Tập 10: Tâm sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có nói cho Lộc Hàm biết mình trở về trường, buổi chiều có khóa lịch sử tôi liền tiến vào phòng học ngồi hàng cuối cùng, nghĩ muốn hù dọa hắn cho hắn một kinh hỉ, thế nhưng lại phát hiện đã hai tiết trôi qua nhưng hắn vẫn chưa có xuất hiện. Không có cách nào, tôi đành phải hỏi thăm người khác một chút, mới biết được Lộc Hàm ngã bệnh nên đã xin nghỉ.

Tin tức này làm tôi đứng ngồi không yên, thân thể hắn vẫn tốt, hiện tại sinh bệnh đúng là chuyện lớn, bây giờ không có tâm tình nghe giảng bài, cũng may là thầy giáo đã điểm danh vì vậy sau tiết thứ ba tôi lặng lẽ leo ra ngoài phòng học, quay về phòng buông sách giáo khoa. Chuẩn bị lúc ra cửa, nhìn Đậu hũ đáng thương phe phẩy đuôi với mình, xem bộ dáng là đứng ở trong túc xá lâu lắm rồi, liền quay lại ẵm Đậu hũ đi thẳng đến phòng Lộc Hàm.

Phòng ở ký túc xá đều giống nhau, nói thật tôi chỉ biết phòng của Lộc Hàm nằm ở khu túc xá B, ngực đột nhiên cảm thấy rất áy náy, dường như mình hưởng thụ sự chiếu cố của Lộc Hàm quá mức, mà chính bản thân lại không hiểu hắn bao nhiêu. Hỏi thăm vài người mới tìm được phòng của Lộc Hàm, cửa đóng chặt, bên trong truyền đến thanh âm ho khan, tôi có chút đau lòng: Sao tên kia lại không biết tự chăm sóc bản thân?

Nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Lộc Hàm nhắm mắt nằm ở trên giường, tóc hơi có điểm ẩm ướt, có thể là ra mồ hôi lạnh, chắc mệt lắm nên mới để như vậy. Tôi không muốn quấy rối giấc ngủ của Lộc Hàm, liền lặng lẽ đi tới, thế nhưng Đậu hũ cúi đầu rên ư ử, để cho hắn phát giác tôi.

Hắn nhanh chóng mở mắt, vừa nhìn thấy tôi đứng ở bên giường liền bật người ngồi dậy ôm thật chặc lấy tôi. Cái ôm quen thuộc khiến lòng tôi đột nhiên run rẩy, một hồi lâu hắn mới nghiêng đầu tựa ở bả vai tôi, nhẹ nhàng nói: "Sau này đừng bỏ rơi mình, mình rất khó chịu."

Tôi không nói gì, nghe vị đạo phong lan quen thuộc của hắn, thầm nghĩ cứ an tĩnh như vậy để hắn dựa vào tôi, chỉ dựa vào một hồi cũng tốt, vào lúc hắn yếu ớt nhất mới có thể ỷ lại ôm lấy tôi.

Có thể là bởi vì Đậu hũ bị siết quá chặc, liền kêu lên. Lộc Hàm lại càng hoảng sợ, lúc này mới phát hiện Đậu hũ tồn tại, hắn thả tay tôi ra, khẩn trương nhìn Đậu hũ, "Nó từ đâu tới, mình hơi sợ cẩu"

"Tôi nhặt được ở trên đường, dễ thương không."

Tôi theo bản năng không có nói cho Lộc Hàm biết chuyện về Nghệ Hưng, không rõ ràng lắm vì sao? Có thể là bởi vì không muốn cho hắn biết mình đã từng ngu ngốc như vậy: buồn vì hắn, cãi nhau với baba, sau đó rời nhà ra đi.

Lộc Hàm phát giác Đậu hũ ngoan ngoãn, cũng không sợ nữa, bắt tay của tôi sau đó giật mình: "A? Sao tay lại lạnh như vậy? Có khó chịu ở đâu không? Ngã bệnh hả?" Tay của tôi lúc nào cũng lạnh lẽo, đây là hiện tượng bình thường, có thể vì tuần hoàn máu không tốt, hễ mà tới mùa đông là da dẻ đều nứt lên.

Ngược lại lúc này Lộc Hàm quên hắn vẫn đang là bệnh nhân, còn khẩn trương lo lắng cho tôi, tôi cười cười giúp hắn đắp kín chăn: "Tôi bị gì nào? Vẫn đang khỏe mạnh đây này. Thật ra người bị gì là cậu đấy, phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, cậu có uống thuốc không vậy?"

Lộc Hàm không trả lời lời tôi, mà là cầm lấy tay tôi đặt trên bụng hắn. Bụng của hắn nóng quá, tôi kinh hoảng rút tay ra "Lộc Hàm, cạu làm gì vậy?"

"Bị bệnh thì bụng là phần nóng nhất của cơ thể, tay cậu lạnh như vậy để mình giúp cậu giữ ấm một chút, đều là con trai mà cậu sợ cái gì a?"

Không dám đối diện ánh mắt thâm tình của Lộc Hàm, đột nhiên rất ghét Lộc Hàm luôn có những lời nói và hành vi buồn nôn như vậy, thế nhưng hắn không nói như vậy thì cũng không phải là hắn, như vậy mình sẽ cảm thấy mất mát, lòng thật đúng là mâu thuẫn.

"Vẫn còn giận?" Thấy tôi không nói lời nào, hắn mất hứng chu mỏ, lấy dưới gối ra một hộp nhỏ đưa cho tôi, tôi ngạc nhiên nhìn hắn: "Cái gì vậy?"

"Cậu mở sẽ biết." Mở hộp ra, nguyên lai là một hoa tai xinh đẹp bằng đá, tôi nhẹ nhàng cầm lên. Viên đá trong suốt bên trong có khắc một dòng chữ nhỏ, đó viết tên tôi.

Tôi cao hứng kêu lên: "Lộc Hàm, cậu mua ở đâu mà đặc biệt quá vậy?" Hắn đắc ý nở nụ cười: "Mình biết nhất định cậu sẽ thích, mình đi công diễn ở ngoại ô thủ đô thì phát hiện một lão gia gia đang bán, lão vừa làm và bán luôn, viên đá này có thể khắc tên lên được, sẵn tiện mình đặt làm đồ trang sức tặng cậu luôn. Mình đã từng nói, sau mỗi lần mưa mình sẽ luôn tặng quà cho cậu, cậu xem những món quà nàu rất có sang kiến, đừng giận nữa nha?" Lộc Hàm lại dùng chiêu trẻ con này khiến lòng tôi bắt đầu rối loạn.

Sờ sờ cái hoa tai đặc biệt này, Lộc Hàm luôn mang lại nhiều ngạc nhiên cho tôi, trên thế giới này hắn là người hiểu tôi nhất. Lộc Hàm, sao cậu vẫn đối với tôi tốt như vậy? Ở trong lòng cậu tôi có thật sự quan trọng như vậy không?

Vì vậy, buổi chiều vừa kết thúc chương trình học, tôi liền quay về ký túc xá mang theo Đậu hũ đến cổ vũ hắn. Vì trận đấu còn chưa có bắt đầu, Lộc Hàm đang ngồi ở sân bóng, vừa thấy được Đậu hũ thì vô cùng hưng phấn, lập tức lấy bánh mì từ trong túi ra, Đậu hũ cũng nhanh chóng giùng giằng thoát khỏi tay tôi chạy tới ăn, ngoan ngoãn phe phẩy đuôi bên cạnh Lộc Hàm. Thật là, có ăn thì hoàn toàn quên mất chủ nhân này. Hai tên nam sinh dắt theo một con chó hấp dẫn nhiều người, hơn nữa con chó này lại thích ăn đồ ăn vặt.

Nhìn các nữ sinh không để ý hình tượng, vì bạn trai trên sâu đấu mà nỗ lực gào thét, còn tôi rất an tĩnh ngồi ở một bên nhìn Đậu hũ thưởng thức đồ ăn vặt. Vừa mới bắt đầu thời điểm tranh tài, tôi không nghĩ dị thường gì, sau đó mới phát hiện một vấn đề, trong cuộc tranh tài gữa các nam sinh, nếu có bạn gái, bọn họ sẽ khoác áo khoác của bạn gái mình trên tay, nhìn trên tay tôi là áo khoác đỏ của Lộc Hàm, tôi bắt đầu có điểm lúng túng.

∗∗∗

Lộc Hàm thích bóng rổ, hơn nữa hắn thích mặc y phục màu đỏ, mà tôi không giống với, tôi chỉ thích mặc sắc màu đơn điệu, đại bộ phận là đen và trắng. Lộc Hàm đã từng khinh bỉ tôi, nói tôi y như một cái đàn dương cầm.

Sau khi trận bóng rỗ kết thúc, đội Lộc Hàm thua, thua 6 điểm, nhìn hắn có điểm rầu rĩ không vui, tôi cho là hắn thua cuộc tranh tài mà buồn bực, liền bắt đầu an ủi hắn: "Đối phương học viện thể dục, nhưng có mấy tên chơi cũng tạm được." Hắn lại cười cười: "Kỳ thực mình có chuyện muốn cùng cậu thương lượng, xã đoàn gom góp tiền bạc diễn xuất, thế nhưng diễn ở phần cuối cùng phải cần một đoạn âm nhạc, bọn mình thương lượng muốn một người đánh đàn dương cầm. Cậu tới đi, mình đề cử cậu."

"Tôi? Tôi không được a." Tôi có chút kinh hoảng, bản năng kháng cự.

"Sao lại không được, cậu chắc là được, cậu đàn rất khá. Mình tin tưởng cậu."

"Thì ra lần trước cậu tặng tôi tiểu lễ vật là có mục đích, hừ." Tôi cố ý tức giận không để ý tới hắn, Lộc Hàm nóng nảy: "Không phải, hôm nay mới thuận tiện nói với cậu."

"Tốt, vậy cậu phải nghĩ biện pháp thuyết phục tôi mới được, ha ha, chừng nào đến rồi hãy nói." Nhìn hắn chật vật hình dạng, tôi cảm thấy rất buồn cười.

Tuy chưa từng nghĩ sẽ tham gia vào xã đoàn của bọn họ, mọi người trong xã đoàn đều biết tôi, bởi vì có một thời gian tôi hay đi bộ đến xã đoàn chờ Lộc Hàm diễn xong thì cùng nhau ăn cơm. Thế nhưng vì sao tôi ở bên cạnh thử đàn dương cầm cho bọn họ diễn kịch với nhau, khi hìn Lộc Hàm ở trên sân khấu cùng nữ nhân vật chính thâm tình ôm và đối bạch, trong lòng tôi tràn đầy ê ẩm, nhưng lập tức an ủi bản thân: mình quan tâm hắn như vậy chỉ vì hắn là bằng hữu tốt nhất, là thầy thuốc tâm lý của mình, cho nên không cần thiết thương tâm và phức tạp như vậy, mình vẫn là một nam sinh bình thường. Khi tâm bắt đầu hơi chút yên ổn thì lại đột nhiên cứ thấy mất mác.

Thử diễn xong, vừa kết thúc Lộc Hàm liền chạy tới hỏi tôi: "Kết thúc công việc rồi, ngày hôm nay muốn ăn cái gì?" Tôi nghĩ một hồi: "Mua quả cam ăn đi, gần nhất Đậu hũ rất thích ăn trái cam."

Hắn có điểm thất bại: "Bây giờ cậu quan tâm Đậu hũ còn hơn cả mình hả?"

"Cả cún con mà cậu cũng ganh tị à, tiểu hài tử!" Nói xong mình cười một hồi, phát hiện Lộc Hàm có điểm mất tự nhiên, lại đột nhiên phát giác lời tôi vừa nói dường như hai người tình nhân cãi vả nho nhỏ.

Tôi cuống quít giải thích: "Tôi, tôi..."

"Thế nào? Hai người hẹn hò à?" Đồng học ồn ào vui đùa khiến hai chúng tôicàng thêm lúng túng, tôi vội vàng giải thích; "Làm gì có, hai tụi tui là bạn tốt." Nói xong, để che giấu lòng hư, tôi còn cố tình trấn định bằng cách vỗ vỗ vai Lộc Hàm, thế nhưng tôi cảm giác Lộc Hàm dường như có điểm không hài lòng? Lẽ nào tôi bị lỗi giác sao.

Mang theo Đậu hũ đi dạo, đi qua cửa Bắc trường học có một cái quán bán rất nhiều tiểu đồ chơi, nhìn sang chung quanh phát hiện có một ly nước in hình nai Bambi, nhớ tới Lộc Hàm giả thành nai bông ở khu giải trí cảm thấy rất hợp hắn, liền cao hứng mua rồi đóng gói hảo, nghĩ sắp tới sinh nhật sẽ tặng cho hắn.

Thế nhưng đang chờ ông chủ giúp tôi gói quà, lại đột nhiên lơ đãng thấy chỗ không xa Lộc Hàm cùng nữ nhân vật chính trong doàn kịch đang chọn vật gì, hơn nữa trên tay hai người cư nhiên còn cầm kem, tất nhiên là Lộc Hàm là người thân sĩ không thể nào để cho cô gái kia mời.

Đầu óc tôi có chút không rõ, ngực hung hăng bị đâm tới phát đau, nhanh chóng bỏ cái ly vào trong hộp rồi trả tiền. Tâm tình nặng nề ôm Đậu hũ về tới ký túc xá, ở trong phòng quay quay cái ly trong tay phát tiết: "Ngươi là cái tên ghê tởm nhất trên cái thế giới này, đại phôi đản." Đậu hũ ở một bên không hiểu liền cúi đầu kêu ẩng ẳng, tôi biết nó đang khinh bỉ tôi làm hành vi ấu trĩ, thế nhưng tôi thật là thương tâm, mà mình lại có quyền gì thương tâm chứ?

Buổi chiều diễn kịch thời gian, tôi nhiều lần đạn khúc ca quen thuộc, thế nhưng luôn luôn gây ra lỗi, bởi vậy tiến độ diễn kịch của đội Lộc Hàm bị tôi làm liên lụy, nhìn thầy xã đoàn có chút bất mãn, lòng tôi phiền cực kỳ, liền cùng thầy nói: "Ngày hôm nay con có chút không khỏe, ngày mai con lại luyện tập."

Lộc Hàm bỏ dỡ tập kịch, chạy tới quan tâm tôi: "Làm sao vậy? Khó chịu sao?" Tôi bỏ tay hắn ra: "Không có việc gì! Ngày hôm nay không có tâm tình luyện."

"Đừng nóng giận, cũng bởi vì sáng sớm mình không mua kem cho cậu ăn sao?" Vừa nghe đến hắn nói kem, tâm tôi lại phiền lên, lại bắt đầu lớn tiếng tức giận: "Đừng có nói kem với tôi, tôi tuyệt không thích ăn kem, tôi ghét kem, ghét gần chết."

Chịu đựng nước mắt tôi chạy ra khỏi đoàn kịch, Lộc Hàm đuổi theo từ phía sau lôi kéo tay tôi: "Cậu sao vậy? Có lời gì thì nói với mình được chứ? Đừng giấu ở trong lòng."

Tôi tức giận bỏ qua tay hắn: "Lộc Hàm, tôi ghét cậu, sau này cậu làm ơn đừng lo chuyện của tôi nữa."

Lộc Hàm cũng có chút mất hứng, kỳ quái cả tiếng hỏi tôi "Vì sao cậu đột nhiên như vậy? Mình rốt cuộc đã làm sai điều gì?"

"Cậu không có làm gì sai, mong cậu đừng tốt với tôi nữa, cứ như vậy có lẽ tôi sẽ không quản được mình mà thích cậu mất thôi." Giọng của tôi có điểm nghẹn ngào, nước mắt cũng gần rớt xuống.

"Cậu nói cái gì?" Lộc Hàm kinh ngạc nhìn tôi, tôi mới phát giác mình nói gì, hốt hoảng giải thích "Ý tôi, ý tôi muốn nói là chỉ sợ vậy thôi." Không nhịn được hình dạng hắn kỳ quái, đúng vậy, nếu như cho hắn biết, hắn sẽ khinh thường mình cỡ nào đi.

Đẩy hắn ra, tôi nhanh chóng chạy mất, không muốn để cho hắn thấy tôi mềm yếu, không muốn nói cho hắn biết tôi luôn muốn ỷ lại vào hắn, như vậy tôi sẽ giống mẹ, bởi vì quan tâm ba ba quá mức mà quên đi mình, tôi thực sự không muốn như vậy.

Chừng mấy ngày hai chúng tôi đều không nói gì, trong lòng tôi khó chịu cực kỳ, buổi tối lật qua lật lại ngủ không được, nhìn Đậu hũ không tim không phổi ngủ khò khò, tôi đột nhiên nghĩ tới Nghệ Hưng. Muốn cùng hắn chia xẻ tâm tình, muốn cùng hắn nói chuyện phiếm, mong muốn hắn có thể cho mình đáp án giải thoát.

Đếm cừu tới lui còn chưa ngủ được, hôm nay tôi đặc biệt bi thương. Tôi liền bò dậy mở máy vi tính ra, ôm chăn bông ngồi ở trên giường xem phim. Mở ra một file, do dự một chút rồi nhấn vào phim mà mẹ thích nhất "Tuyết chi nữ vương".

Kỳ thực mỗi bộ phim Hàn đều có một bài tình ca rất đẹp, luôn đánh động lòng người. "Tuyết chi nữ vương", nam chính vì hoàn thành nguyện vọng mà nữ nhân vật chính lúc còn sinh tiền rất muốn đi xem "Lạp phổ Lan Đức", sau khi nàng đi hoàn thành lòng nguyện của hai người.

Cảm giác rất bi thương, tràn đầy ái tình thần thoại Hy Lạp cho dù không có ở cùng một chỗ, nhìn nam chính nhìn tuyết rơi lệ, nguyên lai cảm giác đau lòng cũng rất hoàn mỹ.

Một năm bốn mùa đều là tuyết trắng, băng lãnh rất hiếm người ở, ái tình đơn giản mà tràn đầy sầu não mỹ lệ, chúng ta phải sợ hãi sức mạnh của ái tình.

Rất thích một câu trong phim: Lạp phổ Lan Đức, ta tới, tới tìm ngươi, nhưng ngươi cũng bị "Tuyết chi nữ vương" mang đi sao?

"Mình yêu rất nhiều thứ, nhưng yêu một ai đó là duy nhất" Bây giờ rốt cuộc tôi cũng hiểu rõ mẹ, hiểu bà vì người mình yêu trước mặt, mới bỏ qua sự yêu thích đàn dương cầm mà cam tâm làm bà chủ gia đình.

Tuy rằng đã xem qua rất nhiều lần, tôi vẫn còn len lén xoa xoa khóe mắt, mở cái hộp nhỏ có chứa hoa tai bằng đá Lộc Hàm đưa cho tôi, nhìn nó lóe quang hoàn xinh đẹp, lòng bắt đầu rất khẩn trương, tay trái liền theo bản năng nắm chặt cánh tay phải của mình. Đúng vậy, tôi đang sợ: Lộc Hàm, dường như tôi thực sự thích cậu, làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net