẵn lý do, "Em không tìm anh ấy, là tình cờ gặp thôi."

Lăng Tuyết nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi nói với Lăng Hữu, "Về sau nếu nhìn thấy anh ấy thì hãy coi như người xa lạ."

Lăng Hữu nóng nảy, "Chị, chị làm sao vậy? Anh ấy đã nói là còn tình cảm với chị rồi thì chị phải mau đến tìm anh ấy cứu vãn, nhào vào ngực anh ấy làm nũng, nhất định anh ấy sẽ quay lại với chị thôi!"

"Về sau em bớt can thiệp vào chuyện của chị đi!"

Lăng Tuyết nói xong liền ôm hộp giữ ấm xoay người chạy ra ngoài.

Cứu vãn thì có ích gì? Lại làm người tình của anh hai năm nữa sao? Giả như hai năm sau bọn họ ly hôn thì cô có thể dễ dàng bước chân vào cửa nhà họ Trác sao?

*

Buổi chiều, gần giờ tan tầm, Trác Thính Phong đột nhiên gọi điện thoại tới hỏi có cần anh tới đón cô không, bởi vì anh lái xe của cô đi rồi, cô nói không cần, tối nay muốn đi ăn cơm cũng Ninh Số, cô biết Ninh Số đang rất buồn bực vì chuyện sắp phải sang Úc.

Hai người ngồi xuống bàn ăn, Ninh Số liền tự rót rượu uống. Ninh Số cho hai đứa trẻ bú mấy tháng liền cai sữa luôn, bởi vì hai đứa bé cùng bú khiến cô gầy nhom cả người mà vẫn không đáp ứng được nhu cầu của chúng.

Tô Thế Viện thở dài, "Nếu cậu không muốn như vậy thì thôi, bỏ qua đi, không phải chúng ta còn rất nhiều lựa chọn nữa sao?"

Ninh Số lại uống một hớp rượu, "Mình không sao, uống chút rượu là ổn thôi mà."

Kết qua Ninh Số rượu đến say khướt, vất vả lắm cô mới đưa được Ninh Số về nhà.

Vừa đỡ Ninh Số nằm lên giường, Trác Thính Phong chợt gọi điện tới, cô cứ tưởng anh có chuyện gì, nào giờ vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng anh hạch hỏi,

"Tô Thế Viện, mới sống chung có mấy ngày mà cô đã qua đêm không bên ngoài không về nhà rồi?"

"Ninh Số uống say, tôi ở lại chăm sóc cho cô ấy."

Anh chất vấn như vậy khiến Tô Thế Viện cực kỳ khó chịu. Không hiểu sao anh cứ thích nói chuyện kiểu khiến người ta không thích nghe như vậy, cứ bình tĩnh mà nói không được sao?

"Cô không về chẳng lẽ không biết gọi điện về báo một tiếng sao? Còn nữa, Ninh Số không có người nhà sao mà cần cô ở đấy chăm sóc?"

Trác Thính Phong rống lớn, người phụ nữ này đúng là không coi anh là chồng mà, hơn nửa đêm rồi mà vẫn không chịu về nhà, không biết là người ở chung như anh sẽ lo lắng cho cô hay sao, nhất là người ở chung này còn từng một lần trêu chọc cô trên giường!

"Đúng, cô ấy không có!"

Tô Thế Viện bị anh rống làm cho nổi giận, rống trả một câu rồi cúp máy.

Quan hệ của Ninh Số với nhà họ Ninh không được tốt, bởi vì ngày trước cô khăng khăng đòi học ngành thiết kế thời trang, người nhà họ Ninh trong cơn nóng giận đã đoạn tuyệt quan hệ với cô, mặc dù sau khi cô về nước thỉnh thoảng có qua lại gặp nhau vài lần, nhưng vẫn rất xa cách.

Về phần mẹ chồng cô, bà ấy vốn không vừa lòng với tiểu thư nhà họ Ninh không được để ý đến, mãi đến khi cô sinh đôi hai đứa trẻ mới miễn cưỡng chấp nhận.

Hai đứa trẻ vừa cai sữa mẹ thì lập tức bị mang đi, tuy mẹ chồng lạnh nhạt với cô, nhưng lại yêu thương hai đứa trẻ đến tận xương tủy, cô rất yên tâm giao chúng cho bà, dù lúc này cô có mệt mỏi, nhưng lòng lại rất thanh thản.

Ngày nào cũng vậy, sáng sớm hoặc đến đêm cô đều đến thăm bọn trẻ, chỉ có chủ nhật mới có thể ở nhà đó cả ngày chơi cùng chúng.

Cả đêm Tô Thế Viện không về, ngủ lại trong phòng của Ninh Số. Sáng hôm sau lái xe đưa Ninh Số ra sân bay rồi mới đến công ty, buổi tối hôm đó cô về nhà, nghênh đón cô là người đàn ông nào đó đi cả đêm không về, cô không biết anh là có chuyện hay là đang cố ý trả đũa cô nữa, cảm thấy anh như vậy thật là trẻ con.

Hai người nhờ vậy mà yên ổn trải qua mấy ngày.

Thứ bảy, Tô Thế Viện ngủ nướng không chịu tỉnh giấc, định bụng sẽ ngủ tới tận trưa luôn. Tuần vừa rồi thật khiến cô mệt đến chết, chân vừa bị thương, công việc lại bận rộn, hơn nữa cuối tuần tới là phải đi tuyển chọn người mới rồi, cô phải tận dụng cuối tuần này nghỉ ngơi cho tốt.

Đang ngủ say, điện thoại di động chợt vang lên, nhìn màn hình thấy là ông cụ gọi, cô mơ mơ màng màng nhận, giọng nói hiền lành của ông cụ lập tức vang lên, "Thế Viện, hôm nay con và Thính Phong đều ở nhà cả chứ?"

"Chắc là thế ạ. Có chuyện gì vậy ạ?"

Không thấy tiếng anh ta đi ra ngoài, hẳn là hôm nay ở nhà.

Ông cụ cười, "Vậy thì tốt. Hôm nay ba xuất viện, đến tối ba, mẹ và cả Thính Vũ nữa sẽ đến chỗ hai đứa ăn cơm tối."

"Dạ?" Cô ngồi bật người dậy, có chút chưa hiểu, "Ăn... ăn cơm tối?"

"Đúng vậy, tới giờ ba vẫn chưa đến chỗ hai đứa xem xem hai đứa sống thế nào."

Giọng nói của ông cụ rất ân cần, cô vội vàng nói, "Rất tốt ạ! Chúng cháu sống rất tốt, bác không cần phải sang xem đâu ạ."

"Vậy cũng phải đến xem thế nào chứ, thằng nhóc thối tha kia luôn bắt nạt con, ba không yên tâm được. Quyết định vậy đi, ba cúp trước đây."

Ông cụ nói xong, không thèm để ý đến cô đang kháng nghị, cúp luôn điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC