Chap 20 : Hội Thi Văn Hóa Nghệ Thuật (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, cậu không có tiết, Hạ Ngôn thân thể cũng đã khỏe, có lẽ lâu như vậy không vận động nên khi vận động sẽ mệt mỏi nhiều hơn.

Vì cậu không có tiết nên sẽ không lên lớp. Cậu thì sẽ không tự học, đối với tự học mà nói, đó chính là dày vò cậu.

Không có việc gì làm, lớp trưởng cũng gọi cậu trưa đến phòng tập, dù sao tập nhiều một chút vẫn tốt hơn mà.

Đường Phi hôm nay cũng không tới, cậu ta nói phải đi bồi bạn gái mới quen. Cái kiểu trăng hoa ấy Hạ Ngôn cực kì ghét. Nên trước khi cậu đi Hạ Ngôn liền đâm chọt mấy câu.

"Trăng hoa phong lưu, mang bệnh nan y."

Dù nói, nhưng cái vẻ mặt rất là vô tội vẫn bày ra, như thể tôi chỉ nói vu vơ, tôi không biêt gì, tôi hoàn toàn vô tội, lão thiên làm chứng, tôi vô tội.

Đường Phi cũng hiểu một chút tính cách của Hạ Ngôn, cậu ta hay nói thật, cũng không thích mấy việc này, nên chỉ đành cười trừ.

"Tiểu Ngôn nói đúng, cậu ăn chơi có chừng mực, coi chừng tinh tẫn nhân vong, còn có nếu không chết mà mang HIV vậy rất hại người, tốt nhất cậu đâm xe vào chỗ đấy chết cho xong."

Đây là Vương Dục nói, cũng gật gật đầu vài cái như kiểu triết lí, toàn bộ đều có đạo lí, rất có đạo lí.

Đường Phi phút chốc đen mặt, cậu bất lực trước hai người này.

"Hảo, hai người các người trù tôi bị bệnh, phu xướng phụ tùy.. hảo công phu."

Vương Dục thì vẫn một bộ mặt liệt, còn Hạ Ngôn thì khói bốc ba tầng, độ nóng của cậu đem chiên trứng chắc còn có thể. Đại biểu cho tạc mao, rát dễ phát hỏa.

"Thao, con mẹ cậu chứ phu xướng phụ tùy..."

Rầm, một cai gối bay đến, Đường Phi nhanh chân chạy ra ngoài đóng cửa lại, cắ gói trực tiếp bay thẳng vào cửa, tao ra âm thanh rất lớn.

Âm thanh rất to, liền đánh thức hai người phòng bên.

"A~ chuyện gì xảy ra ?" Bạn A nói, liền lập tức bật dậy.

"Hôm trước nghe nói phòng bên có một nam sinh chuyển vào, có lẽ họ chơi some3" Bạn B còn lại liền phát biểu.

"Tôi thấy hình như là không phải, có thể là chồng trước của thụ, muốn quay lại đấy."

Bạn A cũng liền phát biểu ý kiến của mình, sau đó gật dầu. Rất hài lòng.

"Haizz, thực cẩu huyết, quá cẩu huyết."

"Haizz, thực cẩu huyết, quá cẩu huyết."

"Thực quá cẩu huyết..."

"Cẩu huyết..."

Sau đó không ai nói nữa, hình như đã ngủ tiếp. Thực ra ngoài ngủ ra, cũng chả biết hai người làm gì, chỉ có ngủ.

Tác giả : Thứ lỗi, nhân vật quá nhiều, kham không nổi, để cho hai ngủ đi =))))

Trưa một chút, Vương Dục cùng Hạ Ngôn soạn một ít đồ, mang ra ngoài, đi ăn sau đó chạy qua phòng tập luôn.

Hôm nay vẫn vậy, hai người vẫn là hai góc, chả ai thấy ai cả.

Hạ Ngôn học thêm một ít động tác mới, nhìn khá mềm dẻo, chẳng có khí khái nam nhi gì cả. Đành tự mắng trong lòng thôi, dù sao cậu cũng đáp ứng lớp trưởng rồi mà.

Buổi chiều liền kết thúc, hai người ra ngoài tìm gì đấy ăn, định 6h sẽ quay lại.

Hạ Ngôn đại khái có thể quen với cường độ luyện tập. Nên cũng không "dục tiên dục tử" như hôm qua nữa, chỉ hơi chóng mặt một chút. Do cậu xoay không đều nên huấn luyện viên mới bảo cậu học xoay, thế là xoay xoay xoay.... ! Rốt cuộc đầu óc đều quay, trên đầu sao bay...

"Tiểu Ngôn muốn ăn gì này."

Hạ Ngôn xoa xoa càm, tỏ vẻ suy tư như đang suy nghĩ một việc rất quan trọng.

"Cảm thấy thân thể không khỏe, tìm một tiệm thức nhanh ăn lót dạ một chút đi, khuya ăn tiếp."

Vương Dục nhíu mày, cậu không đồng ý ăn mấy cái thức ăn nhanh này, đại khái ăn nhiều rất không tốt cho sức khỏe.

Hạ Ngôn biết cậu ta muốn từ chối, liền kéo đi. Tránh để cậu ta nói ra miệng, liền bồi thêm một câu.

"Chỉ ăn một chút lót dạ."

Hạ Ngôn không hiểu, đối với người khác Vương Dục rất không thích nói chuyện, thậm chí điểm danh trên lớp học cũng lười mở miệng, suốt ngày trưng ra bộ mặt than, chả ai dám tới gần.

Nhưng nếu ở cùng một chỗ với cậu, Vương Dục cực kì nói nhiều, như bà tám vậy, trên trời dưới đất đều không sót một chữ.

_

Đến cửa tiệm thức ăn nhanh, Hạ Ngôn liền chọn một cái bàn, kéo Vương Dục lại chỗ đấy.

Một nhân viên nữ ra liền mời chào, đưa ra menu. Xung quanh tât cả đều bàn tán xôn xao. "A~ đẹp trai quá.", "Ngắm thêm một chút nữa, không phải mỹ cảnh dễ gặp..". "Tôi không ngại ngắm trai đẹp đâu.

Hạ Ngôn khinh bỉ trong lòng. Toàn một đám đàn bà con gái háo sắc.

Hạ Ngôn lúc đầu nói là ăn ít một chút, liền khống chế bản thân, chỉ gọi một cái pizza, Vương Dục cũng chỉ gọi một cái pizza.

Vương Dục rất hài lòng, Hạ Ngôn lúc nãy nói chỉ ăn một chút, cậu vốn không tin, hiện tại chỉ gọi một phần pizza.

Nhưng sau đó...

"Chị ơi, một phần Pizza."

"Chị ơi, một bánh mì."

"Chị ơi, một khoai tây chiên.

"Chị ơi.. "

"Chị ơi..."

Vương Dục đen mặt. Tình trạng này, liền thấy qua rồi. Nhưng không ngờ Hạ Ngôn lại nuốt lời "ăn một chút của mình."

Ăn xong, liền đi tính tiền, lần này Hạ Ngôn để xuất mình trả tiền, nhưng liền bị từ chối. Còn giản cái đạo lí "vợ ăn chồng trả tiền... đây là tiền chung... trách nhiệm gì đó..." thật muốn vả vào mặt hắn một cái mà.

Vừa mới định rời khỏi tiệm, một cô gái liền chạy đến chỗ cậu và Vương Dục.

"Cậu gì ơi, tôi rất thích cậu... cậu.. cậu có thể cho tôi xin số điện thoại được không." Hạ Ngôn có chút bất ngờ. Thời đại này con gái đều chủ động vậy sao ?

Vương Dục cũng không để ý, liền kéo Hạ Ngôn đi, chỉ để lại một câu nói.

"Tôi thích đàn ông."

Cô gái kia liền đứng hình "..."

_

Đi một khoảng xa, Hạ Ngôn liền nhéo vào bụng cậu một cái.

"Có cần nói thẳng vậy không."

Vương Dục đau quá kêu lên. "Aaa.~ cần cần, nhanh chóng chết tâm, trăm phần đều tốt cô ấy."

Hạ Ngôn cũng không đôi co nữa, cậu muốn đi mua trà sữa, Vương Dục dắt cậu mua.

Đến tiệm trà sữa, cậu gọi hai ly trà sữa hương nho, mua xong, định quay người đi, liền gặp Đường Phi đứng đấy không xa. Bên cạnh cậu ta có một cô gái.

Hạ Ngôn bất chợt gọi nhẹ một tiếng thì thầm trong miệng :

"Di Lâm Tuệ ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net