Truyện 7- 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vong Nhân Thủy

Tác giả: Đan Châu

Thể loại: cổ đại

Truyện 7 - P.cuối: Kết

truyện 7 - 3

LẠC DƯƠNG THÀNH

Bạch y nhân nhàm chán bước ra khỏi tửu lâu, nhìn đông ngó tây 1 khắc, lại vô định đi thẳng. Cũng chẳng rõ nên đi đâu, thôi thì cứ đi rồi tính. Liền đó dùng thuật tàng hình, đi vào dòng người ngược xuôi trên đường.

Nghe nghe ngóng ngóng, hắn đại khái nắm được vấn đề. Chuyện là tam vương gia có hỷ sự. Người ta nói trên có trời, dưới có thiên tử, thành Lạc Dương có tam vương gia, ấy đủ biết nhân vật kia quyền lực chừng nào. Hỷ sự của nhân vật lớn như vậy hiển nhiên càng là chuyện kinh thiên động địa, lớn đến ko thể lớn hơn. Nghe đồn tam gia chạy đi chạy lại lo cho hôn lễ đến bạc đi không biết bao nhiêu cọng lông chân.

Phủ đệ của vương từ trong ra ngoài đều được sơn sửa lại, là màu hồng, hồng như cánh hoa sen, cấm được nhầm thành thược dược hay hồng hoa, ấy mới chính là màu sắc tân vương phi ưu thích. Nền nhà chính phải lát bằng đá mã não, bóng loáng đến soi gương được, để mỗi bước nàng đi đều nhìn ngắm được dung mạo như hoa như ngọc của nàng. Mái ngói tiểu đình đều được thay bằng thuỷ tinh, lưu ly. Tối tối vương gia liền cùng nàng ngắm trăng sao trên trời, thật hữu tình biết bao.

Lụa thượng đẳng của Tô Châu tất thảy được thu mua đến mẫu khăn tay cũng ko còn. Nào màn cửa, rèm phủ, kiệu hoa, lễ phục, tất thảy đều đỏ chói mắt. Mũ phượng đính trân châu hạng nhất, thêu chỉ vàng chỉ bạc đắt giá vô cùng.

Khách đi dự tiệc nếu không phải hoàng thân quốc thích, cũng là danh môn vọng tộc. Hôm trước, đích thân hoàng thượng hứa sẽ tới dự. Đáng tiếc thay, đợi tới tận tối mịt, công công mới tới báo, bệ hạ vừa chuẩn bị đi thì vất phải cái gối bên cung của Huyền phi, té ngã lên long sàn, bất tỉnh nhân sự, có lẽ sáng hôm sau mới hồi tỉnh. Mọi người trong bàn không khỏi một phen thất kinh, liền luôn miệng dập đầu chúc phúc chúc thọ cho thiên tử mấy bận. Vương gia vừa khóc vừa mếu, hướng phía hoàng cung vái 1 cái dài, đa tạ thâm tình của hoàng thượng, long thể bất an còn nghĩ đến tình thân, khiến người ta cảm thán không dứt.

Lại nói đến cái thực đơn, là sơn hào hải vị, không thiếu thứ gì, duy chỉ có 1 thứ mất tích: thịt heo!!! Ngọn nguồn chính là vì tân vương phi tuyệt sắc kia, trong tên có 1 chữ CHÚC. Bởi vậy tam vương gia, trong hôn lễ của mình, tuyệt nhiên ko muốn kẻ nào vô tình hay cố ý nói đến nương tử của mình. Lại càng nghĩ đến ngoài chợ người người qua lại đều réo tên vương phi của hắn mà đòi băm đòi chặt, mua mua bán bán. Tam vương gia hắn sao có thể nuốt được cái sỉ nhục đó.

Thế nên, trong vòng 1 tuần, toàn bộ heo trong thành Lạc Dương bị lùa về phủ tam vương gia, cho ăn gạo thượng đẳng, tắm sương sớm, lại may cho mỗi con một cái yếm đỏ. Đừng nói thịt heo, đến chứa heo trong nhà liền có thể bị tống giam. Tiếng CHÚC kia càng ko được nói tới.

(PS: "chúc" trong tiếng Hán nghĩa là heo. )

Bạch y nhân hừ nhẹ. Tên vương này vẫn là tính khí đó, ngang ngược bất chấp lý lẽ, ngu độn. Lần này, xem như hắn trở về cho cố nhân bất ngờ nho nhỏ, cũng mừng cho đại hỷ của người ta. Cười nhạt, hắn rút từ trong túi ra 1 thạch bài tinh xảo, lẫn vào 1 góc hiện thân, lại tiêu sái bước đến phủ vương gia.

Thạch bài vừa đưa ra, đám lính canh đã hoảng hốt, nép sang bên nhường đường.

- Quả là không có gì thay đổi, chỉ là... - thoảng khinh bỉ - ta cuối cùng cũng đã thấu triệt.

Liền nghe có tiếng huyên náo đằng trước, là đám người vương gia đang đến tìm người nắm giữ thạch bài. Hắn vốn muốn trực diện đối mặt xem phản ứng của kẻ kia, đến thời khắc sắp chạm nhau, lại cảm thấy si oán thực ngu ngốc, lẫn vào sau bức rèm, tàng hình bỏ ra sau hậu viện. Hắn vẫn là đi tìm caca cho tiểu phấn hồng nhiễu sự kia, rồi lại trở về ngày tháng thanh nhàn của hắn. Nghĩ liền làm, hắn lướt như bay, tai không ngừng nghe ngóng tìm nơi đám heo phú quý kia đang được chăm sóc.

Tiếng ủn ỉn đúng là đang phát ra nhộn nhịp cả Phù Vân các. Phù Vân Các.... Hắn suýt thổ huyết đến mất mạng. Ấy là nếu như hắn còn mạng... Tên tam gia chết tiệt, dám đem nơi này để nhốt đám "họ hàng" của tân nương tử hắn... Tức chết ta, tức chết ta mà. Đã thế ta khiến cho hỷ sự ngươi một phen gà bay chó chạy. Hắn cười lạnh, đạp cửa đi vào.

Đàn heo béo mượt, đeo yếm đỏ đang chạy loạn trong các, xem kẻ đi vào như hắn chỉ là củ khoai từ, vẫn tung tăng tận hưởng cuộc sống mới mẻ của chúng. Bạch y nhân, chính là cảm giác lửa ném vào củi mục, thịnh nộ muốn giết người. Hắn rút trong túi ra một cái chuông nhỏ, là thắng cược của nhái tinh đáng ghét, lắc lên một tiếng. Đám heo bỗng chốc như bị thôi miên, nhất loạt hướng hắn, xếp thành 1 hàng tề chỉnh, mũi hếch lên chờ chủ nhân phân phó.

- Ngươi, chui dưới giường của 2 bọn họ, đợi khi tân nương vào phòng thì đoạt cho được mũ phượng của nàng ta.

- Các ngươi, ở dưới bàn tiệc, đến lúc khai tiệc thì lật bàn cho ta

- Đám ngươi, nhà bếp ở chỗ nào nhất định biết rõ? Ăn hết, ăn sạch cho ta, một cọng rau cũng không chừa

- Còn lại, muốn làm gì thì làm. Càng loạn, bổn quân càng ưa thích.

- À, còn nữa, trước khi đi, giơ chân trước ra cho ta xem.

Hắn rút cuộc nhìn tới lui cũng ko thấy con heo nào có mang cái nhẫn như heo con đã mô tả. Liền phất tay ra hiệu đám heo đi làm nhiệm vụ. Còn mình thoát cái quay lưng bỏ về Vong Nhân thuỷ.

===========================

VONG NHÂN THUỶ - ĐÔNG UYỂN

- Lão đại, có phải ngươi nhất quyết đoạt soái ca của ta hay không - gầm gừ

- Là ngươi bất phân vai vế, có phải muốn làm loạn hay không? - hầm hừ

- Người là do ta tìm thấy, cũng là ta dẫn về, ngươi đừng quá đáng - đập bàn

- Phản rồi, phản rồi, Tử Lan, đem gia pháp ra đây - giơ tay về phía Tử Lan

- Ta không rảnh, ngươi muốn dùng thì tự đi mà lấy - Tử Lan nãy giờ vẫn gác cẳng lên cắn hạt dưa, thản nhiên đáp.

- Nga nga, gia pháp là cái gì, để ta đi lấy cho - Tuyết Tử, tay vẫn ôm chén thạch chè háo hức

- À thì... Gia pháp... Bất quá là chưa có - Linh Lan cau mày, lại nhìn bộ mặt đắc ý của Cúc Hoa, miệng liền loé lên nụ cười sáng đến ngàn sao ghen tỵ - Tuyết Tử, đem cái chổi ra đây. Tử Lan, trói tay lão nhị lại. Gia gia hôm nay có hứng, chúng ta nên cùng nhau vui vẻ. - giơ cán chổi

- Nga, lão đại, ta là nữ nhi yếu đuối, ngươi sao nỡ ra tay nha - ôm chân

- Nhiều lới vô ích, bổn đại nhân tuyệt đối không nương tay

- Lão đương đây cũng không sợ chết. - nghênh mặt - chỉ sợ mất mạng nha - chớp chớp mắt, lao tới ôm eo Linh Lan - lão đại, ngươi đại nhân không chấp nữ nhân nga!

- Ý, người đâu?

Câu hỏi của Tuyết Tử khiến 3 cặp mắt cùng dồn về 1 phía. Huyền y nam tử lúc nào đã vô tăm vô tích.

- Người đâu?

- Ngươi hỏi ta ta hỏi ai? Là do ngươi giành với ta, chàng thấy ta khó xử nên mới chủ động bỏ đi. Chân tình, là chân tình a *lấy cánh hoa chùi mũi*

- Vô sỉ - cả 3 kẻ còn lại đồng thanh

------------

Cách đó không xa....

- Ta lang băm chết tiệt, lần sau còn để ta thấy mặt, cáo tinh ta nhất định băm hắn, băm băm băm đến thành xíu mại mới thôi

- Ngươi được rồi, cũng không cần rủa hắn từ trong thành về tới đây. Bọn ta cũng hận, nhưng nghe ngươi chửi nhiều như thế, bao nhiêu hận bay hết, chỉ thấy đầu váng mắt hoa.

- Khoan, người kia?

Tiểu chúc đột nhiên đứng sững lại, tay chỉ vào rừng, hai mắt tự nhiên nhoè lệ

- Chúc nhi? - tiếng nói mơ hồ vang lên, tiếp đó một thân ảnh xuất hiện sau rặng cây

- Ca... ca ca!!!

Heo con nhào đến, huyền y nhân kia cũng lao ra ôm nó vào lòng.

- Tiểu Chúc nhi ngốc...

- Ca ca ngốc...

- Muội ngốc...

- Ca ngốc...

- Muội ngốc hơn...

- Ca ngốc hơn...

- Heo ngốc...

- Tủ lạnh ca ca ngốc...

- Ngốc của ngốc...

- Ngốc hơn ngốc của ngốc...

....

(lược bớt vài chục lần ta ngốc ngươi ngốc)

======================

- Ngươi... định biến chỗ này thành vườn thú chắc? Thứ gì cũng nhận vào? *phất tay áo*

- Chứ không phải tại phu thê các ngươi? Thấy thú vật gì cũng ôm về chăm sóc sao? *nhướn mi*

- Bọn ta chỉ cứu vật, ngươi còn cứu cả một đống tạp nham gì kia? *chỉ chỉ*

- Hừ, vật ta cứu, người ta cũng cứu. Ta chính là định mở một vườn thú, thêm 1 rạp xiếc, cho ngươi làm linh vật a. *liếc*

- Mặc kệ ngươi, ta không rảnh *ôm hắc miêu bỏ đi*

Lục y hài nhi nhún vai, hướng Tuyết Tử:

- Tỷ tỷ của ngươi đang ở chỗ bọn ta. Nàng ấy chỉ mệt một chút, nghỉ ngơi sẽ ổn. Heo con, ngươi cùng ca ca có thể ở lại đây. Khi nào thấy có thể đi được rồi thì cứ đi. Cáo tinh, người đó do ta đem về. À, không dễ đối phó, ngươi cẩn thận một chút vẫn hơn...

- Tên lang băm thối tha, lão nương không tin không chửi chết ngươi -

- Ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi nga - tủm tỉm

- Dạ huynh, huynh cứ tự nhiên, xem đây là nhà.

- Đa tạ. Cũng xin nhắn lời cảm tạ của ta với Đan Đan - cười khẽ

- Nhất định!

------------

PHỦ VƯƠNG GIA

- Chúc nhi xổng chuồng, Chúc nhi xổng chuồng, mau bắt lấy....

- Chúc nhi dưới bàn của ta. Mau túm chân nó, tóm mông nó nga...

- Bắt Tiểu chúc kia lại, treo nó lên, ta thèm thịt muốn chết...

- Chúc nhi, chúc nhi phá tân phòng, còn gặm mũ phượng của Chúc tiểu thư!!!

- Vương gia, vương mau làm chủ cho Chúc nhi, mau làm chủ cho ta!! Oa Oa!!!!

- Chúc nhi, Chúc nhi của ta, ta cấm các ngươi gọi tên nànggggggggggg!!!!!!!!!!!!!!!!!! Áaaaaaaaaaaaa... ném Chúc nhi thối này ra khỏi người ta!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC