Chương 15: Bố nó cũng không phải vô dụng đến như vậy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thục Mãn trừng mắt nhìn từng người ngồi đối diện và xung quanh cô.

Sơ Thiểu Khang vẫn trầm mặt như thường lệ.

Trúc Lâm thì nữa cười nữa không ngã ngớn như tính bình thường của cậu ta.

Bên cạnh, A Hoàng và hai đàn em của hắn cũng đang trừng mắt nhìn cô.

Tất cả những người này làm cô thật ngứa mắt. Người cô muốn lại không có ở đây a.

Trong lúc cô lôi kéo Trúc Nghị vào chơi bài thì Sơ Thiểu Khang xuất hiện và đòi chơi cùng.

Khi đã chuẩn bị chơi thì đám người A Hoàng xuất hiện, bọn họ đến nói gì đó với Trúc Nghị và anh phải đi giải quyết việc nên không thể chơi cùng với cô được.

Vì buồn chán nên đám A Hoàng cũng xin chơi cùng, vì có tất cả 6 người, không thể chơi bài nên mọi người đã chuyển qua...

Không khí cực kì căng thẳng. A Nhị, một trong những tên đàn em của A Hoàng cầm những cái thẻ đưa ra trước mặt mọi người.

- Để tôi bốc trước.

Cô nhao nháo vươn người về phía trước, cầu trời khấn Phật cho cô chọn được the vua a.

Cô nhắm mắt cầu nguyện xong đưa tay rút một tấm thẻ.

Lén nhìn vào bên trong, cô cười khổ.

Trật nữa rồi.

Mọi người còn lại lần lượt bốc. Bỗng A Tam, đàn em còn lại của A Hoàng bỗng la lên.

- Tôi trúng tấm vua rồi. Tôi được làm vua rồi ha ha.

Sắc mặt mọi người cực không tốt, sắp tới sẽ xảy ra điều gì khủng khiếp lắm đây.

- Được rồi. Số 3 nói yêu số 4 đi.

A Tam đắc ý nói, có trò hay rồi đây.

Trong đây chỉ mình Tiểu Mãn là nữ, nếu cô không có trong các số đó thì...haha.

May quá, cô số 5 haha. Vậy ai là số 3 và 4 vậy.

- Tôi số một. Không phải tôi.

Trúc Lâm reo lên sung sướng.

Cô liếc mắt sang nhìn Sơ Thiểu Khang, anh không có biểu cảm gì cả. Đừng nói là trúng rồi nha! Là thật thì quả là chuyện động trời. Hắc hắc...

- A Tam, có tin tôi đánh chết cậu không?

A Hoàng tức giận nói, thì ra cậu ta là số 4 nha.

Vậy số 3 là A Nhị hay Sơ Thiểu Khang đây.

Chỉ cần tưởng tượng cảnh Sơ Thiểu Khang nói yêu A Hoàng thôi là cô phấn khích rồi. Mu ha ha...

- Tôi số hai.

Sơ Thiểu Khang bình thản nói.

" Rắc rắc" tâm trạng phấn khích lúc nảy giờ đã đóng băng và muốn vỡ vụn. Không phải chứ, anh ta sao lại may mắn vậy.

- A Tam---

A Hoàng nghiến răng nghiến lợi.

- Chỉ là trò chơi thôi mà, đại ca tha cho em.

A Tam cười khổ.

- Này, đã chơi thì chịu đi chứ, các cậu có phải là đàn ông không?

Nghe Trúc Lâm khiêu khích, A Hoàng không chịu thua, vì bất đắc dĩ nên cũng chịu làm, ngồi nghe A Nhị tỏ tình.

A Nhị nuốt nước miếng cái ực nhìn khuôn mặt giận dữ phía trước.

- Đại ca, chỉ là trò chơi thôi.

A Nhị trấn an.

- Biết rồi. Nhanh đi...

Nghe A Hoàng thúc giục, A Nhị lấy hết can đảm. Nhắm mắt nghiến răng nói.

- Tôi yêu cậu.

-...

Không khí xung quanh lâm vào trầm mặc, không ai nói gì cả. Tất cả đơ ra như bị đóng băng.

- Ừ.

A Hoàng lạnh lùng đáp, mặc cho A Nhị đã đỏ mặc như quả ớt.

Cảnh tượng sao mà bi đát vậy trời. Thật không có hứng thú.

- Chúng ta chơi tiếp đi.

A Tam nhanh nhảu phá tan bầu không khí mù mịt này.

Ván thứ hai.

- Số 2 đá mông số 3.

Cô hào hứng xoắn ống quần lên, khởi động chân trái.

" Bốp" cô dùng hết sinh từ khi bú sữa mẹ đá vào cái mông của A Hoàng.

- Trúc Lâm!

A Hoàng gào rít lên giận giữ.

- Tôi vậy là quá nhân nhượng rồi.

Trúc Lâm thong dong cầm thẻ vua trên tay lười biếng nói. Cảnh tượng cũng quá huy hoàng đi.

Ván thứ 3.

Trúc Lâm buồn rầu ôm lấy A Tam, rồi nhẹ nhàng bế cậu ta lên theo kiểu công chúa rồi xoay một vòng.

Cô như vậy là quá lương thiệt rồi, ai bảo tấm thẻ vua về tay cô chi. Haha...

* Ván thứ 4.

A Hoàng cười lên thật lớn, cuối cùng hắn cũng được trả thù rồi.

- Số 1 hôn số 2 đi.

Hắn khoái chí nói.

- Khốn khiếp, cậu giỡn với tôi đấy à.

Cô bật giật, chạy thẳng tới chỗ A Hoàng, xách cổ áo hắn lên mà la hét.

Tất cả mọi người đều không kịp với phản quá nhanh của cô.

A Tam ngồi gần Cố Thục Mãn, nhìn thấy tấm thẻ mà cô làm rơi.

- Thì ra cậu số 1. Thảo nào giận dữ như vậy.

Tất cả mọi người hiểu ra rồi bật cười.

- Chỉ là trò chơi thôi mà. Đã chơi thì phải chịu chứ. Tiếc quá, tôi là số 5.

A Nhị nói.

- Tôi thì số 3 nga.

A Tam hùa theo.

Tất cả mọi người đều đổ ánh mắt về phía Trúc Lâm và Sơ Thiểu Khang đang ngồi chính giữa.

Không phải chứ, cô phải hôn một trong hai người này à. Không thể được, a....

- Rốt cuộc ai trong hai người là số 2?

Cô cắn răng hỏi. Bây giờ phải xử lí sao đây?

Trúc Lâm mặt không biết biểu cảm gì, cầm tấm thẻ giơ lên cho mọi người xem. Ánh mắt lại từ từ dời qua chỗ Sơ Thiểu Khang.

Không phải chứ! Cậu ta lại là số 4, vậy...

Liếc nhìn Sơ Thiểu Khang, cô toát mồ hôi lạnh.

Anh bình tĩnh mà nhìn cô mỉn cười, tỏ vẻ như " tất cả nhờ em vậy". Nhìn biểu cảm ấy cô lại thấy tức tối hơn.

Quay đầu nhìn kẻ chủ mưu, ánh mắt cô trừng lớn. Hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu ta.

- Làm gì mà nóng tính như vậy chứ!

Cậu không làm cũng được như phải chịu phạt!

- Thà tôi chịu phạt cũng không làm.

Cô buông A Hoàng ra, hầm hực nói.

Nghe những lời cô nói, trong lòng ai đó rất buồn nhưng không nói tiếng nào, lặng lẽ đưa mắt nhìn cô, như muốn bóng hình đó ở trong mắt mình mãi mãi.

- Hình phạt là gì? Mau nói đi.

- Được, cậu trồng cây chuối xoay 1 vòng sau đó hãy sủa gâu gâu đi nào.
A Hoàng giỡn cợn nói.

- Cậu...

Cô cứng họng nói không nên lời. Hình phạt cũng quá ác đi, nếu cô không làm cũng không được, làm thế nào đây.

Suy nghĩ tối bời, cô đi tới bờ tường, chuẩn bị chịu hình phạt, cô sẽ không bao giờ chơi trò này nữa đâu.

- Cậu sao mà ác vậy. Chúng ta không chơi nữa.

Trúc Lâm nảy giờ mới lên tiếng. Cậu không muốn Tiểu Mãn phải khổ như vậy đâu.

- Lúc nảy điều cậu làm với tôi không ác sao. Đã chơi thì phải chịu. Tôi đâu bắt cậu ta chịu phạt, cậu ta có thể lựa chọn hôn Sơ Thiểu Khang nha.

- Cậu...

- Cậu cái gì mà cậu!

Trong lúc Trúc Lâm và A Hoàng đang cãi nhau. Sơ Thiểu Khang lặng lẽ đi về phía cô.Anh bỗng ôm cô vào lòng, thầm thì vào tai cô.

- Con cũng không phải của mình em, bảo vệ nó cho tốt. Bố nó cũng không phải vô dụng đến như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net