Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

"Ngụy Vô Tiện!!!"

Trong sơn động trống trải vang lên tiếng gầm giận dữ của Ôn Tình, tạo thành tiếng vọng lặp lại, oang oang vang dội, xém làm điếc tai người bên trong. Ngụy Vô Tiện sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên khỏi phiến đá: "Sao, sao hả?!"

Hắn giống như còn đang thất thần, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào, hơn nữa tối qua còn uống không ít rượu, đầu đau muốn nứt ra, Ngụy Vô Tiện vỗ lên đầu mình mấy cái, cố làm cho bản thân tỉnh táo lại một chút.

Ôn Tình tiếp tục: "Ngươi lại phát minh ra thuật pháp gì thất bại nữa rồi sao?! Ngươi mau nhìn xuống chân núi kia kìa, xem dưới đó thành cái gì rồi!"

Giọng của nàng thật sự rất lớn, rất nhanh Ngụy Vô Tiện đã bị nàng la tới tỉnh, nói: "Sao vậy, Ôn Tình?"

Ôn Tình nói: "Mấy tẩu thi mà ngươi triệu tới để phòng vệ bây giờ đều đang nhảy nhót dưới chân núi kia kìa! Là nhảy múa đó! Ngươi là muốn đuổi người hay muốn dọa chết người vậy? Ta với Tứ thúc vừa mới cứu mấy người bị ngươi dọa đến ngất xỉu xong đó!"

Ngụy Vô Triện triệu một đám tẩu thi, sắp xếp bọn chúng ở chân núi Loạn Táng Cương, làm thành tuyến phòng vệ đầu tiên, mục đích là đuổi mấy người không liên quan đi, không cho người khác tiến vào, cũng không muốn gây hại tới ai, nên thường ngày hắn chỉ để mấy tẩu thi đứng đó làm cảnh thôi, mà thời gian lâu rồi, vẫn có vài người lớn gan đến chân núi, vòng qua vài hàng tẩu thi.

Ngụy Vô Tiện gãi mặt, nói: "Chắc là ta uống nhiều quá, ngủ tới hồ đồ luôn rồi."

Quả thật hắn đã có một giấc mộng đẹp, mơ thấy khi còn trẻ vô ưu vô lự, đi khắp nơi trêu chọc người nào đó, vui vẻ vô cùng, có lẽ mấy tẩu thi cấp thấp này cảm nhận được tâm tình của hắn, nên cũng vui vẻ theo.

Ôn Tinh nói: "Vốn đã công chuyện ngập đầu, nào có thời gian rảnh đi cứu người, ngươi mau chóng làm bọn chúng trở lại bình thường đi!"

Nói xong nàng liền bước ra ngoài tiếp tục làm việc của mình. Ngụy Vô Tiện cũng biết điều kiện nơi này không tốt, mỗi ngày Ôn Tình đều phải lo rất nhiều chuyện, quả thật rất bận, hắn cũng rất muốn làm đám tẩu thi kia ngừng lại. Thế nhưng, Ngụy Vô Tiện nhìn vách đá trống trơn u ám trước mặt, chỉ thiếu cái là quỳ trên phiến đá, hắn bất lực hô to trong lòng: Nhưng ta không biết làm!

Trong thế giới mà Ngụy Vô Tiện biết, con người có ba loại giới tính ẩn: Càn Nguyên, Trung Dung và Khôn Trạch. Khôn Trạch có năng lực sinh sản siêu mạnh, có thể sinh hạ hậu duệ ưu tú cho Càn Nguyên, mà hắn, chính là Khôn Trạch.

Hơn nữa, hắn còn là Khôn Trạch duy nhất trong tứ đại gia tộc của tiên môn bách gia. Một Khôn Trạch ưu tú như hắn, còn là một Khôn Trạch rất xinh đẹp, tất nhiên là được người người vây quanh, tranh giành muốn cưới. Tuy rằng Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất chướng mắt bọn người kia, cũng thấy rất phiền, còn đang định lên kế hoạch trốn đến một nơi nào đó để khỏi thành thân, nhưng hắn cũng không đến mức muốn trốn đến một nơi quỷ quái như thế này.

Hắn cũng không biết sao lại thế này nữa. Tự dưng một ngày đẹp trời nào đó, vừa tỉnh lại, thì hắn đã nằm ở nơi này rồi. Tất cả những người bên cạnh đều không có Tín hương, rất rõ ràng, đây không phải là thế giới mà hắn sống, nhưng những người này lại gọi tên hắn một cách rất thân thiết. Hắn lập tức hiểu ngay, hắn vẫn là Ngụy Vô Tiện, nhưng lớn hơn mấy tuổi, một Ngụy Vô Tiện ở một thế giới khác.

Chỉ là, Ngụy Vô Tiện này thật quá thảm! Ở thì ở tại Loạn Táng Cương tối đen như mực, ngủ thì ngủ trong sơn động, ăn thì không no mặc thì không ấm, một công tử đại thế gia như hắn sống không quen nổi. Hắn còn cảm thấy thân thể mình là lạ, sờ lên bụng dưới một hồi liền nhận ra, tiêu rồi, Ngụy Vô Tiện này, không biết làm cái gì mà đến Kim Đan cũng không còn!

Hắn bắt đầu hoảng loạn, tất cả những người ở đây, hắn không thân cũng không quen, cũng may nhìn qua đều là người thật thà. Nhưng ở một thế giới xa lạ, Ngụy Vô Tiện không thể dễ dàng tin tưởng người khác, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn cũng không dám nói gì hết, cố gắng biểu hiện một cách bình thường nhất, sau đó thừa dịp uống rượu giả say, tìm đến thiếu niên hung thi Ôn Ninh vẫn luôn thích đi theo mình, hỏi ra được hết mọi chuyện.

Thì ra Liên Hoa Ổ của thế giới này đã bị diệt môn, Giang thúc thúc và Ngu phu nhân đều đã không còn nữa. Vì để Giang Trừng có hy vọng sống, hắn đã mổ Kim Đan của mình đưa cho Giang Trừng.

Lượng tin tức này quá lớn, quá kinh thiên động địa, Ngụy Vô Tiện khiếp sợ vô cùng, gần như là cố nén nước mắt để nghe xong những chuyện xảy ra với Liên Hoa Ổ. Hắn sợ Ôn Ninh sẽ nhìn ra được gì nên luôn cố gắng chịu đựng, không có khóc ra. Sau đó là Xạ Nhật chi chinh, chuyện của Kim gia, chuyện của Ôn gia, cuối cùng, vì muốn cứu những người từng có ân với mình, cứu những phụ nữ, người già và trẻ nhỏ này, hắn đã dẫn bọn họ lên Loạn Táng Cương, bảo vệ một mạch nhà họ.

Vậy nên đó là lý do tại sao "Ngụy Vô Tiện" – một thế gia công tử như hắn lại sống tại nơi này.

Nhưng, đứng trên lập trường suy nghĩ của hắn, nếu gặp những chuyện như vậy, hắn chắn chắn cũng sẽ làm như "Ngụy Vô Tiện" kia, vậy nên về sau hắn cũng không còn kinh ngạc nữa. Sợ rằng nếu có người biết hắn không phải là Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện, những người Ôn gia bên cạnh hắn sẽ gặp nguy hiểm, vậy nên hắn sẽ không nói cho bất kỳ ai sự thật về thân thế của mình mà sẽ học theo hành vi "Ngụy Vô Tiện" của thế giới này, tiếp tục sống như thế.

Hắn rất thông minh, chưa bị ai phát hiện. Thật ra hắn cũng không phải là dạng công tử bột được nuông chiều từ bé gì, khi còn nhỏ lưu lạc ngoài đầu đường, ngủ trên đất cũng từng ngủ qua, ngủ trong sơn động thế này thì có là gì, chỉ là ngẫu nhiên vào lúc đêm khuya vắng vẻ, hắn sẽ bắt đầu nổi lên phiền muộn.

Lẽ ra hắn nên ngửi thấy mùi hoa sen thanh nhã, tỉnh lại trong Liên Hoa Ổ mỹ lệ, có Giang thúc thúc ôn hòa mỉm cười, còn có canh sườn củ sen thật ngon của sư tỷ, tuy rằng Ngu phu nhân thường hay mắng hắn, nhưng hắn có thể khi dễ Giang Trừng, đòi lại chút tiện nghi.

Mỗi ngày hắn đều có thể sống rất vui vẻ, dù là thời gian cầu học khó khăn nhất ở Vân Thâm, hắn cũng có thể đi trêu chọc người nào đó tìm niềm vui, sao bây giờ Ngụy Vô Tiện hắn phải ở đây chịu tội thế này?

Mà cái tốt duy nhất chính là, Ngu phu nhân ở thế giới kia gần đây vô cùng kỳ lạ, suốt ngày sắp xếp xem mắt cho hắn, cũng may là đến nơi này rồi thì hắn không cần gả chồng nữa. Hắn không giống những Khôn Trạch khác, cho tới nay chưa từng có Càn Nguyên nào lọt được vào mắt hắn, rất nhiều Càn Nguyên từng bị Ngụy Vô Tiện đánh cho sấp mặt, cho nên xưa nay hắn đều khịt mũi coi thường Càn Nguyên, nào có nghĩ tới gả cho Càn Nguyên chứ. Ngụy Vô Tiện không nhịn được vỗ tay tán thưởng ở trong lòng: "Tốt! Ở đây rất tốt, có thể tự do rồi!

Hắn tuổi còn nhỏ, ngày tháng nghịch phá trên núi đã sớm không thỏa mản được hắn, nên cứ la lối đòi xuống núi. Ôn Tình chỉ nghĩ hắn lại buồn chán, nên đưa tiền cùng một cái bao tải cho Ngụy Vô Tiện, khi hắn định co giò chạy xuống núi, Ôn Tình lại ôm tiểu A Uyển tới, dúi vào tay hắn.

Ngụy Vô Tiện là Khôn Trạch, hơn nữa còn là một Khôn Trạch không muốn gả ra ngoài, nên có chút cảm giác kháng cự đối với trẻ con. Mà bản thân hắn vẫn còn là một đứa nhỏ, sao mà trông được một đứa nhỏ khác chứ?

Nhưng, khi nhìn thấy đôi mắt to tròn đáng yêu đang chớp chớp của A Uyển, nghe nhóc con cất giọng sữa gọi hắn: "Tiện ca ca, đệ, đệ cũng muốn đi.", Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy, dù sao ở thế giới này hắn không thể sinh, còn sợ con nít làm gì nữa, chọc trẻ con là vui nhất mà.

Hắn liền cắp nhóc A Uyển dưới nách, cười to: "Đi thôi!" rồi chạy như bay xuống núi.

Ôn Ninh đuổi theo từ phía sau: "Ngụy, Ngụy, Ngụy công, công tử..."

Nhưng Ôn Ninh nói chuyện thật sự quá chậm, Ngụy Vô Tiện đã sớm chạy mất bóng từ lâu. Ôn Tình ôm một giỏ thảo dược, nói: "A Ninh, không phải chuyện quan trọng gì thì đừng nóng vội, chờ hắn về rồi nói sau."

Ôn Ninh lấy ra một cây sáo màu đen ra, nói: "Ngụy công tử, quên, quên mang..."

Cái giỏ trong tay Ôn Tình rớt xuống đất, nhưng nàng cũng bình tĩnh lại rất nhanh, ngồi xổm xuống nhặt giỏ lên, nói: "Không sao, hắn chính là Ngụy Vô Tiện, không có Trần Tình cũng không thành vấn đề."

Nhưng Ôn Ninh lại rất lo lắng, gần đây y cảm thấy hình như Ngụy Vô Tiện có chút kỳ lạ, nhưng lạ chỗ nào thì y lại không nói ra được, ví dụ như lần trước, công tử phải mất tận ba ngày mới làm cho đám tẩu thi kia ngừng nhảy múa được. Ôn Tình vẫn nói là đây là trò đùa dai của Ngụy Vô Tiện, nhưng công tử là người nhàm chán đến vậy sao?

Ôn Tình liền nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Ôn Ninh nghĩ một chút, gật đầu, hình như đúng là vậy.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.net/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

*****************

Dưới chân núi, trên đường lớn ở Di Lăng, không biết đây là lần thứ mấy, ngày thứ bao nhiêu Lam Vong Cơ đi trên con đường náo nhiệt này. Y không thích nơi nhiều người đông đúc như vậy, nhưng khi rảnh rỗi không có việc gì, y đã quen đi tới đi lui ở chỗ này.

Tuy rằng cơ hội mong manh, nhưng cũng không phải là không có hy vọng. Chẳng phải lần trước y đã gặp được người muốn gặp ở nơi này rồi sao? Vậy nên, không phải là không thể, là y chưa đủ cố gắng thôi.

Một lần gặp gỡ tình cờ đã làm dấy lên ngọn lửa chờ mong trong Lam Vong Cơ, khiến nó càng cháy càng lớn. Có lẽ sẽ không gặp lại, nhưng chỉ cần có cơ hội, dù chỉ nhìn thoáng qua từ xa, Lam Vong Cơ vẫn muốn gặp lại Ngụy Vô Tiện một lần nữa.

Lam Vong Cơ cũng không mong cầu gì nhiều, đối với y mà nói, chỉ một giây phút ngắn ngủi thoáng qua cũng đủ để y tình nguyện ngày ngày dạo bước trên con đường tại Di Lăng xa lạ này.

Ngụy Vô Tiện bên kia, vì Loạn Táng Cương quá buồn chán, vừa tới được đường cái hắn liền hưng phấn vô cùng. Nơi này vẫn náo nhiệt như trong ký ức của hắn. Sau khi Ngụy Vô Tiện tới Vân Mộng, hắn rất ít khi đến Di Lăng, vậy nên không khỏi hoài niệm, đi dạo tới lui, lang thang khắp nơi cũng không thấy mệt, nhiều lúc còn bế hẳn A Uyển lên để chạy cho nhanh.

Nhưng mà, hắn không có tiền mua, chỉ có thể nhìn một chút, sờ một chút mấy món đồ trên quầy hàng, rồi lại sờ vào túi tiền xẹp lép đáng thương trên lưng quần, thầm khóc trong lòng.

Thật sự nhớ lắm những ngày tháng có thể thoải mái mua đồ không cần lo nghĩ trước kia... Hắn còn đang đứng đó mân mê món đồ trên tay, A Uyển lại kéo vạt áo của hắn, nói: "Tiện ca ca, bên kia..."

Ngụy Vô Tiện nhớ ra bên cạnh còn có nhóc quỷ nhỏ này, nên lên tiếng nhắc nhở: "A Uyển, đệ không được đi lung tung đó nha. Nhỡ để lạc mất đệ, mà bây giờ huynh lại không thể sinh, biết lấy gì để đền cho bà bà đây?"

Mà dù hắn có thể sinh, thì trẻ con cũng không thể đền như vậy, chẳng qua là A Uyển còn nhỏ, không hiểu để phản bác lại, nhưng vẫn tiếp tục kéo vạt áo của hắn: "Có tiền ca ca."

Ngụy Vô Tiện nói: "A Uyển, còn nhỏ thì đừng nên hất một gáo nước lạnh lên mặt người ta như vậy, hiểu không? Nếu huynh là 'có tiền ca ca', huynh còn cần buồn phiền vì nhìn trúng đồ mà không mua nổi sao?"

Tiểu A Uyển cũng không biết giải thích làm sao với hắn nữa, nên thả tay ra, tự mình chạy đi. Nhóc còn quá nhỏ, vốn không nặng là bao, Ngụy Vô Tiện lại đang thương cảm tiếc nuối nên cũng không phát hiện, cuối cùng, khi hắn khó khăn lắm mới buông món đồ trong tay xuống mới phát hiện ra tiểu quỷ cạnh mình đã biến đâu mất từ bao giờ.

Ngụy Vô Tiện kinh hãi vô cùng. Khi còn nhỏ hắn đã lưu lạc ở nơi này, với Ngụy Vô Tiện này mà nói, chuyện đó còn qua chưa được mấy năm, hắn hiểu sâu sắc rằng, một đứa nhỏ, ở một nơi xa lạ không nơi nương tựa là chuyện đáng sợ cỡ nào. Ngụy Vô Tiện nào còn tâm tình đi dạo phố gì nữa, hắn vội chạy nhanh tìm kiếm trong đám người, tìm kiếm A Uyển.

A Uyển chạy từng bước chân nho nhỏ bằng đôi chân ngắn cũn cỡn của mình, lách qua nhiều đôi chân thật lớn, nhào về phía người nhóc thích.

"Có tiền ca ca!"

Chất giọng sữa ngọt ngào kia, cùng xúc cảm quen thuộc trên đùi, Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là đứa bé từng gặp qua trước kia: "A Uyển."

A Uyển nở nụ cười tươi rói với Lam Vong Cơ. Nhóc còn nhớ rất rõ, Lam Vong Cơ có rất nhiều tiền, sẽ mua đồ cho mình, mời bọn mình ăn cơm, lại nhớ tới lời Ngụy Vô Tiện nói vừa rồi, nhóc kéo vạt áo Lam Vong Cơ, ngón tay nho nhỏ chỉ về một hướng, nói: "Có tiền ca ca, Tiện ca ca đang rất buồn, thích, mà mua hổng nổi."

Nếu A Uyển đã ở đây, thì người đó nhất định cũng đang ở chỗ này.

Nhịp tim Lam Vong Cơ không khỏi tăng nhanh, theo hướng nhóc chỉ mà nhìn qua. Đường phố náo nhiệt, dòng người rộn ràng cùng những tiếng rao hàng ầm ĩ, tất cả như biến mất vào không trung. Trong biển người mênh mông ấy, Lam Vong Cơ chỉ vừa đưa mắt qua là đã thấy ngay dáng hình người muốn gặp, tóc đen tung bay, dây buộc tóc màu đó phất phơ theo từng nhịp chân, Ngụy Vô Tiện lách qua hàng người tầng tầng lớp lớp kia, chạy vội về phía y.

Đột ngột tương ngộ khiến Lam Vong Cơ ngẩn ra, nhất thời không phản ứng kịp, chỉ ngơ ngác nhìn Ngụy Vô Tiện, mà Ngụy Vô Tiện vốn đang một lòng tìm A Uyển, cũng không ngờ là sẽ gặp được y ở đây.

Mấy ngày trước y còn xuất hiện trong giấc mộng của hắn, mà bây giờ người trước mắt đã trưởng thành, thành thục, gương mặt thoát khỏi vẻ non nớt của niên thiếu, càng lộ ra vẻ tuấn mỹ bất phàm, nhìn có chút là lạ, nhưng đôi mắt lưu ly nhàn nhạt như ánh trăng lưu chuyển kia lại khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy quen thuộc vô cùng.

Ngụy Vô Tiện đứng cách y một khoảng, dừng chân không bước tiếp nữa, ngơ ngác hỏi: "Lam Trạm?"

Ở nơi này, toàn là những chuyện mà Ngụy Vô Tiện không thích ứng được, nhưng hắn cũng sẽ không vì mình chưa trải qua mà bỏ mặc những người này. Đến ngủ cũng ngủ không ngon, hắn ngày đêm phải nghiên cứu cái quỷ đạo thuật pháp mà hắn không hiểu kia, thổi Trần Tình mà hắn không quen. Ngụy Vô Tiện là một người kiên cường, không nơi nương tựa cũng không phải là lần đầu tiên, chỉ cần hắn cố hơn một chút, thì sẽ có thể chống đỡ được thôi.

Nhưng tại thời khắc này, gặp được Lam Vong Cơ, rất nhiều bất an cùng phiền não, thương tâm cùng bất lực, những cảm xúc hỗn loạn không tên ấy tự dưng lũ lượt dâng lên trong hắn.

Nước mắt Ngụy Vô Tiện lộp bộp rơi xuống, hắn la to: "Lam Trạm! Cứu ta với!"

TBC

______________

Author: Tiện này là Tiện O xuyên qua, Tiện O chỉ mới mười lăm tuổi, vẫn đang ở lứa tuổi vô ưu vô lự, bỗng nhiên gặp biến cố, hơn nữa ở trước mặt người mình thích, biểu lộ ra mặt yếu đuối nhất của mình cũng rất bình thường.

Editor: Hai bộ tui đang chạy cũng sắp hết rồi, nên lên trước một chương để nhá hàng cho mọi người nha. Khi nào xong được một trong hai bộ kia, tui sẽ tiếp tục bộ này. Tui là thuộc dạng làm solo thôi, một lần chỉ chạy được hai bộ, rảnh khi nào làm khi đó. Tui vẫn chưa quyết được sẽ làm thêm bộ nào để đi song song với bộ Cong Thẳng, đành đợi thần linh mách bảo vậy. Mong được tiếp tục đồng hành cùng mọi người.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.net/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net