Chap 25 : Thật sự thương tâm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng không ngoài cái dự đoán kia, cô ta nhanh chóng sau đó liền gọi di động cho Vương Dục vài lần, lần nào Vương Dục cũng không từ chối, lần nào cũng lộ ra tài phú bản thân, đương nhiên Đường Phi và Hạ Ngôn sẽ ở một góc bàn xem bọn họ.

Lần nào Vương Dục "dùng cơm", Đường Phi đều nghiến răng nghiến lợi, bởi cô ta dùng bất cứ thủ đoạn nào để "động chạm" với Vương Dục.

Hôm nay cũng qua một tháng, cô ta hẹn Vương Dục ra ngoài, Vương Dục cũng không từ chối, liền đồng ý tiếp nhận.

Lần này bọn họ hẹn một một nhà hàng tình nhân, trong lòng Hạ Ngôn gào thét, chửi mắng điên cuồng Di Lâm Tuệ kia.

Con mẹ nó, bà nó, cô là đồ vô sĩ, cô là đồ không biết sĩ diện, cô là đồ lợi dụng, cô là đồ ăn cháo đá bát, cô là đồ không có lương tâm, công phu mặt dày cô luyện tới đăng phong tạo cực. Con mẹ nó !

Gào thét một lát, rốt cuộc tâm bình lòng tĩnh lại. Lúc này Vương Dục đã đi vào trong, Hạ Ngôn mới phát hiện một điều thực vi diệu.

Nhà hàng tình nhân, Vương Dục đi với cô Di Lâm Tuệ kia vào trong, bản thân cậu với Đường Phi thì như thế nào ? Hai đại nam nhân vào nhà hàng tình nhân ? Cái gì vậy trời...

Cậu và Đường Phi song song đi vào nhà hàng, tước đoạt bao ánh mắt của mọi người, may mắn là đã đặt trước, cách chỗ Vương Dục không xa.

Ngại chết người, hai nam nhân công khai đi vào nhà hàng tình nhân, vào bàn tình nhân, gọi một bàn thức ăn tình nhân...

Không chỉ bên này có không khí xấu hổ, Vương Dục bên kia cũng đã máu sôi chín, liệt Đường Phi vào danh sách đen, quyết định về kí túc xá hành hạ.

Một lúc sau, chai rượu vang trên bàn Vương Dục và Di Lâm Tuệ cũng đã vơi di một nửa.

Mặt của Vương Dục vẫn bình thản, nhưng cái Di Lâm Tuệ kia đã ửng đỏ, như người say.

Hạ Ngôn nhìn biểu hiện của cô ta mà chán ghét, rượu mới uống một nửa, với tựu lượng cô ta có thể say sao ?

"Dục ca, anh thật tốt, chẳng bằng cho bạn trai trước kia của em."

Cô ta lộ ra biểu tình khổ sở, Vương Dục trong lòng thật chán ghét. Thực sự vậy sao ? Tôi tốt hay là tiền tôi tốt ? Hạ Ngôn xấu xa hay cậu ấy nghèo ?

"Vậy sao ? Tôi thấy em thực sự thương tâm đi ?"

Vừa nói, Vương Dục cầm lấy ly rượu trên bàn nhấp môi.

Vương Dục mặt mày không đổi sắc, chậm rải hỏi lại cô ta, trên mặt mang một vẻ đau lòng thương xót, đương nhiên cái thương xót trên mặt Vương Dục lúc này chính là nghĩ lại những lúc Hạ Ngôn chịu ủy khuất kém đau đớn.

Bản thân cậu ghê tởm cô ta, há lại vì cô ta đau xót ? Điều này khẳng định không thể.

Cô ta nhân cô hội này liền nói ra một mạch, vẫn câu chuyện đó, vẫn vẻ mặt đó.

"Bạn trai trước em tên là Hạ Ngôn." vừa kể, trên mặt cô ta lộ ra nụ cười khổ, lúc trước Đường Phi là vì nụ cười này mà đồng ý bên cô.

"Hắn lúc đầu theo đuổi em, mỗi ngày đều bám lấy em, dần dần em có cảm tình với hắn, sau đó đồng ý quen hắn. Không ngờ ở bộ mặt thư sinh kia, chính là một con thú đội lốt người, một tuần sau đó, hắn bảo em là gia đình cần tiền, liền cầm đi 1 vạn từ chỗ em, hắn lấy tiền của em, nếu em không đưa liền bị hắn đánh, mắng. Em đã từng nói chia tay, nhưng lại bị hắn đánh, thời gian ấy rất ám ảnh... em không muốn nhắc."

Vương Dục thực sự muốn tát thẳng một ly nước vào mặt cô ta.

Không muốn nhắc ? Không muốn sao ? Con mẹ nó, con mẹ cô, cô nói không muốn liền một mạch nói ra cả diễn biến bộ kịch tự biên của cô, mẹ ! Công phu mặt dày cô còn dày hơn cả tôi rồi.

Mặt dù muốn đánh cô ta đến nóng cả tay, nhưng trên mặt vẫn một bộ mặt thương tâm.

"Vậy em thực sự thương cậu ta sao ?"

Cô ta liền chen vào : "em thực sự rất thương cậu ta, nhưng là trước đó."

"Hiện tại anh tốt với em như vậy, em cảm thấy rất vui."

"Dục ca ca, em thực sự rất thích anh, rất thích anh."

Cô ta nói, nhưng vẫn cười hì hì, như một điều hiển nhiên vậy, trên mặt lộ vẻ rất an lòng, một bộ mặt rất thỏa mãn có được Vương Dục.

"Tôi cũng..."

Vương Dục vừa mới mở miệng, phía sau cô ta đã truyền đến hai thanh âm quen thuộc.

"Tôi cũng rất thích em."

"Tôi cũng vậy, nhưng em thực sự lam tôi đau lòng."

Trên mặt Di Lâm Tuệ xanh không còn chút màu nào, quay lại nhìn, không ngoài dự đoán. Đó là Hạ Ngôn và Đường Phi, trên mặt vẫn mang tiếu ý.

"Di Lâm Tuệ, em bảo phải thăm về C thị thăm gia đình mà ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net