Tập 14: Công diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày đó, tôi và Lộc Hàm giống người xa lạ, hoàn toàn không xuất hiện cùng nhau, đã không còn tiếng cười của hắn, mùa xuân đầy ấm áp nhưng tôi lại nghĩ nó lạnh, lạnh từ trong lòng.

Từ nay về sau tôi cũng không đến đoàn kịch xem Nghệ Hưng đánh đàn nữa, bởi vì sợ sẽ gặp phải người kia. Cảm thấy tuyệt vọng tôi liền thay đổi nhạc chuông di động.

Dẫn Đậu hũ khổ sở đi dạo trong trường học, đi tới đi lui vẫn theo bản năng đi tới đàn kịch của Lộc Hàm, tuy rằng sợ gặp phải hắn nhưng chậm rãi đẩy ra cánh cửa khép hờ, phát hiện bên trong không ai, đáy lòng vô cùng thất vọng.

Chậm rãi đi vào, sờ sờ đàn dương cầm đã lâu không có chạm tới, nhớ lần đầu tiên đánh đàn ở chỗ này bị Lộc Hàm phát hiện, lần đầu tiên mình để cho một người lạ ôm, nghĩ những hồi ức tốt đẹp đã trải qua, lòng tôi buồn cực kỳ.

Vì vậy tôi liền ngồi xuống, có điểm bi thương đàn bài hát tôi vừa đổi làm nhạc chuông:

"Em không ngừng âm thầm xâm nhập vào mọi ngóc ngách của anh. Xua tan đi giấc mộng tăm tối, dùng sự dịu dàng đem anh thức dậy. Nhưng cửa sổ chưa kịp khép lại, em đã mãi mãi rời xa.
Em lại lạc lối rồi, phải không?

Em lại lạc lối rồi, phải không? Đêm tối vẫn luôn tĩnh mịch, không gian này thiếu vắng em. So baby hold on, anh không nỡ nhìn em đứng ở nơi xa anh không thể với tới như vậy, khiến anh lo rằng em sẽ lẻ bóng.

Em đắm mình trong ánh trăng vàng rọi xuống. Chưa từng thấy thần thái nào làm người say lòng đến vậy. Ở phía cuối tầm nhìn của anh kết tinh thành bức họa. Em mãi mãi ở đó.

Anh không thể với tới, ôm em vào lòng ngực. Điều bí ẩn mà dù anh có nhắm mắt lại cũng chẳng thể mơ thấy nữa. Không thể đặt bút viết hết câu chuyện về em. Bi kịch khi càng muốn đến gần thì càng đau khổ. Tình yêu này khó thể chống lại.

Stop stop stop stop, yeah. Ái tình ấy khó lòng kháng cự. Stop stop stop, yeah. Anh ngăn cản bản thân gào thét tên em. Sợ ánh trăng trong mắt sẽ làm ướt đôi cánh em, người yêu ơi"

Tiếng mở cửa cắt đứt tiếng đàn, Nghệ Hưng đứng ở cửa ngơ ngác nhìn tôi, đình chỉ động tác đánh đàn tôi cũng nhìn Nghệ Hưng không nói lời nào.

"Cậu thích hắn cỡ nào? Chúng ta đi nói cho hắn biết được không?" Nghệ Hưng đến gần giúp tôi lau nước mắt, thì ra bản thân đã rơi lệ mà còn không hay biết.

Tôi lắc đầu: "Không cần, từ đầu đến giờ hắn không thích tôi. Nghệ Hưng, cậu ôm tôi một cái, lòng dường như trống trơn khó bắt được một thứ gì đó, đau đến sắp hít thở không thông." Nghệ Hưng lặng yên ôm chặt tôi, tùy ý nước mắt thấm ướt bờ vai hắn.

Lộc Hàm, tôi quan tâm tới cậu quá mức, cuối cùng lại vụt mất đi.

∗∗∗

Vào buổi công diễn, chịu không được Nghệ Hưng thỉnh cầu lần nữa, tôi do dự cả buổi thấy đã muộn liền chạy tới sân khấu, hiện trường chỉ có thể dùng biển người để hình dung, có thể đánh giá được vở kịch này đặc sắc cỡ nào.

Do tôi đi trễ chen không được và cũng không thể làm gì khác hơn là trốn ở hậu trường với Nghệ Hưng.

Ngay khi chỉ còn lại mấy phút, ngoại trừ nữ nhân vật chính và mấy thầy cô, tất cả diễn viên đều ở bên ngoài sân, (còn có tôi và Nghệ Hưng ở phía sau đài, vào giữa vở kịch sẽ bắt đầu đánh đàn dương cầm.)

Giữa lúc nữ chính đang trang điểm chuẩn bị lên đài, nàng đột nhiên kêu to đau bụng, té xỉu xuống đất. Mấy thầy cô khẩn trương ôm lấy nàng, một hồi nàng mới tỉnh táo lại, thế nhưng có hiện tượng muốn nôn mửa, ra mòi dường như là viêm ruột thừa cấp tính. Gọi cấp cứu xong, các thầy cô gấp muốn chết, nhất định phải nhanh tìm người thế thân nàng, nhưng quanh đi quẩn lại cũng chẳng có ai phù hợp. Các thầy nhìn tôi một hồi, đột nhiên lôi kéo tay tôi: "Mân Thạc, không còn cách nào, vóc người của em tương đối giống con gái, hơn nữa cũng biết chút ít lời kịch, vậy giờ thầy nhờ em giả trang thành nữ chính, mong em giúp."

"Em? Thầy đừng nói đùa." Tôi sợ hãi, lớn từng này chưa bao giờ nghe qua thỉnh cầu khoa trương như vậy.

"Không cần gấp gáp, em chỉ cần mặc trang phục nữ sinh là được, ngoại trừ chúng ta, không có ai biết em thế thân. Đây là lần đầu cung như lần cuối thầy nhờ em." Tuy rằng chỉ có vài câu kịch, nhưng tôi cảm thấy rất khó, huống hồ tình huống khẩn cấp như vậy e rằng bản thân căng thẳng sẽ phá hỏng đi cả một vở kịch của các thầy.

Nhưng khi nhìn bộ dáng gấp gáp của thầy, rồi nghĩ đến Lộc Hàm vì buổi công diễn này mà ngày nào cũng uể oải, không đành lòng tâm huyết của hắn cứ bị hủy như vậy, khẽ cắn môi gật đầu đáp ứng.

Nghệ Hưng giúp tôi trang điểm nhẹ một chút, sau đó đeo hoa phẩm trang sức màu trắng và tóc giả, khi tôi mở mắt, người trong gương là mình sao? Tóc thật dài, gương mặt tinh xảo, nhãn thần quyến rũ, môi anh đào, một thân váy liền áo bạch thật vừa người. Trong gương, tôi thấy mình thật giống thiên sứ.

"Nghệ Hưng, đây thật là tôi sao? Cậu thật giỏi a." Tôi không dám tin nói với Nghệ Hưng. Hắn không nói gì, chỉ đột nhiên ôm lấy tôi, vóc người của hắn ngang bằng với Lộc Hàm, nhưng cơ thể thì khỏe mạnh rắn chắc hơn rất nhiều.

Nghệ Hưng thấp giọng nói: "Không phải mình giỏi, mà cậu chính là một thiên thần." Tôi khó hiểu với câu nói của Nghệ Hưng, giọng nói hắn có điểm không đúng.

"Mân Thạc..."

"Hửm? Nghệ Hưng cậu sao vậy?" Tôi cảm nhận bả vai mình ẩm ướt, quay mặt Nghệ Hưng lại mới phát hiện hắn khóc. Hắn bi thương lắc đầu, không nói gì, chỉ dùng khăn giấy lau vai tôi, rồi chỉnh sửa trang phục cho tôi.

"Được rồi, đến phiên cậu ra sân, mình phải đi đàn dương cầm." Sau đó lên sân khấu trước, Nghệ Hưng quay đầu lại, kiên định nắm tay tôi: "Nhớ kỹ đừng hốt hoảng, Mân Thạc, cậu đẹp nhất."

Đóng vai nam chính, Lộc Hàm khổ sở đứng tần ngần một mình ở bên kia, lúc tôn lên sân khấu hắn quay mặt lại phát hiện nữ nhân vật chính là tôi thì lại càng hoảng sợ, thế nhưng hắn rất nhanh liền khôi phục biểu tình, trong lòng tôi khẩn trương đồng thời cũng thì thầm hắn diễn thật tốt. Lộc Hàm chính là như vậy vô luận chuyện gì đều có thể biểu hiện trấn định, như vậy hắn mới có thể làm cho tôi an tâm.

Tất nhiên là đội trưởng đoàn kịch không phải là kẻ ngu ngốc, Lộc Hàm lập tức nhập vai tiến lên ôm tôi thật chặc, phảng phất tôi chính là người con gái hắn yêu nhất. Tôi thâm tình nhìn hắn, nói ra lời kịch: "Nếu có một ngày không thấy em, anh có nhớ tới em chứ?"

Hắn ngẩng đầu sâu sắc nhìn vào mắt tôi, lấy tay vuốt lên gò má tôi: "Anh sẽ nhớ."

"Thật không?"

"Thật."

"Anh có đi tìm em không?"

"Nhất định."

Lời kịch đến đây tôi nói không được nữa, không biết vì đặc biệt gì không muốn nói thêm, lời kịch phía dưới nữ chính sẽ nói rằng: "Anh gạt người." Sau đó nhảy xuống hồ tự sát, lưu lại vai nam chính một thân một mình trên thế giới này, điên cuồng đi tìm khắp nơi.

Đúng vậy, kết cục của vở kịch là một bi kịch, hai người từ hai nước gặp được mà yêu nhau, nhưng trời đã định trước bất năng cùng một chỗ.

Nhìn tôi trầm mặc, thầy cô và nhiều diễn viên khác nóng nảy, đều nhắc tôi mau đọc lời kịch. Tôi rơi lệ, tôi hoàn toàn không muốn rời đi cái ôm ấm áp này, mặc dù chỉ là mệt nhọc, thế nhưng tôi mong hắn cứ mãi mãi ôm tôi thế này.

Lộc Hàm đứng yên hồi lâu, đột nhiên càng thêm ôm tôi thật chặc "Anh phải lưu lạc cùng em khắp chân trời góc biển, vĩnh viễn không xa rời nhau." Lúc này, Nghệ Hưng đánh lên tiếng đàn xinh đẹp, hắn không đạn ca khúc theo kịch bản, mà là "Moonlight" :

"Em không ngừng âm thầm xâm nhập vào mọi ngóc ngách của anh. Xua tan đi giấc mộng tăm tối, dùng sự dịu dàng đem anh thức dậy. Nhưng cửa sổ chưa kịp khép lại, em đã mãi mãi rời xa.
Em lại lạc lối rồi, phải không? ..."

∗∗∗

Sau hậu trường các thầy biết chân chính lời kịch quá sợ hãi, mặt đối ba người chúng tôi lộng thành kết cục như vậy, không biết nên làm cái gì bây giờ. Lúc này khán giả an tĩnh hơn mười phút đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đoàn giám khảo và hiệu trưởng lên đài tặng hoa tươi cho chúng tôi, tuyên bố vở kịch này có thể tham gia đi so tài, hội diễn rất thành công.

Ở trên đài, Lộc Hàm vẫn giữ chặt lấy tay tôi không rời, mắt thấy thân ảnh Nghệ Hưng vội vả bỏ đi, tôi bắt đầu lo lắng Nghệ Hưng, không biết hắn làm sao vậy, nhìn mắt hắn chứa đầy sương mù lòng tôi cảm thấy rối bời.

Sau khánh công yến, tôi lo lắng Nghệ Hưng liền cùng Lộc Hàm tìm hắn khắp nơi, làm thế nào cũng tìm không được. Mệt nhọc một hồi, tôi và Lộc Hàm mới tìm được hắn ở phòng ăn lầu hai. Hắn uống say mèm nằm ngủ trên bàn, mặt đỏ hồng, thần chí đã có điểm mơ màng, trong miệng một mực gọi tên tôi: "Mân Thạc, Mân Thạc."

Tôi và Lộc Hàm vội vã đỡ hắn, hắn ôm lấy tôi cứng ngắt: "Mân Thạc, đừng đi, đừng rời bỏ mình." Tôi bất đắc dĩ nhìn Lộc Hàm, vừa lúc Lộc Hàm cũng nhìn tôi, liền đem Nghệ Hưng từ trên người tôi dời qua hắn, dọc theo đường đi Nghệ Hưng dường như đã ngủ.

Trở lại ký túc xá, hai chúng ta đặt Nghệ Hưng ở trên giường của tôi, còn tôi và Lộc Hàm ngồi ở giường bên cạnh, hai người đều không nói gì. Tôi liền lấy khăn mặt thấm chút nướt nhẹ nhàng lau trán cho Nghệ Hưng, không biết hắn uống nhiều hay ít mà người đầy mùi rượu.

Lộc Hàm lặng lẽ nhìn tôi không nói gì, một hồi lâu tôi mới quay đầu nhìn hắn, nguyên lai hắn vẫn nhìn động tác của tôi. Tôi bị Lộc Hàm nhìn làm tôi có điểm mất tự nhiên: "Sao vậy?" Hán chỉ bình thản ngả người trên giường, may mà trước đó hắn thường xuyên đến đây ngủ, nên có hiều chăn và gối.

Nghệ Hưng ngủ giường của tôi, còn hai chúng tôi thì chen nhau ngủ trên cái giường kia. Tôi và Lộc Hàm nằm ở trên giường hơn nữa ngày đều không nói gì, tôi nghĩ có phải Lộc Hàm ngủ rồi hay không, liền tự mình hồ loạn nghĩ tới chuyện của Nghệ Hưng.

"Mân Thạc, Nghệ Hưng hắn dường như thích cậu lắm." Hơn nữa ngày trầm mặc Lộc Hàm đột nhiên nói một câu như vậy khiến cho lòng tôi đột nhiên hoảng lên, tôi không muốn nói cái đề tài này, "Lộc Hàm cậu đừng loạn tưởng, không thể nào."

Bỗng Lộc Hàm ôm tôi vào trong ngực, "Mân Thạc..."

"..."

Cũng không phải lần đầu tiên bị Lộc Hàm ôm, thế nhưng lúc này đây tôi nghĩ có điểm không giống. Lộc Hàm ôm tôi rất chặt, mặt của tôi dán ngực hắn, trên đỉnh đầu truyền đến mùi vị quen thuộc. Tôi hỏi hắn: "Lộc Hàm, cậu sao vậy?" Hắn khẽ thở dài một hơi không nói gì, một hồi lâu tôi cho là hắn ngủ, muốn động một cái nhưng bị hắn ôm thật chặc vào trong ngực: "Mân Thạc, mình lạnh lắm cậu đừng bỏ mình lại, mình sẽ ngủ không được."

Tôi liền đình chỉ động tác, cái buổi tối này tôi một mực nghĩ đến chuyện của Nghệ Hưng, nghĩ tới nghĩ lui thực sự rất mệt mỏi, cuối cùng tôi mê man ngủ, thế nhưng vì sao? Trong khó hiểu dường như tôi cảm thấy Lộc Hàm thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net