Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn buồn ngủ của Tô Thế Viện hoàn toàn biến mất, sửng sốt hồi lâu xuống giường, vội vàng xông ra gõ cửa phòng Trác Thính Phong,

"Trác Thính Phong, anh dậy chưa?"

"Mới sáng sớm đã xồng xộc chạy sang gõ cửa phòng tôi chi vậy? Muốn gặp tôi đến không đợi được sao?"

Anh cầm ly nước chậm rãi từ phòng bếp đi ra, cô không có tâm trạng nào để ý đến lời nói không đứng đắn của anh,

"Ba anh gọi điện nói tối nay ba mẹ với em gái anh đến đây ăn cơm!"

Trác Thính Phong mới vừa tao nhã uống một ngụm nước, vừa nghe thấy lời cô nói liền không chút hình tượng phun ra, thật may là khoảng cách giữa hai người cũng khá xa, cho nên Tô Thế Viện không bị phun lên.

"Chuyện quái quỷ gì vậy!"

Trác Thính Phong nổi cáu rống lên một tiếng, rồi vọt thẳng vào phòng ngủ của mình cầm điện thoại gọi về cho ông cụ:

"Sao lại tới đây ăn cơm chứ? Nếu muốn cả nhà ăn cơm cùng nhau thì chúng con về nhà là được rồi."

Ba người bọn họ tới đây ăn cơm chẳng phải là vì muốn nhìn anh mất mặt sao? Chẳng lẽ họ không biết anh không biết nấu cơm sao?

Lúc này anh còn chưa thực sự coi Tô Thế Viện là người nhà của mình, chưa muốn nhờ cậy cô vào bếp làm cơm tiếp đãi bố mẹ với em gái mình đâu.

Ông cụ không khách khí mắng anh, "Đồ không có lương tâm, chẳng lẽ con định để cho ba mẹ con già yếu nằm liệt trên giường không động đậy được vẫn không được ăn cơm con nấu sao? Lại còn không cho ba mẹ vào nhà. Sao ba lại đẻ ra thằng con bất hiểu như vậy chứ!"

Trác Thính Vũ ở bên cạnh phụ họa, "Đồ không có lương tâm! Đồ bất hiếu!"

Trác Thính Phong bị ông cụ mắng là không có lương tâm, bất hiếu làm cho nổi điên lên. Anh bất hiếu ư? Anh là đứa con có hiếu nhất trên đời này đấy! Thay ba trả nợ, có đứa con nào vĩ đại như anh không?

Người sĩ diện thà chết chứ không muốn chịu danh bất hiếu như anh cuối cùng cũng đành thỏa hiệp, "Được rồi, được rồi, mấy người muốn tới thì cứ tới đi. Con gọi điện cho quán ăn ngon nhất thành phố Ôn mang đồ ăn đến tiếp đón, ba người đã hài lòng chưa?"

Anh là người có tiền, đừng tưởng rằng anh không biết làm cơm thì không tiếp đãi được bọn họ.

"Con dám!" Ông cụ lại rống lên, "Cơm mua bên ngoài có thể có mùi vị gia đình được sao? Chẳng lẽ ba đến nhà con chỉ vì muốn ăn cơm con mua bên ngoài sao?"

Câu nói này của ông cụ khiến anh đang giận dữ chợt hiểu ra, thì ra ông cụ muốn tới xem anh và Tô Thế Viện sống với nhau thế nào.

Tô Thế Viện ở bên ngoài nghe anh với ông cụ cãi nhau đến trời đất quay cuồng, đau cả đầu, vừa xoay người định rời đi thì thấy anh cúp điện thoại đi ra, vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi cô, "Làm sao bây giờ?"

"Sao tôi biết được?"

Cô hỏi ngược lại anh, là ba mẹ với em gái anh tới, cô làm sao biết anh định tiếp đãi như thế nào chứ.

Dáng vẻ không liên quan đến mình của cô khiến Trác Thính Phong chỉ hận không bóp chết được cô, "Chẳng lẽ cô không sống ở đây sao? Chẳng lẽ không phải vì kết hôn với cô nên tôi mới bị ông cụ ép thế này hay sao?"

Còn nhớ trước kia anh sống tự do, thoải mái thế nào, từ lúc kết hôn với cô hết bị ông cụ ép ở chung, giờ lại ép nấu cơm.

Tô Thế Viện đáp, không phải cô không hiểu ra ý đồ ông cụ đòi đến đây, chỉ là ông cụ nhất định ép hai người bọn cô giả bộ thành đôi vợ chồng ân ái sao?

"Dọn dẹp một chút rồi đi mua nguyên liệu về, tôi sẽ nấu." Cuối cùng cô nói.

Một mình cô học ở Anh hơn ba năm, lúc chưa qua lại với Steven cô đều tự mình nấu ăn, tuy không xuất sắc, nhưng mấy món ăn gia đình bình thường không làm khó được cô.

"Cô chắc chứ?" Trác Thính Phong hoài nghi hỏi lại, nguyên nhân là vì mấy ngày này sống chung với nhau, trừ cái đêm cô nấu mì ra, anh chưa từng nhìn thấy người phụ nữ này nấu nướng gì cả. Ngoài việc cô đem lại cho người khác cảm giác cô là người của công việc ra thì bình thường cô cũng mang vẻ lạnh lùng lãnh đạm, thật sự là không tưởng tượng ra được cô có thể vào bếp nấu cơm.

Tô Thế Viện không thèm để ý đến anh, đi vào phòng của mình.

Chốc lát sau, cô ăn mặc chỉnh tề đi ra, vừa đúng lúc anh thay quần áo xong từ phòng ngủ bước ra, hai người nhìn quần áo trên người đối phương cùng màu với quần áo mình đang mặc, đồng thời quay người về phòng mình thay bộ khác.

Lúc đi ra không ngờ vẫn cùng màu với nhau, Tô Thế Viện bất đắc dĩ, thế quái nào hai người bọn cô lại ăn ý như vậy chứ, ngay cả mặc quần áo cũng có thể thành đồ đôi được.

"Lần này tôi mặc đồ màu trắng, anh mặc màu đen, OK?"

Vì để tiết kiệm thời gian, cô đành phải quy định màu sắc quần áo của hai người, Trác Thính Phong khinh thường hừ một tiếng, "Cô cho rằng tôi muốn mặc thành đồ đôi với cô sao."

Sau đó liền xoay người vào gian phòng của mình.

Lần nữa ra ngoài cô đã thay thành chiếc áo khoác mỏng màu trắng, quần jean, đi giày Martin, còn anh thì mặc chiếc áo khoác màu đen, cuối cùng cũng không giống màu nhau nữa. Lúc đi ra cửa, nhìn hình ảnh hai người trong gương lớn, phát hiện ra hai người mặc như vầy còn mờ ám hơn, cô không khỏi buồn bực.

Anh lái xe chở cô đến siêu thị gần đó để mua nguyên liệu nấu ăn. Bởi vì anh đột nhiên chạy đi đâu đó, cô đành phải đẩy xe một mình chọn đồ cực nhanh cũng mặc kệ anh ta, dù sao nhìn anh ta vụng về như vậy hẳn không biết mua thứ gì có thể ăn được.

Lúc đến quầy thu ngân xếp hàng chờ tính tiền, anh mới cầm hai cái hộp gì đó thong thả đi tới chỗ cô, tiện tay đặt vào xe để hàng, cô không biết là thứ gì liền cầm lên xem, "Cái gì đây?"

Nguyên liệu nấu ăn cô đã mua đủ cả rồi, anh còn mua thêm gì nữa chứ. Hơn nữa, anh ta biết mua sao?

Vừa cầm lên nhìn cô liền đỏ mặt, vội vã ném về.

Anh ta mua bao cao su!

Cô mới chỉ làm có một lần, mà lần đó anh không hề dùng, ai mà biết được bao cao su lại đựng trong cái hộp thế này chứ, nếu biết trước có chết cô cũng không cầm lên.

Cô ngửa đầu trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nói nhỏ, "Anh mua cái này làm gì?"

Lại nói thói quen đi giày cao gót của cô, hôm nay cô xỏ đôi giày đế thấp khiến cô cảm thấy mình thấp hơn anh rất nhiều, nói chuyện phải ngửa mặt thực sự rất mỏi cổ.

"Dùng!"

*

Trác Thính Phong đoán được cô sẽ nói như vậy, cho nên mới bá đạo hôn cô, anh không muốn cánh môi ngọt ngào mềm mại này của cô nói ra những lời khó nghe như vậy.

Tô Thế Viện tức giận đẩy mạnh anh ra, miết mạnh môi mình, cơ thể vì giận mà phát run, "Anh thật quá đáng!"

Anh cười, không đồng ý nói, "Bảo bối, đừng tức giận như vậy, chúng ta còn phải giả bộ ân ái trước mặt ông cụ đấy, chẳng lẽ cô quên rồi sao?"

Tô Thế Viện không nhịn được nữa mở cửa xuống xe đi trước, bỏ Trác Thính Phong lại một mình xách theo túi lớn túi nhỏ nguyên liệu nấu ắn.

Trong lòng Tô Thế Viện cảm thấy rất khổ sở, cô không muốn chơi trò tình cảm với anh.

Cô không biết rốt cuộc anh có thái độ thế nào với cô, là cảm thấy dù sao đã kết hôn ngu sao mà không ngủ với cô, hay là vì anh có tình cảm nam nữ với cô nên mới làm những hành động thân mật này?

Nhưng nếu đúng là anh có tình cảm với cô, thì hôm đó Lăng Hữu nói anh còn tình cảm với Lăng Tuyết là sao chứ?

Con người sao có thể trong lòng đã có một người lại có thể thích người khác được?

Theo cô thấy, hoặc là anh không thực sự yêu người trong lòng, hoặc tình cảm của anh với người khác kia không phải là thật.

Về đến nhà, nghĩ tới chuyện còn phải đối mặt với ông cụ, cuối cùng cô cũng bình tĩnh cư xử với anh. Cô vào phòng thay vào bộ đồ mặc ở nhà rồi đi ra phòng bếp, liếc Trác Thính Phong nhàn rỗi đứng đó,

"Đây là lần đầu tiên tôi phải nấu nhiều đồ ăn như vậy, có thể phải chuẩn bị hết cả buổi trưa, nếu như anh không có chuyện gì thì dọn dẹp qua một chút đi, tôi thấy nhà bẩn rồi đấy."

"OK, để tôi gọi người giúp việc tới!"

Trác Thính Phong vui vẻ đáp, lấy điện thoại di động ra định gọi. Ngày trước anh thường xuyên ở Mỹ, cho nên có thuê người giúp việc một tuần tới đây dọn dẹp một lần.

Tô Thế Viện nghe anh nói như vậy liền giơ tay ngăn anh gọi điện thoại, "Vậy thì để tôi bớt thời gian ra quét dọn, anh trả tiền cho tôi là được."

Trác Thính Phong ngạc nhiên đến suýt chút nữa rớt cả cằm, "Cô thiếu tiền sao?"

Cô thu tay lại, cúi đầu rửa rau nói, "Đúng vậy, thiếu rất nhiều tiền. Sắp quay phim truyền hình rồi, toàn bộ tiền bán căn nhà cũ đều dồn vào đấy cả."

Chi phí để quay một bộ phim truyền hình rất lớn, hơn nữa cô không muốn làm ẩu, một khi đã làm thì phải làm thật hoàn hảo, dù là chụp ảnh hay chế tác hậu kỳ, trang phục diễn viên hay đạo cụ, cô đều yêu cầu phải là tốt nhất.

"Cô đã bán căn nhà cũ đi rồi sao? Bán cho ai?"

Trác Thính Phong nhớ tới ngày trước gặp cô ở văn phòng bất động sản, cô vẫn cúi đầu rửa rau, "Không biết, người mô giới không chịu tiết lộ, nói người mua nhà yêu cầu không được tiết lộ thông tin của họ."

Lúc nhận được điện thoại của người mô giới nói căn nhà cũ của cô đã được bán, cô rất đau lòng, cũng rất không nỡ, nhưng cô còn cách nào khác nữa đâu? Cô thầm thề với mình, một ngày nào đó nhất định cô sẽ mua lại căn nhà ấy, vì vậy liền hỏi thông tin người mua, đáng tiếc người mô giới nhất định không chịu tiết lộ.

Ngày đi làm thủ tục sang tên cũng không thấy người mua kia đâu, chỉ có trợ lý đến.

Trác Thính Phong không nói gì nữa, im lặng đứng đó chăm chú nhìn cô. Cô mặc bộ đồ màu xám nhạt, cúi đầu lặng lẽ rửa rau, mái tóc ngắn được vén ra sau tai, để lộ gò má xinh đẹp.

Người phụ nữ này quá bản lĩnh rồi, đã nghèo đến phải để ý mấy trăm đồng lại còn có thể bình tĩnh như vậy.

Anh rất muốn hỏi cô, nếu như không có chuyện ngày hôm nay, cô định sẽ kiếm thêm thu nhập bằng cách nào. Nhưng cuối cùng lại không có hỏi, anh sợ câu trả lời của cô khẽ khiến mình không đành lòng.

Suy nghĩ một chút lại hỏi,

"Vậy sao cô không tìm nhà tài trợ? Tìm vài công ty lớn cùng đầu tư vào bộ phim này."

Cô tự giễu cười, "Anh cho rằng với tình hình của Tô thị lúc này mà còn quay phim truyền hình sẽ có người đồng ý đầu tư sao? Dĩ nhiên, nếu tôi thực sự muốn cũng không phải là không kêu gọi được, chỉ là tôi không muốn bị người ta ức hiếp lần nữa thôi."

Với sự xinh đẹp, quyến rũ của mình, cô nghĩ sẽ kiếm được không ít tiền tài trợ nha, nhưng chẳng lẽ lần nào cô cũng cam chịu để đám đàn ông đó ức hiếp, ép nằm dưới bọn họ sao?

Cô không muốn, cho nên quyết định tự lực cánh sinh.

Trác Thính Phong cau mày, "Cho nên cô dồn tất cả tiền bạc vào làm phim truyền hình sao? Cô có nghĩ tới ngộ nhỡ bộ phim không thu hút được khán giả thì cô sẽ giải quyết thế nào không?"

Còn nữa, hai nhà Trác Tô kết thân chỉ để làm cảnh thôi sao? Cô thực sự quyết định sau khi nhà họ Trác thay nhà họ Tô trả hết nợ ngân hàng thì không nhờ vả nhà họ Trác cái gì nữa sao?

Thật đúng là người phụ nữ cố chấp! Anh nghiến răng oán giận nghĩ.

Cô rửa sạch rau, vẩy nước trên tay, rồi mới quay đầu ngước mắt nhìn anh, cười nói, "Đánh cuộc một lần chứ sao! Có thế nào thành công cũng do mình mà thất bại cũng do mình mà."

"Đánh cuộc một lần? Sao lá gan cô lại lớn như vậy chứ! Cô đang chơi trò chơi hay sao?"

Trác Thính Phong không nhịn được rống lên, ngược lại cô rất bình tĩnh, "Lúc bị dồn vào chân tường không còn đường lui nữa thì lá gan không thể không lớn được, không phải sao? Anh làm chuyện gì cũng điều tra thực tế, tìm đủ mọi cách, phân tích đủ mọi phương diện, đó là bởi vì anh chiếm thế chủ động. Nhưng tôi, cả Tô thị nữa, vốn không có con đường thứ hai để đi."

Cô dùng giọng nói chắn chắn kiên định để che giấu đi sự bất lực yếu đuối của mình, làm cho sự nóng nảy của anh dần biến mất.

Anh cau mày nhìn cô, móc bóp lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô,

"Cô phụ trạc quét dọn nhà cửa hai năm này, tôi đưa tiền trước cho cô. Còn nữa, chỉ cần tôi có ở nhà, cô phải nấu cả cơm nữa!"

Tô Thế Viện có chút ngạc nhiên, không ngờ anh lại hào phòng như vậy, liếc mắt nhìn chiếc thẻ lấp lánh có tên một ngân hàng quốc tế lớn nào đấy, trong lòng không khỏi run lên,

"Trong thẻ này của anh có bao nhiêu tiền?"

"Tôi đếm được sao?"

Anh ngang ngược nhét vào tay cô, Tô Thế Viện vội vàng rụt tay về,

"Không được, quá nhiều!"

Không đếm được hẳn là rất nhiều, khiến cô có cảm giác như mình đi giật tiền của người ta vậy, cô chỉ muốn anh trả đủ tiền quét dọn vệ sinh là được rồi.

Anh kiên quyết nhét trở lại, cười gian xảo, "Nếu cô ngại nhiều thì có thể thêm một công việc nữa?"

"Việc gì?" Cô không hiểu hỏi lại, anh nói nhỏ bên tai cô,

"Ngủ chung!"

Cô tức giận đẩy anh ra, "Anh nghĩ hay quá ha!"

Anh toét miệng cười, "Được rồi được rồi, cô cứ cầm trước đi, tiền của tôi đều ở trong đó, cô cần bao nhiêu thì cứ lấy."

Nói xong anh xoay người đi ra ngoài, cô đành cất thẻ ngân hàng đi.

Trong lòng đầy biết ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC