Chap 17 : Quyết định sẽ đi về đâu...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

So với ai, Đào Đào hiểu cậu nhất, cái gọi là bi phẫn khi Vương Dục đi ra ngoài ăn căn bản không phải lí do.

Lí do chỉ duy nhất, cậu không thích Vương Dục gặp mặt cô gái kia. Nếu Hạ Ngôn không nói, vậy cô cũng không cần vạch mặt bạn thân cô. Đây cũng xem như thấu hiểu.

"Uy, Ngôn, ăn nhanh đi."

"Ừ."

Chốc lát, cửa phòng liền có vài tiếng "cộc cộc". Cậu có thói quen không thích bị làm phiền nên hay đóng của phòng lại.

Thực sự cậu biết ai bên ngoài, đêm hôm khuya khoắc, còn có thể là ai đi gõ cửa phòng người khác ? Huống chi cậu cũng đâu thân mấy với ai.

Nhưng cậu có chút bất ngờ. Chẳng phải nói đi dùng cơm sao ? Nhanh như vậy đã trở về.

Cậu cũng không mở cửa, lớn tiếng hỏi.

"Ai vậy ?"

Một câu hỏi dư thừa cực điểm. Vốn trong lòng đã biết ai, vậy còn hỏi làm gì ? Chỉ là gặp mặt rồi không biết nói gì... đành kéo dài một chút thời gian điều chỉnh tâm tình bản thân.

"Tiểu Ngôn, anh về rồi.. mau mở cửa, bên ngoài rất lạnh."

Giọng nói Vương Dục có phần khàn khàn, có lẽ do trời lạnh nên âm thanh không mấy tốt.

"Tiểu cái đầu ngươi."

Mắng thì mắng, buồn phải buồn, mở cửa nhất định cũng phải mở. Trời lạnh thế này, ở bên ngoài không tốt.

Mở cửa ra, một mùi thơm của thịt nướng liền bay vào mũi.

"Xem này, anh mua cho em.".

Vương Dục cười đến híp cả hai mắt, nhìn thấy người kia như vậy, Hạ Ngôn liền không muốn mắng chữi nữa, vốn dĩ buổi cơm kia không thể từ chối... càng không phải Vương Dục đề xướng.. không liên quan cậu ấy.

"Vào đi."

Cậu mở cửa liền xoay vào trong ngồi. Lúc nãy cậu cũng biết trong phòng có Đào Đào nên cũng không làm mấy cái hành động thiếu suy nghĩ.

"Anh mua cho em, buổi cơm anh cũng không ăn nhiều, sợ em đói anh mua 3 phần, chúng ta cùng ăn."

Thì ra vậy sao ? Sợ cậu đêm đói nên mua cho cậu ? Rất ấm áp.

"Em ăn nhanh đi, một lát nguội mất."

Thế là hai tô mì kia liền bị bỏ rơi, Đào Đào được chia một phần thịt nướng, nhưng cái đùi kia cô không được ăn, nó bị Vương Dục cường hãn cướp đoạt cho Hạ Ngôn. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy mãn nguyện. Đối với "nguyên lão hủ" không cần ăn, nhìn cái này, đủ no.

_

Tháng mười một, trời liền chuyển lạnh, mấy cái cây hoa trồng phía dưới KTX cũng không ra nổi một bông, mấy cây to lớn thì bi thảm hơn, cả cái "áo" cũng không có mà mặc.

Hạ Ngôn cùng Vương Dục bước ra khỏi KTX tới lớp, hai người hôm nay mặc cái áo bông ra to... được rồi, thừa nhận thực ra áo bông của Hạ Ngôn to gấp đôi áo của Vương Dục, người kia rất sợ lạnh...

Hai người mang trên cổ cái khăn choàng đợt trước mua, có thể gọi là "khăn cặp" giống nhau y như đúc, cả họa tiết lẫn màu sắc.

Hạ Ngôn không muốn mang vào, thực quỷ dị, người khác nhìn thấy thì phải làm sao ?

Nhưng vừa mở cửa ra khỏi phòng, không khí lạnh liền ập vào... thực sự rất lạnh, cả người đông cứng luôn. Cái mùa đông quái quỷ ở phương Bắc nó lạnh gắp 10 lạnh Giang Nam.... cái kia.. Giang Nam sông nước hữu tình, rất thích nga.

Miễn cưỡng quay vào choàng cái khăn vào cổ. Vương Dục cũng không nói gì, trực tiếp làm hộ cậu, thái độ đã đoán trước...

Bước vào lớp, Hạ Ngôn nấp sau lưng Vương Dục, chủ sợ người ta phát hiện mình mang "khăn đôi".

Một đường đi cậu không dám thở mạnh, vừa đến chỗ ngồi, liền thở ra một hơi...

"Phù.. may quá."

"Hm ? May gì ?" Vương Dục nghi hoặc hỏi.

"Không có gì."

Không phải mọi người không biết, mà là biết cũng phải làm ngơ, biết cũng không thể nói ra, nói ra liền chết rất khó coi. Lấy ví dụ đi, nhìn cai vách tường kia đi, bị nứt một đường, còn có vết tì... thật đáng sợ, Vương Dục làm đấy, ngươi dám nói không ?

Một tiếng chuông báo vang lên, cả lớp tập hợp đủ.

Lớp trưởng cầm một bản thông báo đứng trước bàn giáo viên nói :

"Được rồi các bạn, có thông báo mới đây. Ngày 10/11 trường tổ chức cuộc thi Văn Hóa Nghệ Thuật. Các bạn cũng nghe nói chứ, cuộc thi này là mỗi năm tổ chức một lần, gồm các đề mục như đơn ca, song ca, diễn kịch, nhảy múa, hoặc trích một đoạn kinh kịch... lớp chúng ta tuy rằng không phải lớp chuyên, không giỏi như lớp chuyên, nhưng không có nghĩa là về mặt này chúng ta thua họ, để cổ động tin thần tham gia của mọi người, tớ sẽ tình nguyện ghi danh đầu tiên vào mục Đơn ca. Cả lớp cố lên.

Lớp trưởng này là một nữ sinh. Khuôn mặt tròn tròn đáng yêu, thân người nhỏ nhắn, giọng nói non nớt đáng yêu, không khác gì một loilita. Quả thật thanh âm rất dễ nghe.

Mọi người thấy lớp trưởng đã ghi danh, thân là thành viên lớp chẳng lẽ đứng nhìn vậy sao ?

Hạ Ngôn hăng hái tham gia thi, cậu thi nhảy múa, Hạ Ngôn cũng từng học qua một khóa cơ bản về nhảy múa, lưu ý, chỉ là khóa cơ bản, nên... nhưng con người mà ai cũng tự cho bản thân hơn người, đành phải chấp nhận thôi.

Vương Dục vốn định an phận thủ thường, nhưng thấy Hạ Ngôn ghi danh, cũng đành ghi theo, đề mục là nhảy múa...

Vương Dục nhảy múa... thật rợn người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC