Ngoại truyện: Em gái (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm qua trời đổ xuống một trận mưa, sáng nay trời quang mây tạnh.

Bầu trời như được gột rửa trong xanh không một gợn mây, mặt trời từ từ nhô lên phía đằng đông chiếu xuống hai hàng cây bên đường.

Ánh nắng xuyên qua những tán lá sum suê đổ bóng vàng lấm tấm xuống mặt đất, một cục bột tròn tròn trắng nõn giẫm trên bóng nắng loang lổ lon ton đi theo người đàn ông cao lớn.

Người đàn ông mặc quân phục, bộ quân phục màu xanh ô liu cứng cáp nghiêm trang, bóng lưng người đàn ông thẳng tắp, thân hình rắn chắc, vai rộng chân dài.

Anh vừa đi vừa chờ cục bột tròn bên cạnh, hai người một lớn một nhỏ, hai cái bóng đổ dài dưới nắng ấm áp và yên tĩnh.

Sau cơn mưa đêm, không khí trong lành mát mẻ, cục bột nhỏ không muốn để ba đợi cũng có thể do trong lòng khoan khoái nên cu cậu có hơi hấp tấp, co ba chân bốn cẳng mà chạy.

Cu cậu vừa chạy theo ba được một lúc thì thình lình có một tiếng gọi vang dội truyền tới từ phía sau.

"A Bin!"

Kim Wonbin đứng sững lại, vì bỗng nhiên thắng lại đột ngột nên cơ thể hơi lảo đảo.

Ba khẽ cúi người đặt ngón tay lên vai cậu nhẹ nhàng đỡ cậu, đồng thời dịu dàng dặn dò: "Cẩn thận."

"Cảm ơn ba." Kim Wonbin ngước mặt nhìn ba cười nói rồi ngoái đầu dòm ra sau, Kim Taehyung cũng nhìn theo hướng phát ra tiếng nói vừa rồi.

Ngày hôm qua vừa mới kết thúc chương trình diễn tập quân sự, sau buổi huấn luyện sáng nay, đội đặc công Nam Thành có được một ngày nghỉ hiếm hoi.

Sau khi tập luyện xong, tốp năm tốp ba binh sĩ cùng nhau rời khỏi bãi tập, vừa trò chuyện vừa đi về ký túc xá thì vừa vặn đụng phải Kim Taehyung và Kim Wonbin.

Yang Soobin vừa gọi xong một tiếng, nhìn thấy Kim Wonbin suýt chút nữa té ngã, cậu ta còn chưa kịp tự trách thì đã bị Nam Seongyu bên cạnh đạp cho một cước: "Cậu nhỏ giọng một chút! Làm A Bin giật mình kìa!"

Cú đạp này của Nam Seongyu không nặng không nhẹ, Yang Soobin xoa xoa chỗ hông vừa bị đạp, nói liên thanh: "Tớ biết rồi, biết rồi."

Dứt lời, mấy người lính đặc công đã ba bước thành hai bước nhanh chóng chạy tới bên Kim Wonbin.

Chiến sĩ đặc công thường ngày ngoài huấn luyện chính là huấn luyện, cả ngày ở chung với một đám chiến hữu thô ráp xù xì, khi nhìn thấy chú bé con trắng trẻo lại mềm mại như Kim Wonbin, cho dù là một người đàn ông cứng rắn mạnh mẽ đến đâu đi nữa cũng không khỏi có đôi chút mềm lòng.

Mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, vì để Kim Taehyung không phải chạy qua chạy lại giữa hai nơi, Bae Joohyun đều mang theo Kim Wonbin đến ở luôn trong đơn vị.

Vừa đứng vững lại, Kim Wonbin đã thấy mấy chú đặc công chạy tới.

Bọn họ vừa mới tập luyện xong, trên người còn ướt đẫm mồ hôi, những giọt mồ hôi trên tóc nối đuôi nhau lăn xuống khuôn mặt màu lúa mạch.

Mấy chú mặc quân phục giống ba, thắt lưng bên hông đã được cởi ra cầm trên tay.

Cho dù không ở trong hàng ngũ, chỉ chạy một cách thong dong lười biếng nhưng từng bước chân đều mang theo sức mạnh và chí khí khảng khái bất khuất của người lính.

Họ là những đồng đội đã cùng vào sinh ra tử với ba, sau khi Kim Wonbin chào đời, ba không còn tham gia nhiệm vụ đặc biệt nữa.

Nhưng cho dù như vậy, Kim Wonbin cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của ba ngày đó từ trên người bọn họ.

Kim Wonbin quay đầu lại nhìn ba, sau đó mỉm cười nhìn về phía mấy chú đặc công rồi lần lượt gọi tên từng người một.

"Chú Yang, chú Nam, chú Lee, chú Song."

Cậu bé con tám phần là vừa mới uống sữa xong, giọng non nớt thơm ngát mùi sữa hòa quyện với vị ngọt mát của buổi sáng mùa hè.

Từ trước đến giờ trong quân khu nào có thể tìm ở đâu ra được âm thanh như vậy, mấy chú đặc công được gọi đến khoan khoái cả người, sau khi cười toe toét chạy tới, Lee Kyungsoo đáp lại một tiếng 'ơi' đầy chiều chuộng rồi bế bổng Kim Wonbin lên.

Ôm lấy cậu bé con, Lee Kyungsoo dùng cánh tay ước lượng, cười nói: "A Bin nặng hơn một chút, lớn rồi đây."

Yang Soobin bên cạnh xếp hàng chờ ôm Kim Wonbin, vừa nghe Lee Kyungsoo nói dứt câu lập tức nhanh nhảu giơ tay ra: "Nào nào nào, để tớ thử xem, để tớ thử xem."

Lee Kyungsoo lưu luyến không rời trao Kim Wonbin ra, Yang Soobin đón lấy nhanh như chớp, cười hớn hở: "Đúng rồi."

Bên này Yang Soobin vừa mới bế chưa kịp ấm tay, Nam Seongyu đã sốt ruột: "Đến phiên tớ, đến phiên tớ!"

Kim Wonbin cứ như vậy được trao từ tay Lee Kyungsoo đến Yang Soobin rồi lại vào tay Nam Seongyu, cuối cùng Song Kiyoon giành được giải đặc biệt với thời gian ôm cục cưng lâu hơn một chút.

Song Kiyoon là người cao lớn nhất trong bốn người, Kim Wonbin nằm trong lòng cậu ta trông như quả bóng bé xíu, cậu ta bế hết sức cẩn thận, mắt ngắm nghía Kim Wonbin không rời.

So với kỳ nghỉ đông, Kim Wonbin đã lớn hơn một chút, cũng càng kháu khỉnh đáng yêu hơn.

Vừa trắng vừa mềm, đôi mắt hoa đào trong veo sáng ngời, chiếc mũi bé xíu đẹp như thiên thần.

Đã vậy đây còn là một thiên thần nhỏ hoạt bát, khi cậu ta ngắm nhìn, đôi mắt long lanh như viên ngọc lưu ly kia cũng nhìn cậu ta, còn cong cong khóe mắt cười với cậu ta.

Con tim của Song Kiyoon bị bắn tỉa.

Đầu tiên cậu ta thở dài, sau đó cười toe lộ ra hàm răng trắng sáng, bàn tay to rộng chỉ dùng ngón trỏ, dè dặt sờ khuôn mặt cậu bé con: "A Bin đẹp trai quá đi!"

Đang nói còn chưa kịp dứt câu, Kim Wonbin đã bị Lee Kyungsoo ôm mất, trong mấy người chỉ có Lee Kyungsoo là còn chu đáo cẩn thận một chút.

Nam Seongyu nhìn Kim Wonbin trong lòng Lee Kyungsoo, cầm hờ chiếc thắt lưng trên tay, chống hông liếc Song Kiyoon, hừ lạnh: "Hồi đó lúc A Bin mới sinh ra, cậu vừa nhìn thằng bé một cái đã nói thằng bé xấu mà. A Bin, nhớ kỹ chú Song, hồi đó chú Song chê con xấu đó."

Bị nói như vậy, Song Kiyoon nhất thời luống cuống, vội vàng phản kích: "Không phải lúc đó các cậu cũng nói A Bin xấu sao?"

Nam Seongyu, Yang Soobin, Lee Kyungsoo ba mặt một lời: "Bọn tớ không có nói!"

Song Kiyoon: "..."

Lúc đó Kim Wonbin được sinh ở bệnh viện quân khu, bốn người bọn họ cũng hớt hải chạy đến đó, lại nói, sau khi Bae Joohyun sinh xong, bọn họ chính là những người đầu tiên nhìn thấy Kim Wonbin.

Mấy người lính đặc công trên mặt còn bôi thuốc màu, khuôn mặt đen sì chỉ còn nhìn thấy được ánh mắt đang chuyển động, vừa áp mặt vào kính háo hức ngắm nhìn Kim Wonbin vừa không ngừng phát biểu ý kiến.

Kỳ thật trẻ sơ sinh vừa chào đời thường không 'đẹp' như mọi người tưởng tượng.

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Kim Taehyung khẽ cười.

Các chú đặc công ngây thơ đùa giỡn, đương sự bé con Kim Wonbin đương nhiên không quan tâm lắm.

Mọi người trêu chọc Kim Wonbin một hồi, Kim Wonbin đã tới trong lòng Yang Soobin, Lee Kyungsoo hỏi: "Đội trưởng, chị dâu không đến ạ?"

Ánh mắt vốn dĩ đang đặt trên người Kim Wonbin của Kim Taehyung, sau khi nghe Lee Kyungsoo nói, thoắt cái trở nên tinh anh sáng rực: "Có đến, còn đang nghỉ ngơi."

Bae Joohyun vừa mới từ Pháp trở về vào tuần trước, cô đã giành được giải thưởng.

Đây là một giải thưởng mang tính bước ngoặt đối với cô, với Ahn Youngmin và cả với ngành điện ảnh trong năm nay.

Phải phối hợp quảng bá phim, trả lời phỏng vấn còn phải hoàn thành việc học, khoảng thời gian này bận đến nỗi chân không chạm đất.

Bao nhiêu vất vả cuối cùng cũng được thư thái nghỉ hè, thoải mái quá buổi sáng liền ngủ quên.

Hôm nay là cuối tuần, Kim Taehyung đi tập luyện buổi sáng xong sẽ trở về tắm rửa rồi dắt Kim Wonbin ra ngoài chơi một lát, sau đó sẽ đến nhà ăn ăn sáng, ăn sáng xong cả nhà sẽ về tiểu khu Sơn Diêu.

"Em đọc tin tức thấy chị dâu đã giành được giải thưởng." Nam Seongyu cười nói, trong mắt tràn đầy sự nể phục: "Học tập, sự nghiệp và gia đình cả ba cái cái nào cũng hoàn thành xuất sắc, chị dâu thật là một người lợi hại."

Lần này Bae Joohyun giành được giải thưởng, báo chí rầm rộ đưa tin, trong cuộc họp ở đơn vị mấy hôm trước còn có người chúc mừng anh.

Khi hai người ở bên nhau, Bae Joohyun nói cô thích một người xuất sắc như anh nên cô cũng phải biến mình trở nên xuất sắc để đến gần anh hơn.

Bây giờ, cho dù đã được gia đình đồng ý, dù hai người đã kết hôn nhưng bước chân cô chưa từng dừng lại, cô không ngừng nỗ lực kiên trì để đạt được mục tiêu cuộc đời.

Cô là một người phụ nữ vô cùng xuất sắc, Kim Taehyung rất tự hào về cô.

Một giấc này Bae Joohyun ngủ rất sâu, tối qua chín giờ cô đã đi ngủ, ngủ một mạch đến bảy giờ sáng, đủ mười tiếng đồng hồ.

Lúc tỉnh dậy, Kim Taehyung và Kim Wonbin đều không có ở đây, cửa sổ trong phòng để mở, làn gió sớm mai trong lành dễ chịu nhè nhẹ thổi vào.

Cái se lạnh của gió sớm lướt nhẹ trên da chạm vào nhiệt độ cơ thể ấm áp dưới làn da, Bae Joohyun từ từ tỉnh táo lại.

Cô ngồi thừ một lúc, sau khi kết hôn, cuộc sống ổn định, sinh hoạt của hai vợ chồng dần đi vào nề nếp, chất lượng giấc ngủ của Bae Joohyun tốt hơn rất nhiều nhưng cũng không đến mức ngủ liền một mạch mười tiếng như lúc này.

Có điều cảm giác thèm ngủ này không hề xa lạ.

Bae Joohyun ngồi trên giường, tim chầm chậm đập, cúi đầu nhìn vào bụng mình.

Trong lúc cô còn đang lơ đãng, bỗng có tiếng mở cửa vang lên từ bên ngoài, tiếng gọi của Kim Wonbin truyền vào mang theo sự ngọt ngào và mát lạnh của làn gió sớm.

"Mẹ ơi ~"

Bae Joohyun thoát ra khỏi dòng suy nghĩ bâng quơ, nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ, khẽ mỉm cười.

Kim Wonbin lon ton chạy vào trước, đứng bên mép giường dang hai tay ôm mẹ, phía sau, Kim Taehyung cũng nối bước đi vào.

Lúc Bae Joohyun khom người để Kim Wonbin ôm, Kim Taehyung cũng cúi xuống, chống hai tay lên giường, đặt một nụ hôn lên trán cô.

Hai cha con một người ôm một người hôn, hơi ấm dịu dàng lan tỏa khắp căn phòng, tràn ngập cả trái tim Bae Joohyun.

"Đến giờ ăn sáng rồi." Lúc Bae Joohyun cúi đầu xoa đầu con trai, Kim Taehyung vuốt ve gương mặt cô nói.

Kim Wonbin ngoan ngoãn dúi đầu vào tay mẹ, áp bàn tay nhỏ bé lên tay cô: "Mẹ ơi, mẹ dậy rửa mặt đi."

"Mẹ dậy đây." Bae Joohyun phì cười, đứng dậy xuống giường.

Sau khi thức dậy, Bae Joohyun đi vào nhà vệ sinh, phòng ốc trong doanh trại không lớn nhưng gọn gàng sạch sẽ.

Bae Joohyun cầm bàn chải đánh răng, bên ngoài Kim Wonbin cũng lon ton đi theo vào.

Cu cậu chỉ là muốn ở bên mẹ mà thôi, đứng trên chiếc ghế nhỏ thường dùng khi rửa mặt của mình, Kim Wonbin cầm cốc đánh răng của mẹ lấy cho mẹ một cốc nước.

"Cảm ơn A Bin." Bae Joohyun đón lấy cốc nước, cười nói cảm ơn.

"Không có gì." Kim Wonbin nói xong, đứng nhìn mẹ súc miệng.

Sau khi đánh răng, rửa sạch bàn chải, Bae Joohyun để bàn chải và cốc xuống, chuẩn bị rửa mặt.

Kim Wonbin rút khăn giấy, cẩn thận lau hai cái ở khóe miệng cô: "Còn kem đánh răng."

Khóe môi được lau sạch, khóe mắt Bae Joohyun cong cong, cô ôm gương mặt bụ bẫm của con trai hôn một cái.

Mùi hương bạc hà thoang thoảng bên người, đến nụ hôn cũng vô cùng mát mẻ sảng khoái, Kim Wonbin vui vẻ cười khanh khách.

"A Bin." Kim Taehyung ở bên ngoài gọi.

Kim Wonbin vội vàng ngoái đầu nhìn ra cửa đáp: "Dạ?"

"Thay quần áo nào." Kim Taehyung nói.

Sáng nay lúc ra ngoài đi dạo, cu cậu vẫn còn mặc đồ ngủ.

Lát nữa sẽ đến nhà Jang Dongmi nên phải thay quần áo.

"Dạ, con tới liền." Bae Joohyun nắm tay Kim Wonbin, Kim Wonbin mượn lực nhảy phốc xuống khỏi chiếc ghế nhỏ rồi co cẳng chuẩn bị chạy ra ngoài.

Trước khi phóng đi, cu cậu còn quay người lại, ôm chân mẹ một cái sau đó mới chạy đi tìm ba.

Bae Joohyun ngửa người ra sau, nhìn dáng hình thoăn thoắt của Kim Wonbin chạy vào phòng ngủ.

Ở cửa phòng ngủ, Kim Taehyung đã tắm rửa và thay quần áo xong đang ngước mắt nhìn cô.

Người đàn ông mặc bộ quần áo thường ngày, sạch sẽ thoải mái, dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, chỉ cần nở một nụ cười hết sức giản dị cũng khiến người ta rung động.

Tim Bae Joohyun đập nhanh hơn, niềm ngọt ngào lan tỏa trong lòng, cô nháy mắt với anh một cái, sau đó quay đầu lại tiếp tục rửa mặt.

Sau khi đến nhà ăn ăn sáng xong, một nhà ba người liền chuẩn bị đi về tiểu khu Sơn Diêu.

Sau khi điều chỉnh lại ghế trẻ em cho Kim Wonbin, Kim Taehyung trở lại ghế lái, nghiêng mắt nhìn Bae Joohyun bên cạnh.

Bae Joohyun đang dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm khẽ, nghe thấy tiếng động, đôi mắt dưới làn mi dày hé mở, con ngươi màu nâu nhạt sáng trong veo.

"Em còn mệt sao?" Kim Taehyung đặt tay lên trán cô, nhiệt độ bình thường.

Tối qua cô đi ngủ sớm, hôm nay thức dậy cũng muộn, lẽ ra không thể mệt như thế này.

Bàn tay người đàn ông to rộng ấm áp, Bae Joohyun ngoẹo đầu qua, tinh nghịch dụi vào tay anh.

Kim Taehyung khẽ cười, lòng bàn tay nâng gương mặt cô lên như nâng niu một đóa hoa.

"Mùa hè dễ bị buồn ngủ." Để không làm ảnh hưởng đến việc lái xe của anh, Bae Joohyun mở mắt rồi ngồi thẳng dậy.

"Con trông cho mẹ ngủ." Kim Wonbin ở phía sau nói.

Bae Joohyun bật cười, bám lấy ghế phụ xoay người ra sau nhìn con trai, giơ ngón tay ra cười nói: "Được, A Bin trông cho mẹ ngủ."

Bae Joohyun còn chưa nói dứt câu, Kim Wonbin đã nắm lấy ngón tay cô.

Bàn tay của đứa trẻ hoàn toàn khác với tay ba, mềm mại nhỏ nhắn lại mỏng manh.

Bàn tay Kim Taehyung rắn rỏi, ấm áp và thô ráp.

Nhưng dù là bàn tay của con trai hay của chồng, khi nắm lấy tay cô đều khiến cô cảm thấy hết đỗi yên lòng.

Hai người đàn ông đều bảo vệ cô.

Ngắm nhìn hai mẹ con chơi đùa với nhau, ánh mắt Kim Taehyung dừng lại trên người Bae Joohyun, một lúc lâu sau mới mỉm cười khởi động xe.

Trên đường đi, cả Bae Joohyun và Kim Wonbin đều không ngủ, mùa hè là thời điểm phong cảnh tươi đẹp nhất, sau cơn mưa đêm, đoạn đường từ quân khu vào nội thành, cảnh vật biếc xanh trong vắt mang theo sắc màu lãng mạn của một mùa hè không chỉ tràn ngập ánh nắng mà còn vương vấn cả những cơn mưa.

Cả nhà trò chuyện cười đùa, quãng đường hơn một tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng.

Kim Taehyung đậu xe vào chỗ, Bae Joohyun xuống xe, Kim Taehyung bế Kim Wonbin, một nhà ba người lên thang máy dưới tầng hầm để xe.

Jang Dongmi là mẫu người phụ nữ cần mẫn chịu khó của gia đình.

Khoảng thời gian còn ở Bắc Thành, công việc hàng ngày là chuẩn bị ba bữa cơm, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, vun vén mọi việc trong nhà.

Khi kết hôn ở Bắc Thành, thì cũng hết lòng chăm lo cho chồng.

Ly hôn rồi thì chăm sóc cho cha mẹ.

Sau khi đến Nam Thành, bà lại hết lòng chăm lo cho Bae Joohyun và Bae Jooyeon.

Sau đó Bae Joohyun gia nhập giới giải trí, bà liền dồn hết tâm sức lo cho Bae Jooyeon, rồi đến Bae Jooyeon cũng cả ngày bận rộn không còn thời gian về nhà, có một thời gian ngắn Jang Dongmi không biết phải làm gì.

Nhưng sau đó Bae Joohyun mang Dưa Hấu về cho bà bầu bạn, rồi cả nhà bọn họ mỗi hai tuần một lần sẽ đúng hẹn về thăm bà.

Bae Jooyeon biết Jang Dongmi thích khiêu vũ, nên đã nhờ Holland đăng ký cho bà tham gia lớp học khiêu vũ, cuộc sống của Jang nữ sĩ lại trở nên tràn ngập sắc màu.

Jang Dongmi là một người không chịu được nhàn rỗi, hôm nay cả Bae Joohyun và Bae Jooyeon đều trở về.

Mới sớm tinh mơ bà đã thức dậy đi chợ mua thức ăn, trời còn chưa sáng tỏ đã xách về đủ các loại rau thịt hải sản.

Đợi đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Jang Dongmi thoăn thoắt từ phòng bếp đi ra mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, Kim Wonbin lập tức reo to 'Bà ngoại', Jang Dongmi cười ôm chầm lấy cu cậu, hỏi: "Ôi chao, cục cưng có nhớ bà ngoại không?"

Kim Wonbin cười khanh khách gật đầu rồi ôm cổ bà ngoại cọ cọ như chú cún nhỏ.

Jang Dongmi cười đến khóe mắt hằn nếp nhăn, xoa đầu cu cậu.

Bà ngoại và ông nội không giống nhau, bà ngoại lúc nào cũng sốt sắng, thể hiện hết tình cảm yêu thương ra ngoài, ông nội thì trầm tĩnh kiệm lời, nhưng bất luận cách thể hiện yêu thương như thế nào, Kim Wonbin đều có thể cảm nhận được.

"Bae Jooyeon đâu ạ?" Bae Joohyun đi vào, hỏi Jang Dongmi.

Jang Dongmi đứng ở trong phòng khách: "Nói là lát nữa về, sáng nay phải ghi hình, khi nào xong sẽ về liền."

So với Bae Joohyun, Bae Jooyeon bây giờ hết đóng phim, ghi hình chương trình truyền hình lại quay quảng cáo, chạy sự kiện rồi chụp ảnh tạp chí với lịch làm việc gần như không có thời gian thư giãn.

Cũng may, cô bé còn trẻ, tràn đầy năng lượng, cũng yêu thích công việc này nên dù vất vả cỡ nào cũng không thấy mệt mỏi chán nản.

Sau khi vào nhà, Kim Taehyung đóng cửa lại, nhìn thấy mớ rau cần tây trên tay Jang Dongmi còn chưa rửa, anh mỉm cười nói: "Để con làm cho ạ."

Bình thường mỗi lần về nhà, Bae Joohyun và Kim Taehyung đều vào phòng bếp phụ một tay, Jang Dongmi cũng không khách sáo với bọn họ, cười gật đầu: "Được."

Sau khi được bà ngoại thả xuống, Kim Wonbin liền lon ton chạy theo mẹ tới sô pha.

Lúc cả nhà gõ cửa, Dưa Hấu đang ngủ trong phòng của Jang Dongmi cũng ngoe nguẩy đuôi chạy ra.

Lúc này đang nằm trên sô pha, đưa bốn chân lên trời chờ Kim Wonbin và Bae Joohyun vuốt ve nó.

Dưa Hấu bây giờ đã là một chú mèo lớn, dưới bàn tay của bà ngoại, nó được nuôi đến béo mầm, khác hẳn với hồi còn nhỏ.

Nhưng màu lông của nó tuyệt đẹp, thêm vào đó đôi mắt và khuôn mặt tròn xoe, sau khi béo lên thân hình mũm mĩm như cục bông tròn, trông đáng yêu không để đâu cho hết.

"Dưa Hấu." Kim Wonbin xoa xoa bụng Dưa Hấu, gọi một tiếng.

Dưa Hấu huơ huơ bốn chân, hướng về phía Kim Wonbin kêu: "Meow ~"

"Nó đang nói chuyện với con." Kim Wonbin ngước cổ nhìn mẹ, cười thích thú.

Bae Joohyun cúi đầu nhìn con trai đang cười toe toét, đưa tay xoa mặt cu cậu: "Vậy con chơi với Dưa Hấu đi, đừng tùy tiện ôm chặt nó làm nó không thoải mái, cũng phải cẩn thận tránh để bị nó cào, được không?"

Kim Wonbin hiện giờ vẫn còn là một đứa trẻ, chưa biết cách kiểm soát lực, khi chơi khó tránh khỏi không biết mạnh nhẹ, nhưng cậu là một cậu bé ngoan ngoãn, những gì Bae Joohyun dặn dò, cậu đều cố gắng làm theo.

Sau khi cô nói xong, Kim Wonbin liền gật đầu đồng ý, nhìn con trai hăng say chơi đùa với Dưa Hấu, Bae Joohyun đi vào phòng bếp.

Bữa trưa hôm nay chỉ có một nhà ba người Bae Joohyun cùng với Bae Jooyeon và Jang Dongmi, tính tổng cộng cũng chỉ có năm người.

Jang Dongmi chuẩn bị không nhiều món ăn nhưng món nào món nấy đều là sở trường của bà, những món mà Bae Joohyun và Bae Jooyeon đã ăn từ nhỏ cho đến lớn.

Chỉ là những món ăn gia đình nhưng rất ngon và khâu chuẩn bị tương đối phức tạp.

Bae Jooyeon vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

Cô ấy reo to: "Thơm quá đi!"

Nghe thấy tiếng Bae Jooyeon, Bae Joohyun thò người ra nhìn.

Sau khi quay quảng cáo xong Bae Jooyeon đã thay bộ quần áo thường ngày, áo thun trắng quần short đen, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, trông vừa tươi tắn lại xinh đẹp.

Sau khi gia nhập giới giải trí, Bae Jooyeon hiển nhiên đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, nhưng với độ tuổi đó của cô ấy, trên người vẫn ngập tràn 'cảm giác thiếu nữ'.

Hình ảnh cá nhân của cô ấy là một cô gái mạnh mẽ, kiên cường tiến về phía trước, toàn thân tràn ngập hơi thở thanh xuân.

"A Bin!" Bae Jooyeon reo xong liền đứng ở cửa hướng về phía Kim Wonbin đang ngồi trên sô pha gọi to.

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ trên gương mặt dì Út, Kim Wonbin vô cùng phối hợp trèo xuống sô pha, gọi một tiếng: "Dì Út!"

"Dì Út nhớ A Bin muốn chết luôn!" Bae Jooyeon dang rộng hai cánh tay một cách khoa trương.

"A Bin cũng nhớ dì Út muốn chết luôn!" Kim Wonbin cũng khoa trương dang rộng hai cánh tay.

Sau đó, một lớn một nhỏ phấn khích ôm chầm lấy nhau.

Sau khi ôm cục bột nhỏ mềm mềm, Bae Jooyeon mưu đồ bế cu cậu lên, nhưng cậu nhóc con lớn lên rất nhiều, cô ấy phải tốn không ít sức, sau khi bế lên, Bae Jooyeon cất giọng cảm thán: "Nhiên Nhiên, con lớn hơn một chút nữa là dì Út không bế con nổi nữa."

Cô ấy là người lớn, cơ thể không còn phát triển chiều cao được nữa, nhưng Kim Wonbin thì lớn từng ngày.

Dứt lời, Bae Jooyeon cười hì hì bổ sung: "A Bin lớn nhanh nhanh, đến lúc đó bế dì Út được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net