Phần 2: part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Kaoru và Ryoji rốt cuộc đã trò chuyện rất nhiều, thậm chí cả ngoài chương trình học của họ. Như thường lệ, cuối cùng các cuộc trao đổi lại tập trung vào chủ đề khoa học nói chung. Kaoru đã được gợi nhớ về thời thơ ấu của mình, khi ước muốn được tìm hiểu về thế giới đã khiến anh chuyên sâu vào khoa học tự nhiên.

Trong một thời gian, Kaoru đã mong muốn xây dựng một hệ thống hay lý thuyết có khả năng bao quát và giải thích những điều thường bị coi là hiện tượng huyền bí phi khoa học. Nhưng càng tìm hiểu, anh lại càng thấy rằng cho dù anh đưa ra lý thuyết như thế nào, thì vẫn có hiện tượng nào đó không thể giải thích được bằng lý thuyết này. Sự nhìn nhận đó cộng với căn bệnh của bố anh đã thúc đẩy việc khám phá biến thành việc có hứng thú với một lĩnh vực thực tế của nghiên cứu, đó là thuốc.

Kaoru thoát ra khỏi ảo tưởng của mình và nhìn Ryoji, một nhà điều tra viên trẻ tuổi về các hoạt động của vũ trụ.

Ryoji đang ngồi bắt chéo chân trên giường của mình như mọi khi, đung đưa qua lại nhẹ nhàng. Reiko ngồi trên một cái ghế bên cửa sổ, nhìn họ nói chuyện, và cô hẳn là khá buồn ngủ, vì cô đã bắt đầu lắc lư đầu qua lại cùng nhịp với nhịp đưa chân của con trai.

"Vậy đó là những điều hiện tại cháu đang quan tâm?"

Ryoji vừa mới trao đổi với Kaoru những câu hỏi về di truyền.

"Vâng, cháu nghĩ vậy."

Ryoji xoay ánh mắt trỗng rỗng thường lệ của cậu về phía trước và bắt đầu nằm dài trên chỗ cậu ngồi ở giường. Cậu mỉm cười như thường ngày, mặc dù không có gì buồn cười về những gì họ đang thảo luận. Đó không phải là một nụ cười khỏe khoắn. Đó là nụ cười tuyệt vọng của một người vào cuối đời đang khinh miệt cả thế giới. Kaoru nghĩ anh đã quen với nó, nhưng nó vẫn có thể khiến anh khó chịu nếu anh nhìn lâu. Nếu bố anh mỉm cười như thế, anh sẽ mắng ông ấy một trận, sẽ phê bình ông ấy, bất chấp đấy là bố của anh.

Chỉ có một cách để xóa đi nụ cười đó trên mặt Ryoji: khích cậu gia nhập vào một cuộc tranh luận hấp dẫn.

Kaoru đổi chủ đề. "Vậy cháu nghĩ thế nào về thuyết tiến hóa?" Đó là một sự tiến triển tự nhiên từ vấn đề di truyền.

"Ý của chú là gì?" Ryoji vặn người và đảo mắt về chỗ Kaoru.

"Được rồi, đối với người mới tìm hiểu thì thế nào? Liệu sự tiến hóa tiến triển ngẫu nhiên hay là hướng về một mục tiêu định trước?"

"Chú nghĩ sao ạ?" Đây là một trong những thói quen không tốt của Ryoji. Cậu luôn cố gắng khám phá ra suy nghĩ của của đối phương trước, thay vì nói thẳng ý kiến của riêng mình.

"Chú nghĩ rằng tiến hóa đi theo một hướng nhất định, nhưng mà luôn có một vài 'vĩ độ' khác nữa để nó lựa chọn." Kaoru chẳng thể miễn cưỡng bản thân để mà ca tụng hết lời cho thuyết tiến hoá chính thức của Darwin. Ngay giờ đây anh cũng đang tiến hành những bước đầu tiên để trở thành một chuyên gia ngành khoa học tự nhiên, anh không thể hoàn toàn loại bỏ ý tưởng rằng có một mục đích nào đó đằng sau tất cả quá trình tiến hóa này.

"Định hướng của lý thuyết. Đó cũng là những gì cháu tin." Ryoji nghiêng người về phía Kaoru, như thể cậu vừa hoàn thành một việc gì.

"Chúng ta sẽ bắt đầu với sự xuất hiện của sự sống nhé?"

"Sự xuất hiện của sự sống?" Ryoji có vẻ thực sự ngạc nhiên.

"Chắc chắn rồi. Cách mà cháu nhìn nhận về sự xuất hiện của sự sống là một vấn đề rất quan trọng đó."

"Vậy ạ?" Ryoji nhíu mày và có vẻ muốn được thoát khỏi câu hỏi này thật nhanh.

Kaoru không đánh giá cao thái độ này của Ryoji. Đối với một đứa trẻ như cậu lẽ ra phải thấy rất thú vị khi thảo luận những câu hỏi thế này. Những câu hỏi như, tại sao sự sống trên trái đất lại có khả năng đạt được sự phát triển như hiện tại - được liên kết mật thiết với các câu hỏi về cách mà sự sống đầu tiên xuất hiện trên trái đất. Kaoru, ít nhất, đã vô cùng thích thú khi tranh luận với bố anh.

"Rồi, chúng ta sẽ bắt đầu. Ta hãy cứ chấp nhận rằng sự sống đã xuất hiện bằng một vài cơ chế mà chúng ta vẫn chưa biết rõ. Vì vậy, sau đó..." Kaoru dừng lại để Ryoji nhập cuộc.

"Cháu nghĩ rằng sự sống đầu tiên trên trái đất là một thứ gì đó giống như một hạt giống. Hạt giống đó chứa đựng những thông tin chính xác để nó có thể nảy mầm, phát triển, và cuối cùng trở thành cây - là sự sống ta vẫn biết, bao gồm cả loài người."

"Và nó sẽ không bị biến đổi?"

"Có và không. Cái cây lớn nhất cũng mọc từ hạt giống nhỏ nhất. Các kích thước thân cây, màu sắc lá, các loại cây ăn quả - tất cả các thông tin đó được chứa đựng trong hạt giống. Nhưng tất nhiên cây cũng bị ảnh hưởng bởi môi trường tự nhiên. Nếu nó không nhận được ánh sáng mặt trời nó sẽ khô héo, nếu nó không nhận được đủ chất dinh dưỡng thì thân cây sẽ gầy yếu. Có thể nó sẽ bị sét đánh mà tách thành đôi, có thể các nhánh cây sẽ bị gãy trong gió mạnh. Nhưng không hề có ảnh hưởng khó lường nào ở trên có thể thay đổi tính chất cơ bản của cây được chứa trong hạt. Dù mưa hay tuyết, một cây bạch quả sẽ không bao giờ sinh ra quả táo."

Kaoru liếm môi. Anh không có ý định mâu thuẫn với Ryoji. Trên thực tế, anh cơ bản đồng ý với cậu nhóc.

"Vậy, cháu đang cho rằng nếu các sinh vật biển tập tành đi trên đất liền, nếu hươu cao cổ phát triển cái cổ dài, tất cả là bởi vì chúng đã được lập trình như thế ngay từ khi bắt đầu?"

"Ừm, vâng."

"Trong trường hợp này, chúng ta nên giả định rằng đã tồn tại một vài loại 'ý chí nỗ lực' nào đó trước khi bắt đầu sự sống."

Ryoji trả lời ngây thơ. "Ý chí của ai? Của Chúa ạ?"

Nhưng Kaoru không nghĩ cụ thể là Chúa, mà chỉ là một 'ý chí nỗ lực' vô hình từ trước khi sự sống bắt đầu và trong suốt quá trình tiến hóa.

Anh đang tưởng tượng một đàn cá đang phải đấu đá lẫn nhau để đến được đất liền. Có một sức mạnh áp đảo trong suy nghĩ của tất cả các con cá, đủ để chúng nhuộm đen biển cả, rồi nhảy nhót vòng quanh khi bọn chúng tìm thấy đất khô.

Tất nhiên cũng có khả năng sinh vật biển chưa bao giờ có ý định đi lên đất liền, mà chỉ đơn giản là chúng đã thích nghi thành công với đất sau khi quá trình tạo núi bắt đầu làm cạn nước. Đó là cách các nhà tư tưởng tiến hóa chính thống sẽ giải thích về điều đó.

Nhưng hình ảnh tiến vào tâm trí Kaoru là của những con cá rỗng mắt, ngày này qua ngày khác khao khát được đến đất liền, rồi chết bên bờ nước và chất xác thành núi. Tiến hóa chính thống đã diễn ra, và có phần nào đó chỉ đơn thuần là gặp may mắn đủ để có thể thích nghi. Kaoru đơn giản là không tin điều này. Việc chuyển từ biển khơi đến môi trường sống đất đai sẽ liên quan đến những thay đổi trong nội cơ quan. Bên trong cơ thể chúng sẽ phải cấu tạo lại để cho phép chuyển từ thở bằng mang sang thở phổi. Những phương pháp Thử-và-sai(*) nào trên cơ thể đã dẫn đến những thay đổi đó? Một bộ phận trong cơ thể đã tái sinh thành một bộ phận khác. Khi nghĩ đến thì thấy điều này cũng khá là quan trọng.

(*) Phương pháp Thử-và-sai: thử nghiệm tất cả các khả năng để tìm ra khả năng đúng nhất.

Ngay trước mặt Kaoru là cái đầu hói của Ryoji. Bởi vì Ryoji đã gập người xuống, đỉnh đầu của cậu rất gần chóp mũi Kaoru. Ngay lúc này, trong cơ thể bé nhỏ gầy gò đó, một cuộc xung đột bạo lực giữa các tế bào đã được phát động. Cũng như ở trong cơ thể của Hideyuki, bố Kaoru. Ông ấy đã mất phần lớn dạ dày, một phần ruột già, và gan nữa. Và vẫn tiếp tục, các tế bào ung thư nhiều không-đếm-xuể đã đến trú ngụ tại một số địa điểm mới trong cơ thể ông và bây giờ đang giãy giụa ở đó.

Một ý tưởng mới bất ngờ nảy ra trong đầu Kaoru.

Các tế bào ung thư xâm nhập vào một cơ quan bình thường, thay đổi màu sắc và hình dạng của nó và xây dựng nên một khối u mới, cho đến khi hoạt động bình thường của cơ quan đó bị suy giảm rồi chết. Các khía cạnh tiêu cực của cơ chế này rất rõ ràng, nhưng đồng thời ta cũng có thể phát hiện và đoán mò một vài điều từ hoạt động của ung thư. Bằng cách để nó thâm nhập vào máu và bạch huyết để vào các tế bào ở các nơi khác, ta có thể xét các thí nghiệm về việc cấy truyền tính bất diệt của ung thư ở các vị trí trong cơ thể chúng ta, từng chút một. Nhưng cuối cùng để làm gì?

Để tạo ra một cơ quan mới trong chính cơ thể chúng ta, giúp con người thích nghi trong tương lai. Có lẽ Virus gây ung thư di căn ở người cũng chỉ là một dạng Thử-và-sai để cố tạo ra một cơ quan mới.

Trong quá trình đó, một số lượng lớn con người sẽ chết, cũng giống như hầu hết các loài cá đã chết bên bờ nước. Nhưng cũng giống như sau khi sự sống đã kéo dài hàng trăm triệu năm dưới biển khơi và cuối cùng lên được đất liền, thì một ngày nào đó, sau khi hy sinh rất nhiều, có lẽ cơ thể loài người cũng sẽ có thêm một cơ quan mới. Nhân loại sẽ tiến hóa. Nếu ta không có một thứ gì đó, chẳng hạn như một cơ quan mới, thì chắc hẳn ta không thể nào so sánh bước tiến hóa này với việc chuyển dịch sự sống từ nước lên đất liền. Khi nào chuyện đó sẽ xảy ra?

Các ca tử vong do ung thư ở người đang tăng lên, nhưng nếu như không biết khi nào các tế bào ung thư bắt đầu hoạt động của chúng thì ta không thể biết khi nào loài người mới bắt đầu dò dẫm từng bước đầu tiên để tiến hóa, hay là khi nào thì hoàn thành bước tiến hóa đó. Điều chắc chắn duy nhất đó là tốc độ tiến hóa đang tăng. Thời gian để loài vượn tiến hóa thành con người ngắn hơn so với thời gian cần thiết để sinh vật biển phát triển thành động vật lưỡng cư, ngắn hơn nhiều đến mức hầu như không thể so sánh. Vì vậy chuyện này có thể là đúng. Các khoảng thời gian để tiến hóa đã dần dần ngắn hơn, cho nên có lẽ cũng không phải quá sớm để tiến hóa vụ này.

Kaoru muốn nghĩ như vậy. Anh muốn chuyển sự chú ý của mình đến bất cứ điều gì để anh có thể hy vọng. Anh muốn tin rằng bố mình sẽ là người đầu tiên tiến hóa thành công, chứ không phải chỉ là một sự hy sinh.

Được tái sinh. Kaoru muốn thế, nếu có thể. Chắc chắn rằng tất cả mọi người đều muốn sống lại lần nữa. Món quà của sự sống vĩnh cửu.

Khi mà virus MHC có bảo bối để tạo ra tế bào bất tử, thì cũng là lẽ tự nhiên để tưởng tượng về sự bất tử của con người. Thậm chí có thể Ryoji cũng có một cơ hội.

Kaoru sắp sửa nói ra, nhưng lại nuốt trở lại. Bất cứ điều gì nghe như một lời khẳng định về bệnh tật cũng có thể có những tác động tiêu cực đến sự níu kéo của cậu bé với cuộc sống.

Anh nghe thấy tiếng ngáy nhỏ phía sau. Reiko, người đã ngủ gật gù một lúc lâu, cuối cùng cũng áp mặt xuống bàn và chìm vào giấc ngủ. Kaoru và Ryoji nhìn nhau, cười khúc khích.

Vẫn còn sớm, thậm chí chưa đến tám giờ. Bên ngoài cửa sổ, cảnh quan thành phố buổi tối đã bắt đầu xuất hiện từ hoàng hôn mùa hè. Từ bên dưới cửa sổ dội đến những âm thanh của xe cộ trên đường cao tốc, bất ngờ ầm ĩ.

Khuỷu tay Reiko giật giật, gạt một lon nước ngọt rỗng xuống sàn nhà, nhưng cô vẫn không tỉnh.

Kaoru nói một cách thận trọng. "Mẹ cháu đang ngủ. Có lẽ cũng đến lúc chú phải về rồi." Bài học đã kết thúc từ lâu.

"Chẳng phải chú định nói gì đó với cháu sao, chú Kaoru?"

Ryoji nhìn có vẻ bất mãn, như thể cậu vẫn chưa hoàn thành được cuộc trò chuyện.

"Lần tới chúng ta sẽ tiếp tục từ chỗ đang bỏ dở."

Kaoru đứng dậy và nhìn quanh phòng. Reiko đã ngủ, má phải tì trên tay và khuôn mặt của cô quay về phía anh. Đôi mắt cô đã nhắm chặt nhưng miệng cô hơi mở một nửa, và mu bàn tay cô ướt nước miếng. Khi ngủ say, trông cô khá dễ thương.

Đây là lần đầu tiên anh nghĩ về một người phụ nữ lớn hơn mình mười tuổi. Kaoru yêu mến toàn bộ cơ thể của cô, và nhất thời nung nấu ý định chạm vào cô ấy.

Ryoji đưa tay ra lắc vai cô. "Mẹ ơi, mẹ." Cô vẫn không tỉnh dậy.

"Không hay rồi. Mẹ bị ngất thì phải."

Ryoji hướng đôi mắt ngây thơ nhìn Kaoru, và rồi nhìn cái giường phụ được cấp cho người nhà bệnh nhân. "Mẹ đã đuối sức khi phải chăm sóc cho cháu, vì vậy cháu muốn để mẹ ngủ khi có thể. Dù sao mẹ cũng sẽ phải thức dậy vào giữa đêm nay." Cậu nói, làm như đó không phải là một lời cầu khẩn kín đáo.

Kaoru cảm thấy một sự ấm áp lạ lẫm toát ra từ cậu nhóc, như thể Ryoji vừa mới nhìn vào sâu bên trong trái tim của anh. Anh nhận ra rằng những gì cậu bé thực sự nói là, Chú sẽ giúp cháu đỡ mẹ cháu lên và đưa mẹ tới giường phụ thật nhẹ nhàng để mẹ không bị tỉnh dậy chứ?

Nếu anh bế cô ấy lên, cũng chỉ khoảng sáu mét là đến giường. Hai đầu gối của Reiko bên dưới đôi tất dài đang ép chặt với nhau như để chống lại bất kỳ nỗ lực nào để chạm vào cô ấy. Bế một người phụ nữ đang ngủ không có vấn đề gì đối với sức mạnh thể chất của Kaoru, nhưng sự phòng vệ của anh đã tăng lên khi nghĩ đến việc chạm vào cô - anh không chắc mình có thể kiểm soát ham muốn của bản thân khi đối mặt với kích thích đó hay không.

"Khi mẹ ngủ thế này chú không thể nâng mẹ lên được." Ryoji có biểu cảm như thể muốn gợi ý cho anh; sau đó cậu thẳng thừng quay mặt với Kaoru, ngay cả khi có vẻ như cậu đang nhìn thấu được anh. Giống như cậu biết Kaoru quan tâm đến mẹ cậu như là một người phụ nữ, và đang cổ vũ anh.

Xem đi, cháu biết chú muốn tiếp cận mẹ cháu. Không sao đâu. Chú được cháu cho phép. Cháu thậm chí sẽ cho chú cơ hội.

Ryoji đã khiêu khích anh, cố nhịn cười trong khi anh làm việc này.

Kaoru lẳng lặng sắp xếp lại giường phụ. Cũng dễ hiểu khi mà anh lại bị cuốn vào sự khiêu khích của Ryoji, vì anh muốn làm rõ tất cả cảm xúc của mình nhân lúc chạm vào Reiko. Nếu tình cảm của anh đã quá sâu đậm, vậy cứ để nó tiếp tục. Anh vẫn chưa hiểu rõ nó sẽ ảnh hưởng như thế nào đến trạng thái tâm lý của anh khi anh tiếp xúc vật lý với cô.

Kaoru đặt một tay ra sau gáy Reiko và một tay dưới đầu gối cô, dứt khoát nhấc cô lên rồi đặt cô lên giường.

Khi anh đặt cô xuống, đôi môi cô chạm vào cổ anh, chỉ trong một khoảnh khắc. Cô hơi mở mắt và gập cánh tay lại để ôm anh gần hơn, sau đó thả lỏng ra với vẻ mặt thỏa mãn, và lại chìm vào giấc ngủ.

Kaoru vẫn im lặng và bất động một chút, sợ cô sẽ thức dậy nếu anh cử động.Trong một vài giây, cả cơ thể của anh như bao trùm lên cô. Mặt của anh thẳng giữa ngực và bụng cô, anh có thể cảm nhận được sự đàn hồi theo nhịp thở của bụng cô; đôi mắt anh lướt trên khuôn mặt cô. Về cơ bản thì anh nhìn lên khuôn mặt cô từ bên dưới. Anh có thể thấy các đường nét của quai hàm, và hai lỗ mũi màu đen phía bên trên. Anh chưa bao giờ nhìn khuôn mặt của cô từ góc độ này.

Cuối cùng, anh lại đứng dậy. Khi anh tách mình ra khỏi cơ thể của cô, anh tự hỏi đi hỏi lại: Phải chăng mình đã yêu cô ấy?

Cái chạm môi của cô vẫn còn rất sống động trên da cổ của anh.

"Được rồi, hẹn gặp cháu vào tuần tới."

Kaoru đặt tay lên nắm cửa một cách ngập ngừng, để không bị lộ ra tiếng tim đập mạnh của mình.

Ryoji vẫn ngồi bắt chéo chân trên giường của cậu, đung đưa qua lại, bẻ khớp ngón tay. Không giống như vài phút trước, khuôn mặt của cậu giờ đây không còn vẻ khiêu khích hay nhạo báng nữa – cậu đã xóa hết biểu hiện đó rồi.

"Chúc ngủ ngon."

Kaoru lướt nhanh khỏi phòng. Anh có thể cảm thấy nụ cười bất thường của Ryoji vẫn ghim trên cánh cửa khi anh đóng cửa lại phía sau.

Trực giác của Kaoru bỗng có một ý nghĩ lóe lên. Cuộc gặp gỡ này không phải chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Tương lai của anh sẽ có sự gắn bó mật thiết với Reiko và Ryoji.

-----------------------------------------------------

Thực sự rất khó rất khó rất khó T_T ai đọc không hiểu chỗ nào thì hỏi nhé =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi