Vong Tiện - Taste of love (03)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đồng nhân văn: Hương vị của tình yêu.

Tác giả: ectocosme

Dịch: Ngộ :> Vong Tiện Anh Trạm.

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Bạn ấy là người Pháp, sẽ có sự khác biệt đôi chút về văn hóa so với chúng ta cũng như so với truyện, mong mọi người dùng lý trí cảm nhận và cư xử nhé.

:> Xin đừng reup, đưa đi đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn! Đặc biệt từ chối đăng hoặc ghim lên pinterest hoặc bất kỳ trang truyện nào. Xin hãy tôn trọng nhau.

Chương 3

Hôm nay, Lam Trạm xuống núi, huynh trưởng đem y rời Vân Thâm Bất Tri Xứ đi săn đêm. Y không phản đối, vui vẻ đón nhận chuyện rèn luyện hết sức mệt mỏi mà lại tràn trề niềm vui này. Lam Hi Thần biết, trong lúc bản thân bế quan, đệ đệ vẫn luôn một mực căng thẳng không lúc nào buông lỏng cả, thực ra cũng chỉ có mình y phát hiện được mà thôi. Tu vi của Vong Cơ tăng lên rất nhanh, linh lực tăng vọt, quả thật cần phải phóng thích một trận thì mới được.

Lam Hi Thần muốn ăn điểm tâm, vì vậy hai người vào trong trấn đi dạo một chút.

Lam Hi Thần đi phía trước, vừa đi vừa ăn, vui vẻ lại thỏa mãn, còn Lam Vong Cơ lại bị những thứ khác hấp dẫn ánh mắt. Cái trấn nhỏ này nổi tiếng nhờ rượu, nhưng kể cả ở ngay đây thì cũng chỉ có mấy tiệm có Thiên Tử Tiếu tốt nhất mà thôi. Trước mặt, vừa hay chính là một nhà trong số đó, bên ngoài còn bày mấy cái vò rượu để trang trí.

"Vong Cơ, đó là gì thế?" Lam Hi Thần quay đầu hỏi đệ đệ "À, Thiên Tử Tiếu! Người mệnh định của đệ thích rượu đúng không? Muốn mua một vò cho nàng không?"

"Ừm." Lam Vong Cơ gật đầu một cái, nhưng lại có chút băn khoăn.

"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu." Lam Hi Thần nghiêng đầu một cái, tiếp tục nói. "Trước cửa vào có một nhà kho nhỏ, Vong Cơ có thấy không? Có thể đem rượu để ở đó, sẽ không có người động vào đâu. Không cần lo lắng,huynh trưởng bảo đảm."

1

Đám đệ tử tới cầu học lần này thu hút được sự chú ý của Lam Vong Cơ, nhưng cũng khiến y có chút tức giận. Bọn họ mặc đồng phục môn sinh của từng gia tộc riêng, hồng hồng xanh xanh xen vào giữa đồng phục môn sinh trắng của Cô Tô Lam thị, đặc biệt nổi bật. Hơn nữa những đệ tử khách nhân này cũng hết sức ầm ĩ, không quy củ. Mặc dù lúc mới tới đã giảng giải cho bọn họ gia quy chủ yếu rồi, nhưng trong đám người đó, vẫn có những trận cười truyền ra, cùng với người này người kia nhảy nhảy nhót nhót, thực khó mà giấu nổi. Hừ, lúc này mới là ngày thứ nhất thôi đấy!

Học sinh mới tới ngồi đối diện với Lam thị Song Bích. Ở vị trí này, mỗi lần Lam Vong Cơ vừa nâng mắt là có thể thấy những người bạn học mới tới kia, bọn họ trong khi đợi dùng bữa thì châu đầu ghé tai nói chuyện. Trong đó có một thiếu niên tóc tai rối bời, bị con trai của Vân Mộng Giang thị tông chủ mắng mấy câu, hắn cũng chỉ cười cười, vỗ vai đối phương một cái.

Cho đến khi cơm được dọn ra, bọn họ rốt cục mới an tĩnh lại. Lam Vong Cơ không muốn để ý đến bọn họ, bắt đầu dùng bữa. Nhưng mà y vẫn không tự chủ được mà đưa mắt nhìn về phía thiếu niên om sòm đang ngồi bên cạnh Giang Trừng, suy đoán, hẳn là sư huynh của Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện còn cười, Giang Trừng cau mày trừng hắn, hắn liền dúi đầu vào trong tay áo nín cười. Lúc này Lam Vong Cơ mới đem sự chú ý trở lại trên mặt thức ăn.

"A!" Ngụy Vô Tiện đột nhiên kêu lên, thanh âm cực lớn, trực tiếp làm Lam Vong Cơ sợ hết hồn. Hắn khiếp sợ đứng lên, mắt trợn trừng, giống như đầu bị đập một gậy vậy. Giang Trừng thấy vậy, dùng sức kéo tay áo hắn một cái.

"Ngồi xuống!"

Thấy thúc phụ giận đến trợn mắt, Lam Vong Cơ thở dài.

"Không đúng không đúng không phải!" Ngụy Vô Tiện hưng phấn kêu to, lại bị Giang Trừng dùng sức kéo về vị trí. "Giang Trừng! Đây là đồ ăn mà người mệnh định của ta ăn! Người mệnh định của ta! Cái mùi này! Người mệnh định của ta đang ở ngay Vân Thâm Bất Tri Xứ này!"

Ngụy Vô Tiện lắc qua lắc lại vai của sư đệ hắn, từng câu từng chữ nói lớn. Giang Trừng tức giận đầy mặt nhưng vẫn để kệ hắn hoảng loạn. Những môn sinh khác đều tò mò nhìn qua bên này, nhưng Lam Khải Nhân tỏ ý không để bọn họ lên tiếng, nên chẳng ai dám nói.

Một lát, Lam Vong Cơ lại bắt đầu ăn một miếng cơm. Y nhìn thấy Ngụy Vô Tiện cũng hừ hừ ăn một miếng, mùi vị thức ăn đặc trưng của Cô tô Lam thị truyền đến trong miệng y. Lam Vong Cơ sợ ngây người.

"Vong Cơ?" Lam Hi Thần hỏi, nhưng Lam Vong Cơ không lên tiếng, trong bụng hỗn loạn một mảnh.

Ngụy Vô Tiện, ngay trước mặt y, vui vẻ lắc ghế trái phải, thần thái sáng láng, đang ăn cơm.

"Ta thích thứ này!" Ngụy Vô Tiện lặng lẽ nói với Giang Trừng.

"Trước giờ ngươi đều nói đồ ăn nơi này quá thanh đạm mà." Giang Trừng phản bác.

"Đúng thế, nhưng đây là đồ ăn mà người mệnh định của ta ăn!" Ngụy Vô Tiện nói, mi mắt cong cong cười. Hắn nhanh chóng lướt qua toàn bộ đại sảnh. "Không có người nào tới tìm ta, ngươi nói xem có phải là người mệnh định của ta đang ngồi ở chỗ nào đó ăn cơm không?"

"Ừ, hẳn là môn sinh Cô Tô Lam thị." Giang Trừng nói. "Nếu như cô nương này không có bị dáng vẻ vừa rồi của ngươi hù dọa, chắc là ăn cơm xong nàng sẽ tới."

Ngụy Vô Tiện cười rực rỡ, cả khuôn mặt bừng sáng hẳn lên. Hắn dùng sức gật đầu một cái, tiếp tục vui vẻ ăn cơm.

2

Không hoảng hốt, không vội vàng dùng xong cơm, Lam Vong Cơ gặp được người mệnh định của y. Hắn đang cùng Giang Trừng chọc ghẹo một nữ môn sinh tới cầu học ở Cô Tô.

"Van cầu ngươi, tỷ tỷ tốt, nếm thử cái này một chút đi." Ngụy Vô Tiện khẩn cầu nói với một thiếu nữ gần đó.

"Ta không phải người mệnh định của ngươi đâu, Ngụy công tử." Thiếu nữ hướng về phía Ngụy Vô Tiện khom người nhiều lần.

"Ta chẳng qua là muốn xác nhận một chút, tiên tử đẹp thế này lại không phải là người mệnh định của ta." Ngụy Vô Tiện đứng im bên người Giang Trừng, làm ra vẻ bi thương. "Chỉ có như vậy, ta mới có thể quên được vẻ đẹp của ngươi."

Lam Vong Cơ nhíu mày, trong lồng ngực dâng lên một ngọn lửa vô danh. Y ẩn thân đứng ở bên cạnh lặng lẽ nhìn một hồi, nhóm nữ tu trẻ tuổi đứng gần đó không ngừng cười khúc khích, lục tục cầm kẹo trong tay Ngụy Vô Tiện thử, nhưng kết quả lại khiến hắn thất vọng hết lần này đến lần khác. Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ nhớ tên người đó. Dù vậy, y cũng không hề nói một câu nào với vị Ngụy công tử kia, liền xoay người rời đi.

Lam Vong Cơ không nghĩ tới, tối hôm đó, Ngụy Vô Tiện len lén mang rượu về Vân Thâm Bất Tri Xứ, lại còn bị y bắt được. Vừa nghĩ tới việc ngụm rượu Ngụy Vô Tiện nếm không phải là lễ vật mà y len lén cất giấu trong nhà kho nhỏ bấy lâu, tim Lam Trạm liền ầm ỹ reo hò không ngừng, động tác cũng trở nên ác liệt hơn.

Rượu trượt xuống cổ Ngụy Vô Tiện, hình ảnh này khiến Lam Vong Cơ miệng khô lưỡi khô, nhưng sau đó mùi vị rượu trong miệng lần nữa khiến y tức giận. Bọn họ đánh một trận, sức chịu đựng của Ngụy Vô Tiện rất tốt, thân thủ lại linh hoạt, Lam Vong Cơ âm thầm đè xuống tình cảm tươi đẹp trong nội tâm.

3

Lam Vong Cơ tức giận, quá tức giận, giận đến... quên nói cho thúc phụ là y đã tìm được người mệnh định. Mà chuyện này quả thật cũng rất làm khó y, y không biết nên nói ra miệng thế nào cả. Thời gian cứ thế trôi qua, y lại càng không thể mở miệng được. Vốn định nói chuyện tình cho thúc phụ trước khi giờ học đến, nhưng Ngụy Vô Tiện cùng những môn sinh khác lại đến sớm hơn, y quả thực không tìm được cơ hội. Cùng lúc đó, y lại phát hiện ra bản thân quên mất phải theo lệ mà tuyên bố chuyện này, điều này lại càng làm y quẫn bách hơn. Ngụy Vô tiện cũng quên hoàn toàn chuyện đó luôn. (Ở đây, khi có cảm giác về người mệnh định hoặc khi tìm được người mệnh định thì phải tuyên bố cho mọi người biết, đó là thông lệ)


Sau đó, Lam Khải Nhân ép Ngụy Vô Tiện ngồi đối diện y một tháng để chép sách. Lam Vong Cơ gật đầu đồng ý, nghĩ, thúc phụ nhất định là phát hiện tâm tư nho nhỏ của y nên mới an bài như thế này. Vì thế, y cùng với người mệnh định của y, rốt cuộc được chính thức gặp nhau lần đầu, được cùng chung sống trong một khoảng thời gian.


Lời tác giả: "Huhuhu xin lỗi nha, so với tưởng tượng của tui là bị ngược rồi"

=== TBC==

tranh trên đầu là của artist 葵aoki_ nhé :D

======

:> chap này hơi ngắn hen

mấy bồ thấy ngắn thì ngắn nhưng vẫn nhớ cho thu phí nhá bà con :D
Mỗi người đi qua xin hãy để lại ở đây một câu cảm ơn đến bạn tác giả nhé. bạn ấy là "
ectocosme" người Pháp, viết đồng nhân bằng tiếng Anh, nên các bồ hãy thoải mai thể hiện tiếng anh tiếng pháp thì càng tốt, không thì tiếng việt, tiếng trung,.. tiếng gì cũng được nhé :D Cảm ơn!   
Bữa nay ngộ đã chụp màn hình nhưng lời cảm ơn của các bạn rồi gửi cho 
ectocosme   rồi, đang chờ hồi âm nè, có thì ngộ sẽ up lên chương tiếp theo cho mấy bạn thấy liền :D

:>

:>

:>

:>

:>

:>

Ngoài lề Taste of love một tí :> Ngộ tính bữa tới sẽ lập một phần truyện riêng chuyên up đồng nhân của Tích Tích, một phần chuyên up đồng nhân của Lãnh Tranh Nghiên, một phần chuyên up đồng nhân của Lam Điềm Y Đoản :> à đại thần siêu ngọt này thì ngộ chưa up phần nào cho bà con xem cả, bữa tới sẽ up. Dự tính là thế đã, vậy thì sẽ dễ nhìn và đọc  hơn, cũng liền mạch hơn.
Nhưng vậy thì sẽ up lại hết những phần truyện lúc trước của các bạn ấy nhé, hay là thôi?
Thực ra ngộ muốn up lại cho liền mạch cái đồng nhân <Nếu Ngụy Anh lớn lên ở Lam gia> lắm :D
Hỏi ý kiến mấy bồ xem thế nào đó mà :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net