Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng ở nhà dưỡng bệnh, Lâm Bảo cũng phải quay lại trường, nhưng lần quay lại này đã thay đổi rất nhiều mà cậu không biết.

Lần này đích thân Mộ Thiên đưa cậu đi học, trên xe anh nói.

- Bảo bối, nếu mệt thì nói anh, anh đến đón em về nhớ chưa?.

- Vâng, thưa ông xã đại nhân.

Đây đã là lần thứ n, anh nhắc đi nhắc lại câu này rồi.

- Bà xã bảo bối, hay là em đừng đi học, ông xã nuôi nổi em mà.

- Thiên, không lẽ anh muốn em ở nhà buồn ngốc đến bệnh hả?.

Đôi mắt to tròn như sắp khóc, đây là chiêu cậu hay dùng để đối phó anh.

- Được, được rồi, chiều theo bảo bối.

Quả nhiên, chiêu này lợi hại nhất, ha ha ha.

- Nhưng mà bảo bối, giờ anh rất nhớ em.

Giọng nói mang theo uỷ khuất, tội nghiệp làm lòng Lâm Bảo mềm nhũn. Xe dừng ngay cổng trường, Lâm Bảo nhướng người qua hôn lên khoé môi của anh rồi bỏ lại một câu mở cửa xe bước xuống.

- Trưa nay sẽ có bất ngờ cho ông xã.

Mộ Thiên sủng nịnh nhìn theo bảo bối của mình lắc đầu cười lái xe đến công ty.

Xe dừng lại trước cổng tập đoàn Thiên Bảo, mở cửa xe bước xuống quẩy chìa khóa xe cho bảo an, anh đi vào công ty, hai hàng người cúi đầu chào anh.

Chào Chủ Tịch.

Phất phất tay bảo mọi người đi làm việc của mình, anh đi vào thang máy dành riêng cho Chủ Tịch, ngón tay thon dài bấm con số 100.

Tinh.

Thang máy dừng lại tầng cao nhất của tòa cao ốc, tầng dành riêng cho Chủ Tịch, anh bước ra liền thấy gương mặt xinh đẹp tươi cười của nữ thư ký Elma, anh bỏ lại một câu.

- Pha cho tôi một ly hồng trà.

- Vâng ạ.

Mở cửa, cởi áo khoát vét ra sau ghế ngồi xuống bàn làm việc bắt đầu xử lý văn kiện.

Cốc cốc cốc.

- Vào đi.

- Chủ Tịch hồng trà của anh.

Thư ký Elma đặt ly trà xuống trước mặt anh.

- Để đó đi.

Mộ Thiên giờ giống như vị đế vương cao cao tại thượng đang ngồi phê duyệt tấu chương khiến Elma si mê nhìn anh không chớp mắt.

Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của cô thư ký làm cho Mộ Thiên chán ghét lạnh lùng lên tiếng.

- Cô còn việc.

- Dạ, dạ không có.

Thư ký Elma lấy lại tinh thần lắp bắp trả lời.

- Không có thì lui, không có lệnh của tôi không ai được phép tiến vào.

- Vâng ạ.

Thư ký lui ra, Mộ Thiên nghĩ có nên đổi thư ký hay không, thôi dù sao cô ta cũng chưa làm gì quá đáng, tha cho cô ta lần này vậy.

**********

Lâm Bảo trên đường đi đến lớp, cảm thấy có gì đó không đúng, mọi người hình như không còn tự nhiên như trước nữa, mang theo tâm trạng chẳng ra đâu ngồi vào bàn học.

Tần Diệp sau lần trước Mã Hàn bắt đi khám bệnh thì phát hiện có thai một tháng rồi, và thế là bị Mã Hàn cưỡng chế ở nhà dưỡng thai, ba mẹ Mã cũng dọn đến ở chung để tiện chăm sóc cho Tần Diệp.

Còn An gia sau khi trải qua sự việc kia, tuy không đến mức phải phá sản nhưng cũng không còn được như xưa, An Phỉ Nhi thì nghỉ học làm thủ tục ra nước ngoài du học, An gia cũng chuyển việc làm ăn ra nước ngoài định cư mãi mãi không quay trở lại.

Không có Tần Diệp bên cạnh, bạn bè thì nói chuyện khách sáo, Lâm Bảo cảm thấy vô vị liền đứng lên xin phép về sớm. Cậu điện thoại cho tài xế đến đón, kêu hắn chở đến Mã gia, lúc đi ngang trung tâm sữa, Lâm Bảo kêu dừng xe, cậu mua rất nhiều loại sữa cao cấp dành cho người mang thai.

Đến trước cổng biệt thự Mã gia, người giúp việc chạy ra mở cửa, tài xế cho xe chạy thẳng vào cửa chính rồi dừng.

- Tiểu Bảo thiếu gia, thiếu phu nhân nhà chúng tôi đang đợi cậu bên trong đó.

Lâm Bảo gật đầu mỉm cười rồi đi vào, tài xế cầm quà theo sau, trong đại sảnh phòng khách, ba mẹ Mã đang nói gì đó với Tần Diệp rất vui vẻ, bên cạnh còn có một cô gái lạ mặt.

- Cháu chào bác trai, bác gái, hai bác vẫn khỏe chứ ạ.

Ba mẹ Mã nhìn thấy Lâm Bảo, thân thiện kéo tay cậu ngồi xuống bên cạnh.

- Ôi Tiểu Bảo, cháu đến chơi đó à, nào để bác xem, lần trước nghe con nằm viện, đúng lúc hai bác đang ở nước ngoài nên không thể vào thăm được.

- Không sao đâu ạ, giờ cháu đỡ nhiều rồi.

Như nhớ ra điều gì, cậu a một tiếng.

- Xem cháu mau quên chưa, đây là quà cháu kính hai bác, còn đây là sữa bầu mình mua cho cậu và bé con.

Vẫy tay bảo tài xế đem quà lên để trên bàn

- Tưởng cậu đã quên luôn người bạn là mình đây rồi chứ.

Tần Diệp giả vờ giận dỗi nói.

- Làm sao sẽ, tại Thiên cứ bắt mình nằm trên giường suốt, cho nên đến giờ mình mới ghé thăm cậu được.

- Thôi được rồi coi như tha thứ cho cậu, cậu uống gì mình pha, hồng tra nhé.

Tần Diệp chuẩn bị đứng lên mẹ Mã liền vội vàng nói.

- Con ngồi đi để mẹ pha cho.

- Không sao đâu ạ, mẹ ngồi chơi với A Bảo đi.

Cô gái ngồi im lặng một bên giờ mới lên tiếng cười nói.

- Để con vào phụ A Diệp.

Nhìn cô ta đi theo Tần Diệp xuống bếp pha trà, Lâm Bảo nghiêng đầu hỏi.

- Cô ấy là...?.

- À, con nói A Mẫn à, nó là con gái của tập đoàn Tô thị, là bạn thuở nhỏ với A Hàn, hôm nay đến đây thăm hai bác.

Lâm Bảo gật đầu mỉm cười như đã hiểu.

Ba người ngồi trò chuyện vui vẻ thì bỗng nhiên có tiếng hét từ phòng bếp vọng lên, Lâm Bảo và ba mẹ Mã hoảng sợ vội vàng chạy xuống, ba người đều mang một tâm trạng rằng cầu mong cho Tần Diệp đừng xảy ra chuyện gì, nếu không, không ai chịu nổi cơn thịnh nộ của Mã Hàn.

Nhưng khi bọn họ xuống đến nơi thì thấy.....phải nói là dở khóc dở cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net