Chap 26 : Bộc phát tính nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Di Lâm Tuệ vẻ mặt xanh như không hề có chút máu nào, đôi con ngươi to lớn nhìn Hạ Ngôn và Đường Phi.

Trong lòng cô liền thật sự bi thảm, nơi nào không xuất hiện, lại xuất hiện chỗ này ? Thời gian nào không xuất hiện, ngay tại lúc này lại liền thấy ? Cô trong lòng liền liên tục vỡ tung, tay chân cô run rẩy...

"Hai người... hai người..."

Từ trong miệng cô nói ra mấy câu không đầu không đuôi, Vương Dục trong lòng thầm cười, ngoài mặt vẫn giữ bộ dáng quan tâm, liên tục hỏi Di Lâm Tuệ kia.

"Lâm Tuệ, Lâm Tuệ... sao vậy ? Không khỏe trong người sao ?"

"Đây là bạn em sao ? Mời họ ngồi đi."

Vương Dục lộ ra vẻ mặt sách giáo khoa mời chào, Đường Phi và Hạ Ngôn cũng không nói nữa, trực tiếp kéo hai chiếc ghế lại ngồi.

Cái hành động này thực bất thường, bất quá khoảng cách những chiếc bàn ăn rất xa, họ cũng không xen vào chuyện người khác, chỉ hai ba cái liếc mắt. Tốt, Hạ Ngôn vẫn chịu được.

"Hay là gọi thêm một ít món nữa đi, dù sao cũng là bạn Lâm Tuệ mà."

Vương Dục hiếu khách, định gọi phục vụ lại gọi món liền bị Di Lâm Tuệ chặn lại.

"Ấy, khoan đã, cái này... không tốt lắm..."

Làm sao có thể không ngăn lại ? Ở đây ăn sao ? Để cho hai người này từng một cái, một cái vạch mặt ?

Vương Dục nhíu mày ? "Sao thế ?"

Chưa kịp trả lời, Đường Phi lại hỏi : "Em sao thế ? Có sao không ? Anh đưa em về nhé ?"

Vừa nói, Đường Phi đưa tay kéo Di Lâm Tuệ đứng lên, xoay người lại Vương Dục, thanh âm như thản nhiên phát ra.

"Anh là anh họ của Lạm Tuệ phải không ? Tôi nghe Lâm Tuệ nói có một anh họ rất tốt, cảm ơn đã chăm sóc Lâm Tuệ, lần sau sẽ mời anh ăn cơm."

Hạ Ngôn, vẫn ngồi yên vị trí xem màn kịch này, cậu một lời cũng không nói, chỉ đâm đâm nhìn Di Lâm Tuệ.

Vương Dục đứng lên, cậu kéo cánh tay Di Lâm Tuệ lại "Tôi là bạn trai cô ta."

"Sao chứ, tôi mới là bạn trai vô ta ?" Đường Phi nói.

"Cô ta vừa tỏ tình tôi, tôi đã đồng ý."

Hai mắt đâm đâm nhìn Di Lâm Tuệ, Đường Phi liền buông cô ta ra. Cô ta hai mặt trắng dã nhìn Vương Dục và Đường Phi.

Có chết cô cũng không ngờ chuyện này xảy ra, có chết cũng không ngờ.

"Uy, Lâm Tuệ, không ngờ nha, là hai soái ca luôn, cô đúng là cực phẩm mà."

Người im lặng từ lúc đầu hiện liền mở miệng, còn nói đúng lúc, đúng trọng điểm, không ngần ngại đâm thêm một dao.

Mọi người xung quanh, lúc nãy nghe thấy động tĩnh thì nhìn sang chỗ này, cũng chứng kiến toàn bộ, lần này xe ra Di Lâm Tuệ thực sự mất hết mặt mũi.

"Cô có bạn trai rồi mà còn bài tỏ với tôi sao ?" Vương Dục một cái cười khinh thường cho cô, xong liền xoay người rời đi.

Đường Phi cuối người xuống nhìn cô "Chia tay đi, những thứ kia, toàn bộ cho cô." Cũng như Vương Dục, nói xong cũng xoay người rời đi.

Hạ Ngôn gọi phục vụ lại, tính tiền hai bàn thức ăn, sau đó đưa thẻ để thanh toán, đương nhiên cái thẻ kia của Vương Đại Thiếu.

Đợi phục vụ mang thẻ trả về, cậu cầm lấy rồi rời đi.

"Tự làm tự chịu." Cậu đi ra khỏi nhà hàng, chỉ để lại Di Lâm Tuệ với vẻ mặt hốt hoảng, cô không thể ngờ, Hạ Ngôn như vậy có thể nói ra mấy câu độc miệng như thế.

Chính cô không biết, người hiền lành mấy, nếu như chọc người đó giận dữ, chắc hẳn phát hỏa hơn người bình thường gấp trăm lần.

Hạ Ngôn vừa ra ngoài, đã có một chiếc oto đứng chờ ở đấy, cậu mở xe liền ngồi lên.

"Đi thôi."

Cũng không ai dám nói gì, với cái vẻ mặt kia thực sự quá là bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm người khác nhìn vào mà sợ hãi.

Đường Phi và Vương Dục nghĩ tới một màng vừa rồi, từng câu nói, từ cử chỉ họ đều nghe, đều thấy.

Cả cái kế hoạch kia cũng là do Hạ Ngôn dẫn dắt.

Đường Phi và Vương Dục trong lòng cùng có một ý niệm "nhất định không được đắc tội Hạ Ngôn, nếu không chết thì cũng mất nửa cái mạng"quá kinh khủng rồi.

Hạ Ngôn trước nay tuy cậu hơi phát cáu, nhưng tâm tính lại rất hiền lạnh, nhưng cũng không phải có ngoại lệ, người nào dám động vào người cậu quan tâm, chắc hẳn khó sống với cậu.

Ba người lái xe lại một căn nhà gần trường, xoay đó đi vào. Hạ Ngôn định hỏi cậu về căn nhà, nhưng chưa kịp hỏi Vương Dục đã mở miệng trước.

"Đây là nhà tôi mua khá lâu trước đó, nhưng chỉ sống một mình chán lắm."

Vừa nói, cậu nháy mắt với Hạ Ngôn một cái, đặt biệt nhấn mạnh "sống một mình".

"Nhà cậu mua sao, giàu nhỉ ?"

Lúc này nhìn lại ngôi nhà, khá rộng, được sơn phủ một màu trắng rất xinh đẹp.

Xe rẽ vào bãi đổ. Ba người xuống xe, Vương Dục lấy lí do nhà lâu không dọn rất bừa bộn nên cũng không vào, đành về kí túc xá, quyết định hôm nào tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net