Tập 11: Hòa hảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay trời lại mưa, tôi che dù, dắt theo Đậu hũ đi mua một bịch cam, khi đi ngang qua bãi bóng bỗng dưng bịch đựng cam tét ra, hơn mười quả cam cứ như vậy lăn rơi xuống. Giữa lúc tôi chật vật không biết làm sao thì Lộc Hàm vừa vặn đi qua bãi bóng, hắn không nói gì, rất tự nhiên nhặt những quả cam lên, vì quá nhiều cam nên hai tay cầm không hết, hắn liền lấy dù của mình đựng.

Tôi ngẩn người nhìn một loạt động tác của hắn, bất giác thấy hắn dầm mưa, tôi mới hồi phục tinh thần vội vàng dùng dù mình che cho hắn. Dọc đường đi tôi không nói gì, Lộc Hàm nhỏ giọng hỏi: "Cậu vẫn giận à?"

"Ừm" tuy rằng đã sớm không còn tức giận, thế nhưng vẫn muốn trêu chọc hắn một chút. Kẻ ngu này quả nhiên tin, thở dài một hơi dọc theo đường đi không nói nữa.

Lộc Hàm đưa tôi đến cửa phòng, sau đó giúp tôi rửa những quả cam xong rồi đặt ở trên bàn, tôi đang muốn nói với hắn mình chỉ đùa giỡn thì, "Cái này cho cậu." Hắn lấy trong túi một hộp trắng đưa cho tôi, tôi kỳ quái hỏi hắn, "Cái này là gì?" Hắn bất đắc dĩ cười một chút "Là kem, cậu không ăn lạnh được, nhưng cứ đòi ăn, mình nghĩ cách tới quán uống trà sẵn tiện kêu người ta làm tan kem ra. Cậu mau ăn đi, nó ấm lắm."

Mở hộp ra hương vị kem bay lên, tôi có chút không đành lòng mắng hắn: "Đồ ngốc, tôi chỉ tùy tiện nói thôi mà." Hắn nhìn chằm chằm mặt tôi một hồi "Tùy tiện nói mà lại giận mình lâu như vậy?" Tôi có chút chột dạ, nhưng cái gì cũng nói không nên lời.

Lộc Hàm thấy tôi im lặng, liền cao hứng ngồi xuống tung mấy quả cam như những diễn viên xiếc với Đậu hũ.

Nhìn hắn Đậu hũ chơi vui vẻ, ngồi ở bên cạnh bàn ăn kem ấm, lòng bắt đầu phức tạp: "Lộc Hàm, mong cậu đừng tốt với tôi như vậy nữa, cứ tiếp tục tôi sẽ không quản được chính mình, vì quá mức yêu cậu mà không để ý tới lý trí càng lún sâu vào đau khổ."

∗∗∗

Tháng này đến phiên lớp chúng tôi làm lao động, thực sự là bội phục những thầy giáo, trên cái thế giới này, học sinh sinh viên là những người làm biếng lao động nhất. Nhiệm vụ của tôi là giúp các thầy đem sách lưu trữ lại, làm từ trưa tới chiều đầu của tôi hơi hơi đau.

Các dì ngồi bên uống trà tán dương tốc độ đánh chữ của tôi rất nhanh, điều này làm cho tôi rất phiền muộn. Những dì này thật đúng là lười biếng, bình thường chúng tôi tới mượn sách, còn chưa tới giờ tan việc mà các dì đã nhàn nhã đàm luận buổi tối mua cái gì, thực sự là bệnh căn bệnh lan tràn.

Sau khi tôi đánh xong quyển "Tư liệu đàn dương cầm 8 cấp " lưu vào trang tồn sách, cao hứng tắt máy vi tính chuẩn bị trở về ký túc xá uống nước. Thế nhưng sát vách thư viện vốn an tĩnh, lại truyền ra một âm thanh huyên náo, "Gì chứ, lúc mượn quyển sách này nó đã rách vài chổ, chẳng lẽ còn muốn tôi đền!"

Tôi nghe giọng nói này sao lại quen thuộc như vậy, chẳng lẽ là tôi xuất hiện ảo giác? Nhanh chóng chạy đến sát vách thư viện vội vã chà thẻ mượn sách, chạy đến chổ trả sách.

Quả nhiên là Nghệ Hưng, hắn mang giày sneaker và áo khoác lam sắc, hơn nữa trên đầu còn đội cái mũ tôi đưa. Lúc này hắn đang quay lưng lại nên hiển nhiên không nhìn thấy tôi, hắn đang có vẻ mất kiên nhẫn với người thủ thư

"Thấy sách hỏng thì cậu cũng phải nói cho chúng tôi biết một tiếng để không cần phải cho mượn."

"Thật là kì, sao ngay từ đầu cô không ghi chú trước để hạn chế người khác mượn sách, biết sách đã hỏng thì cô đừng để ở chổ này mà gài bẫy tụi em!"

"Cậu..." Người thủ thư bị nói trúng.

Tuy rằng trong lòng tôi khá thoải mái, nhưng cứ cãi nhau như vậy sẽ không hay, đối với tính tình ngay thẳng của Nghệ Hưng là không ai có thể ngăn trở. Tôi tiến lên kéo lại ống tay áo của hắn, hắn kinh ngạc quay đầu lại thấy tôi thì kinh ngạc: "Mân Thạc, sao cậu ở chỗ này?"

"Tôi đương nhiên ở đây, tôi là sinh viên nơi này." Hắn mới chợt hiểu ra, cao hứng lôi kéo tôi: "Vậy hả, tôi bị bọn họ bắt được cấm túc một tháng, sau đó bắt tôi chuyển trường đến thủ đô. Đậu hũ có khỏe không?"

Rồi còn lén lút nói với tôi: "Cái trường học này thật kì cục, tôi ghét nhất bị người khác oan uổng." Tôi cầm lấy quyển sách trên tay hắn và quyển "Tư liệu đàn dương cầm 8 cấp" vừa chép xong khi nãy rất có lễ phép nói với người thủ thư; "Thưa cô, em vừa mới giúp các cô lưu trữ lại quyển sách này, còn quyển sách kia đã bị rách, cả một năm chắc co lẽ do mọi người bận chưa có kiểm tra kĩ cho nên mới xuất hiện loại tình huống này."

Các thầy cô đều đổi sắc mặt, người thủ thư trưởng tra xét máy vi tính một chút rồi im lặng không nói gì. "Tôi ghét nhất bị..." Nghệ Hưng muốn nói tiếp, tôi liền khẩn trương kéo hắn lại "Dạ thầy, nếu không còn vấn đề gì tụi em xin đi trước, đi thôi đi thôi."

∗∗∗

Ra khỏi thư viện, Nghệ Hưng rất buồn bực: "Vì sao không cho tôi nói? Ghét nhất những thầy cô tự cho mình là đúng." Tôi không để ý đến lời của hắn, bỏ tay của hắn ra, bởi vì Lộc Hàm vừa vặn lại thư viện tìm tôi. Thấy cái dạng này của hai chúng tôi hắn sửng sốt một chút, gì cũng không nói chỉ lẳng lặng đi tới bên cạnh nắm lấy tay tôi một cách tự nhiên, tay của tôi bị hắn nắm chặc có điểm đau.

Nghệ Hưng cảm giác được gì đó quay Lộc Hàm hỏi: "Cậu là?" Tôi không biết mở miệng thế nào, không thể làm gì khác hơn là che giấu một chút thần tình chính mình: "Đây là Lộc Hàm, bạn của tôi"

Nghệ Hưng lễ phép nói: "Xin chào, tôi là Trương Nghệ Hưng." Lộc Hàm chỉ gật đầu, cũng không nói lời nào. Nghệ Hưng có điểm lúng túng, tôi kỳ quái Lộc Hàm thật bất lịch sự, dọc theo đường đi hắn cũng không nói gì, chỉ có tôi và Nghệ Hưng trò chuyện suốt.

Trở lại ký túc xá, Đậu hũ thấy Nghệ Hưng và Lộc Hàm, cao hứng ngoắc cái đuôi, bồi hồi một chút không biết nên theo ai, sau đó ngây ngốc đứng tại chổ. Nghệ Hưng lúng túng qua sờ sờ đầu Đậu hũ: "Ai nha, cái đồ vô tâm, tao mới xa không bao lâu thì mày quên mất luôn cả chủ nhân của mình, vậy mà ngày nào tao cũng nhớ mày."

Nghệ Hưng vừa nói trong lòng tôi khẩn trương, theo bản năng nhìn Lộc Hàm, hắn vừa vặn cũng dùng nhãn thần kinh ngạc nhìn tôi, sau đó mới quay đầu hỏi Nghệ Hưng: "Con chó này là của cậu?"

"Ừm, đúng vậy, là tôi nuôi ở đảo Tể Châu, sau đó giao phó cho Mân Thạc." Nghệ Hưng nhìn nhìn hai chúng tôi, xong xác nhận đáp án. Lộc Hàm lại nhìn tôi, trong ánh mắt đầy thất vọng, Vì vậy bầu không khí thoáng cái buồn bực xuống.

"Tôi đã biết." Lộc Hàm miễn cưỡng trả lời, không còn nhìn tôi, chỉ nhìn Đậu hũ ăn quả cam.

Nghệ Hưng dường như nhìn ra cái gì, nhỏ giọng hỏi tôi: "Tôi nói có gì sai hả?" Tôi không nói gì, kỳ thực bản thân cũng chẳng biết nên nói gì, đột nhiên cảm thấy bầu không khí giữa ba người chúng ta lại căng thẳng.

Nghệ Hưng thấy tôi bần thần, để hòa hoãn bầu không khí trầm tĩnh, liền cao hứng nói: "Tôi muốn dẫn Đậu hũ đi ra ngoài chơi một hồi, đã lâu không gặp nó, hôm nay phải cùng nó chơi thật vui mới được." Nói xong thì dắt Đậu hũ ra cửa.

Giờ chỉ còn tôi và Lộc Hàm đứng ở trên ban công nhìn Nghệ Hưng và Đậu hũ chơi ném banh vui vẻ ở dưới lầu. Lộc Hàm vẫn trầm ngâm, trên mặt hắn không lộ ra biểu tình, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì trong lòng.

"Lộc Hàm" tôi nhẹ nhàng gọi hắn, "Cậu trách tôi à?"

Lộc Hàm nhìn ra xa, một hồi lâu mới lên tiếng: "Mình luôn tin cậu, nên mình sẽ không trách cậu." Sau đó cầm lấy một quả cam, "Chỉ là đáng tiếc, trong lòng mình giờ đây trống không, dường như đã mất đi vật gì, rất khó chịu." Tôi khó hiểu tại sao Lộc Hàm lại có ý nghĩ như vậy, thế nhưng không biết mở miệng thế nào.

Tĩnh lặng một lúc, đột nhiên Lộc Hàm quay đầu nói với tôi: "Mân Thạc... ."

"Ơ ... ừ?"

Lộc Hàm có điểm ảm đạm: "Chỉ là, mình không thích cậu đưa mũ cho hắn đội."

"Vì sao?"

Lộc Hàm có chút buồn bực, mất tự nhiên: "Không tại sao hết, vì không thích thôi." Tôi bị Lộc Hàm nói làm ngây ngẩn cả người, hắn nói xong câu đó thở dài một hơi, liền cuống quít nói có chuyện bận rộn, sau đó vội vã ly khai.

Kỳ thực, dần dần tôi bắt đầu có điểm không hiểu Lộc Hàm, hắn dễ dàng xem thấu tôi, mà tôi có đôi khi lại thực sự không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net