Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm thoát thời gian đã được ba năm.

Lam Vong Cơ vẫn giữ vững tâm mình 'Phùng loạn tất xuất' mọi nơi như trước. Chỉ cần có yêu tà quấy phá mặc kệ lớn nhỏ ra sao Y đều ra tay hiệp trợ. Ngày ngày trôi đi càng khiến nhiều người thêm tôn kính sùng bái vị Hàm Quang Quân thanh danh lừng lẫy kia.

Y lớn lên ngày càng anh tuấn gương mặt tăng thêm mấy phần băng lãnh lạnh lùng. Ánh mắt trở nên âm trầm u buồn khó đoán.

Nhiều lúc ghé ngang Ngụy Thị Y chỉ lặng im đứng nhìn thật lâu rồi mới an tĩnh ngồi xuống xuất ra Vong Cơ đánh lên khúc nhạc Vấn Linh.

Hơn ba năm qua đi tới đâu Y liền dừng lại vấn linh tới đó nhưng Ngụy Vô Tiện chưa từng trả lời qua Y cũng không có hồn quỷ nào biết về một chút tin tức của hắn điều này làm Y mỏng manh hy vọng Ngụy Anh có phải hay không còn sống.

Mơ màng nhìn lấy kết giới vẫn luôn bài xích mình kia. Lam Vong Cơ thoáng thoảng một suy nghĩ

'Ngụy Anh, ngươi vì sao không muốn gặp ta'.

Chợt trong kết giới bước ra một người y phục Ngụy Thị. Khuôn mặt anh tuấn phảng phất mấy phần quỷ dị tinh nghịch có nét thoang thoảng lưu manh nhưng lại điềm tĩnh đến lạ....Hắn đảo mắt nhìn thấy bạch y người kia....ba năm gần đây luôn thấy Y luẩn quẩn bên ngoài Ngụy Thị....

"Hàm Quang Quân" Hắn lên tiếng

Lam Vong Cơ chợt như bắt được tia sáng nho nhỏ rạo rực bóng tối mịt mù không tin tức, Y không ngăn được nỗi lòng liền mở miệng hỏi hắn

"Ngụy Anh, hắn....thế nào"

Tiết Dương nhìn Y khó hiểu không thôi.

"Hàm Quang Quân, sư tôn ta đã mất, sớm đã yên nghỉ rồi"

Lam Vong Cơ nắm chặt bàn tay, gương mặt không đổi thấp thỏm hy vọng hỏi

"Ta có thể....gặp hắn không"

Tiết Dương thở dài, nhìn Y đáp lời

"Hàm Quang Quân cũng biết sư tôn ta sớm đã phong bế kết giới, ta cũng không có cách nào giúp ngài.."

Hắn quay lưng lại với Y mở miệng nói

"Trừ khi...."

......

= =

Hắn dẫn Y đi tới hang động. Một trong những bộ phận Ngụy Thị "Phục Ma Động" nơi sư tôn dùng để bế quan hoặc phát minh mấy thứ đồ vật kinh người.

Trong này mọi thứ trang bị đầy đủ chẳng khác chi căn phòng bình thường, không gian rộng rãi thoáng đạt chất liệu đá lạnh khiến cho người khác có một cảm giác man mát thoải mái.

Vừa mới bước vào Y không thể tin được hình ảnh hiện ra phía trước mắt mình. Đôi mắt Y mở to, cả người không khỏi lung lay muốn đổ, cuối cùng khó khăn thốt lên hai tiếng

"Ngụy...Anh.."

Ngụy Vô Tiện lúc này bất động thanh sắc nằm ở trên giường. Hai mắt nhắm nghiền như ngủ, khuôn mặt anh tuấn an tĩnh trắng toát nhưng vẫn hiện ra khí bức lạ lẫm mê người.

Lúc này Tiết Dương nhỏ giọng lên tiếng

"Ngài trước gặp sư tôn" Dứt lời liền bước ra khỏi động để lại trong này hai người không gian riêng biệt.

Lam Vong Cơ chầm chậm tới gần. Vui vẻ lo sợ bớt chợt đan xen.

Là khuôn mặt đó...khuôn mặt Y đã nhớ nhung suốt mấy năm ròng rã qua nhưng lần nào đến gần cũng đều sẽ đột ngột tan biến...

Cả người Y xúc động không yên. Cuối cùng ngón tay sợ hãi thon dài từng chút chạm vào bàn tay lạnh lẽo như băng của ai kia.

Là thật...là thật......

Đôi mắt lưu ly nhạt màu vốn chết từ lâu thoáng chốc bừng lên ánh sáng trong trẻo vốn có. Từng giọt nước mắt vui mừng không ngừng chảy dài rơi rớt đi xuống không nguôi.

Hai tay của Y lập tức nắm chặt. Dán sát bàn tay xinh đẹp ấy vào trán của mình rồi cúi đầu run rẩy lên tiếng

"Ngụy Anh...Ngụy Anh...Ngụy Anh..."

Cuối cùng...cuối cùng ta cũng gặp lại ngươi....

Ngụy Anh của ta....

.

.

.

Niềm vui gặp gỡ người thương từ từ tan biến. Ánh mắt lưu ly quay về quỹ đạo ảm đạm u uất như xưa.

Nhìn người tĩnh mịch không chút hơi thở là sự tàn khốc đánh nát tâm can vốn luôn trốn tránh lừa dối chính mình kia.

Sự thật khẳng định với Y rằng...

Ngụy Anh của Y thật sự đã mất. Hắn sớm đã không còn trên đời nữa.

Hàng mi của Y rũ xuống ngắm nhìn con người trân bảo thương nhớ bao năm. Mặc kệ mọi thứ thế nào, hiện tại, Y chỉ muốn cả đời có thể ở cạnh bồi hắn, một chút cũng không rời....

Tâm tình đặt hết ở người kia chẳng còn để ý có người đã đứng bên cạnh, hắn cất lên câu nói bớt chợt kéo Y trở về thực tại

"Sư tôn vẫn có thể cứu"

.

.

= =

Lam Vong Cơ cầm chặt tay Ngụy Vô Tiện, mười ngón đan xen vào nhau, đôi mắt mệt mỏi từ từ nhắm lại trong lòng không khỏi hạnh phúc vui mừng.

Ngụy Anh....

Nụ cười rạng rỡ của ngươi hồi ấy...

Lần này....

Sẽ không còn chỉ là trong mộng nữa....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net