Truyện 7 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vong Nhân Thủy

Tác giả: Đan Châu

Thể loại: cổ  đại

phần 2: Ngươi là ai?

truyện 7 - 2

ĐÀO HOA LÂM

-          Ngươi tránh ra một bên xem nào? – túm lấy cáo tinh quăng ra sau lung

-          Meo, meo!

-          Chỉ là ngủ quên sao? Nó thật không sao?

-          Meo

-          Ân, ân, ta tin huynh mà. – hòa hoãn

-          Nga… haha, bộ dạng người thật tức cười a… – Thủy Tiên ngoác miệng cười

-          Ngươi thấy nhớ lão thổ công rồi? – liếc ngang

-          Nga… – vội bịt miệng

Một thoáng sau, người ta thấy bốn người, à không, là một người,… cũng ko đúng… Là 4 thứ đi ra. Bạch nam nhân tay ôm một chú heo nhỏ màu hồng phấn, vẫn đang ngủ say. Trên vai, một hắc miêu, phe phẩy đuôi, nhàm chán ghé mắt nhìn xuống tiểu phấn hồng trong tay nam tử. Phía trước vài bước là 1 con hồ tinh cùng một tiểu nữ nhân áo vàng nhảy nhót dẫn đường.

-   Oa!!! Lâu rồi mới ngủ ngon như thế này!!

Tiểu chúc hai chân trước dụi dụi mắt, theo thói quen lần mò đến chỗ máng nước, bỗng dưng vấp phải một cục đá to, ngã chúi đầu về trước . Mắt nhắm mắt mở ngẩn lên, chỉ thấy trước mắt ánh sáng mờ mờ, một cái đầm thật to nước sôi sùng sục, khói cuồn cuộn bốc lên.

- Nga, không nhẽ ta đã bị Diêm la vương bắt rồi sao? Tiểu chúc ta còn quá trẻ a, vẫn chưa đến tuổi làm thịt a. Tối qua lão chủ vẫn trìu mến cho ta cả một máng thức ăn đầy, không nhẽ là có đánh thuốc mê. Ta chết thế nào cũng ko biết a…. Sao có thể… Ta không muốn bị ném vào vạc dầu sôi – thét to – Tiểu chúc rất ngoan, ngoài trừ ngày ăn sáu bữa, ngủ bảy giấc, tuyệt đối không làm việc gì, ko hề vi phạm heo quy. Diêm la đại lão gia, mau thả con ra a….. Oa, oa, oa… Con không muốn chết… Không muốn a….

Tiểu phấn hồng kia vẫn còn đang định tiếp tục bài năn nỉ của mình thì từ đâu bỗng vang lên giọng nói vang rền:

- Ngươi thật chưa từng phạm tội lỗi gì?

- Ân a… – dụi dụi mắt cho nước mắt chảy ra

- Còn dám nói dối – thét

- Oa, oa,…Diêm vương đại nhân bớt giận. Tiểu chúc đúng là có tội, nhưng mà không phải lỗi của con a… không phải tại con…

- Không phải lỗi của ngươi? Ý ngươi là lỗi của ta?

- Nga…. thế ra là lỗi của người sao?

- Cái gì? Ta làm gì mà bảo là lỗi của ta?

- Người vừa nói thế còn gì a?

- Hừ… vậy rút cuộc là ngươi có lỗi gì?

- Ân… con cũng không biết. Tại người mắng con, nên con nhận bừa ==”

- Hả?….Hừm, vậy tại sao ngươi lại đi đến Vong nhân thủy?

- Vong Nhân thủy là chỗ nào a? – ngơ ngác

- Là… thì là chỗ ngươi ngủ gục đêm qua…

- Ngủ gục… sao con không nhớ a – chân trước gãi đầu

- Ngươi… tức chết ta…

- Nga, Diêm La vương còn có thể chết sao? Hay nhỉ?…Nếu Diêm vương chết, thì có cần đốt giấy tiền không nhỉ.Thế chẳng phải là tự đốt giấy tiền cho mình sao? Thế chắc rất buồn cười đi, Diêm vương đốt tiền, tiền lại chạy về túi của ngài ấy… Haha, buồn cười quá….

- ….

- A… ca ca…. Ta phải tìm ca ca… – hét lớn

- Hở?…A…Hừm, ngươi đang nói gì đấy?

- Con nhớ rồi a. Hôm qua ca ca bỏ nhà đi, lão thái thái rất đau lòng, mới sai Tiểu Chúc đi tìm về. Đi mãi, đi mãi thì bị lạc a, rồi ngủ quên luôn. Diêm vương đại nhân, con còn phải đi tìm ca ca, người thả con về đi – nài nỉ

- Ca ca? Hắn sao lại bỏ đi?

- Không biết a. Nhưng… phải đi tìm. Ca ca là người thương Chúc Chúc nhất trên đời a. Oa, oa, oa,… Phải đi tìm ca ca… Ca a, oa oa oa……..

Heo con kia cứ thế lăn ra đất khóc một trận lê hoa đái vũ. Tiếng kêu éc éc vang động cả một góc rừng.

- Được rồi, được rồi, ngươi mau nín đi, bọn ta giúp ngươi đi tìm là được chứ gì?

Bạch y nam tử, hết kiên nhẫn, nhảy xuống khỏi liễu thụ, tay bế đại miêu, gương mặt biểu lộ nét chán ghét cực hạn không cần che giấu.

- Miêu tả?

- À, là người quan trọng nhất với Tiểu Chúc. Rất quan tâm ta, luôn chiếu cố ta. Tuy hơi ít lời một chút, nhưng lúc nào cũng im lặng quan tâm mọi người a. Là người cực kỳ tâm lý, lại ôn nhu dịu dàng….

Cáo tinh lúc này cũng đã ló đầu ra, khẽ giật giật tá áo Thủy Tiên, biểu tình đầy tiếu ý:

- Nhất định là thanh mai trúc mã a. Có lẽ là ca ca của tiểu phấn hồng này bị người ta đem ra chợ bán rồi. Chúng ta cũng nên đi một vòng thành thám thính, nhất định sẽ tìm ra nga.

- Ân a. Chuyện này cứ giao cho chúng ta lo liệu đi Hồn! – Thủy Tinh phụ họa

- Ngươi định sẵn dịp trốn đi chơi chứ gì? – chép miệng

- Nga… haha… có sao…. Là ta có ý muốn giúp, chỉ giúp đỡ thôi a… :3

- Vậy mau biến thành người, cùng ta đi vào thành. – quay lưng vào, miệng lẩm bẩm – đã lâu không trở về rồi, không biết có thể nào…

———————————————

ĐÔNG UYỂN

- Tỷ tỷ của ta đâu a. Mau tìm tỷ tỷ cho ta – dậm chân hét lớn

- Nhức đầu quá đi! Chúng ta đã đi tìm cả nửa ngày trời rồi, ngươi chỉ biết ngồi đó ăn chè đậu đỏ thanh nhàn như thế, sao không giúp chúng ta một tay. Là tỷ của ngươi đó – Tử Lan nổi nóng

- Ta là Tuyết Tử, ra nắng sẽ bị tan thành nước a – gác chân chữ ngũ, lười biếng cho một muỗng đầy đậu vào miệng.

- Hừ, giờ là mùa đông, lạnh chết người ta. Ngươi mà thành nước, thì lão nương thề sẽ không bao giờ liếc mắt tới soái ca nữa – lườm lườm nhìn

- Cúc Hoa, ngươi có bao giờ liếc mắt. Nhìn thấy nam nhân, nếu ko phải nhào tới ăn thịt, cũng là nhìn đến xuyên thủng cả người ta.

Linh Lan, giũ giũ chiếc ô đầy tuyết, thản nhiên bước đến với lấy chén trà trước mặt Tử Lan, miệng chum lại thổi phù phù, rồi tiêu sái uống cạn, bất chấp hai gương mặt bàng hoàng của hai người còn lại.

- Nga… Linh Lan… ngươi hôm nay là phục sức gì đây?

- Ân, ta sao?

Lại tiêu sái hất tóc. Linh Lan, bạch y phiêu dật, tay phe phẩy thiết phiến, một bộ nam trang tuấn mỹ, hào sảng.

- Ha ha, chết ta mất thôi! Ngươi hôm nay là chưa uống thuốc? Mau đi theo ta, ta đang rảnh rỗi, có thể giúp ngươi một cái móng chân :v

- Gia không đùa. Từ này ta là Linh Lan đại nam nhân, các ngươi nên quen đi.

- Nga, là nữ phẫn nam trang… thú vị nga.

Tuyết Tử, nãy giờ an nhiên trên ghế, nhảy bật xuống, lăng xăng tới chỗ Linh Lan xem xét từ đầu tới cuối. Cuối cùng, nàng ta làm mặt trầm trọng, lúc nhíu mi, lúc lại lắc đầu. Sau cùng nhìn trân trân vào Linh Lan, khiến cả 3 người còn lại, phải nghi hoặc, nín thở chờ nghe tiểu cô nương lên tiếng.

- Sao vậy a? – Tử Lan hết kiên nhẫn lay Tuyết Tử

- Tỷ tỷ ta cũng hay phẫn nam trang, nhưng… Linh Lan này… chỗ này… – chọt chọt vào ngực áo Linh Lan – thật giống nam nhân a

———————————————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC