1501-1550

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lần này giết hắn không xong, sau này chúng ta không còn cơ hội nữa.

Khúc Tranh nhăn chặt chân mày.

Hồi tưởng lại lời uy hiếp của Dương Khai trước khi đi, trong lòng hắn cũng thấp thỏm không thôi.

Lăng Tiêu Tông hiện giờ ở sâu trong Lưu Viêm Sa Địa, không ai xâm phạm được, bản thân Dương Khai khó chơi như thế, còn có thể xé rách không gian bỏ chạy, lần này đắc tội hắn, những ngày sau sẽ không còn yên bình!

- Bạch lão, ngài xem... Phương Bằng quay sang hỏi lão già tóc hoa râm vẫn im lặng đứng bên cạnh, vẻ mặt mong chờ.

Lúc này khí tức của lão già cũng suy sụp, có lẽ vận dụng bí bảo hạt châu này làm hắn trả giá đắt, nghe vậy liền hừ lạnh: - Ngay cả Tịch Diệt Lôi Châu cũng không thể giữ hắn lại, lão hủ không thể xử lý được chuyện này, lão hủ phải về bẩm báo môn chủ, giao cho lão nhân gia quyết định. Cáo từ!

Nói xong, lão ta mặc kệ những người khác nghĩ gì, tế ra Tinh Toa trực tiếp chạy đi xa.

Phương Bằng không kịp nói một câu giữ lại, đành ảo não nhìn về phía lão ta biến mất, hồi lâu sau mới căm hận mắng một tiếng.

Lần này sở dĩ hắn cùng Khúc Tranh lại đắc tội Dương Khai, đơn giản là vì mệnh lệnh của Tinh Đế Sơn, vì thế tổn thất thảm thiết, nhưng không ngờ đến thời điểm này, người ta lại mặc kệ.

Vậy là sao? Qua sông dỡ cầu hay là hết thỏ thịt chó?

Không có được một chút lợi lộc gì, vô duyên vô cớ chọc tới kẻ địch khó chơi, Phương Bằng tức giận hộc máu.

Nhưng mà nghĩ tới Khúc Tranh, tâm tình của hắn lại tốt hơn, dù lần này Lôi Đài Tông cũng có tổn thất, nhưng nói thế nào, Phương Thiên Trọng không sao, không giống Chiến Thiên Minh, ngay cả thiếu minh chủ Khúc Trường Phong cũng chết thảm ở đây.

- Khúc huynh, chuyện đến giờ, Phương mỗ cũng cáo từ. Phương Bằng ho khẽ nói.

- Phương huynh muốn chạy như vậy sao? Khúc Tranh nhướng mắt, âm trầm nói.

Phương Bằng cười khan: - Khúc huynh cũng nghe trước khi đi, tiểu tử kia đã nói gì, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay, Phương mỗ phải về sớm an bài một phen, lại bế quan mấy chục năm, cho dù tiểu tử kia lợi hại hơn nữa, cũng không đến mức đánh tới tổng đà Lôi Đài Tông ta chứ. Khúc huynh, ta khuyên huynh cũng trở về an bài, hạ lệnh môn hạ đệ tử không có chuyện gì thì tạm thời đừng ra ngoài, miễn cho bị hắn đánh lén, đợi qua sóng gió rồi tính sau.

- Lá gan Phương huynh chỉ bé như vậy? Bị người ta dọa một cái liền làm rùa rụt đầu? Khúc Tranh khinh bỉ.

- Lời này...

Phương Bằng bĩu môi. - Phương mỗ chỉ là lấy sở trường né khuyết điểm, nếu hắn bị Tinh Đế Sơn xử lý, ta không muốn tốn sức nữa.

- Hừ! Thù giết con chưa báo, lão phu thề không làm người! Phương huynh muốn làm rùa rụt đầu thì được, lão phu cùng hắn không đội trời chung, nếu hắn thật dám đến tổng đà ta, lão phu nhất định cho hắn có đi không về! Khúc Tranh quát, sắc mặt dữ tợn.

- Vậy chúc Khúc huynh sớm thoại nguyện, mã đáo thành công! Phương Bằng chắp tay, sau đó vung tay dẫn người Lôi Đài Tông rời đi.

- Đám chuột nhắt! Khúc Tranh nhìn phía Phương Bằng biến mất, khinh bỉ một tiếng, nhưng ánh mắt của hắn lại chuyển sang đau buồn, nhìn ra xa, đau lòng nói: - Mang theo thi thể thiếu minh chủ, chúng ta trở về!

- Rõ! Lập tức có người đi lên, ôm lấy thi thể mất đầu của Khúc Trường Phong, hóa thành ánh sáng chạy theo sau Khúc Tranh, dần dần đi xa.

Chương 1505 : Trị thương .

Khoảng cách vạn dặm so với di chỉ tông môn thượng cổ, có một ngọn núi hoang, linh khí mỏng manh, ngay cả cỏ cây cũng không bao nhiêu, nhìn rất thê lương.

Chỗ như thế, hiếm có võ giả đặt chân, bởi vì nơi này không có thiên tài địa bảo, cũng không có thứ gì giá trị, tự nhiên không thu hút được người nào đến thăm dò.

Dãy núi không lớn, kéo dài mười mấy dặm, gần giống Long Huyệt Sơn ngày xưa, cảnh sắc cùng linh khí còn không bằng.

Một đoàn ánh sáng bay nhanh tới, lúc ngang qua núi hoang này, ánh sáng bỗng vòng lại, trực tiếp giáng xuống, xong vào một cái hang động tự nhiên ở sườn núi.

Ánh sáng tán đi, lộ ra ba bóng người.

Mỗi người đều rất thê thảm, người loang lổ vết máu, như đã trải qua đại chiến gian khổ, may mắn sống sót.

Ba người này tự nhiên là Dương Khai cùng Tiền Thông, Phí Chi Đồ.

Khoảng cách mấy chục ngàn dặm hẳn là đủ an toàn, không phải Dương Khai không muốn chạy xa hơn, chỉ là trạng thái của Phí Chi Đồ không quá tốt, hắn không dám kéo dài nữa, dừng lại nghỉ ở núi hoang này.

Xông vào trong hang, Dương Khai lập tức đặt Phí Chi Đồ xuống, cho dựa vào vách hang, đặt tay lên cổ tay, kiểm tra thương thế của Phí Chi Đồ.

Hiện tại trong 3 người, Phí Chi Đồ thương thế nghiêm trọng nhất, khí tức hỗn loạn, đã đến lúc hấp hối.

Một lát sau, Dương Khai cau mày, sắc mặt âm trầm.

- Dương Khai, lão Phí hắn.... Tiền Thông nóng vội như kiến trên chảo nóng, quên mất thương thế của mình, vội hỏi Dương Khai.

- Tình huống không tốt. Dương Khai trầm giọng nói, sau đó hỏi Phí Chi Đồ: - Phí thành chủ, ngươi vận dụng bí thuật gì, sao nguy hại như thế.

- Ha ha... Phí Chi Đồ cười thảm, sắc mặt trắng nhợt, lắc đầu nói: - Không phải bí thuật, lão phu còn chưa có tu luyện bí thuật nghịch thiên như thế.

- Không phải bí thuật, chẳng lẽ là... Tiền Thông nghe vậy biến sắc, nhớ tới điều gì.

- Không sai, lúc bị bắt, lão phu thừa lúc chúng không chú ý, ngậm một viên Bạo Nguyên Đan!

- Bạo Nguyên Đan? Dương Khai cũng biến sắc, thân là luyện đan sư, hắn tự nhiên nghe qua loại linh đan này. Đây là loại đan dược có hậu họa cực lớn, tuy rằng sau khi dùng, có thể tăng mạnh thực lực, nhưng một khi dược hiệu trôi qua, thân thể võ giả sẽ bị tổn thương khó tưởng tượng.

Nó cạn kiệt sinh mệnh lực của võ giả!

Rất ít người luyện chế loại đan dược này, cũng rất ít dùng, bởi vì dùng nó, phải có dũng khí chết mới được sống!

Khó trách dù Phí Chi Đồ bị đặt cấm chế, vẫn có thể nháy mắt đột phá, khôi phục thực lực, thì ra đã sớm ngậm một viên đan dược như vậy.

Trong lòng Dương Khai hiểu rõ.

Trong lúc nói, dược hiệu Bạo Nguyên Đan đã sắp trôi hết, di chứng liền ập tới.

Tóc của Phí Chi Đồ biến thành màu trắng thấy rõ, ngay cả da tay cũng khô cứng lại, trên mặt xuất hiện những nếp nhăn thật sâu.

Thời gian như nháy mắt trôi qua ngàn năm trên người hắn.

Phí Chi Đồ vốn chỉ hơn 40 tuổi, đang lúc tráng niên, nhưng bây giờ lại thành cụ già 70, bề ngoài già yếu sắp gần đất xa trời.

Ngay cả cảnh giới của hắn cũng dần rớt xuống, Phản Hư tam tầng cảnh xuống lưỡng tầng cảnh, rồi nhất tầng cảnh, sắp rớt khỏi tầng này.

- Lão Phí...

Tiền Thông vô cùng đau đớn, hắn giao tình sống chết mấy trăm năm với Phí Chi Đồ, tự nhiên biết rõ Bạo Nguyên Đan này có ở chỗ nào.

Lúc hai người còn trẻ, từng liên thủ ra ngoài lịch lãm, lúc đó ngẫu nhiên lấy được một viên Bạo Nguyên Đan, Tiền Thông khinh thường, Phí Chi Đồ giữ lại. Không ngờ xa cách hai ba trăm năm, Phí Chi Đồ vẫn phải dùng tới nó.

Nhất thời, Tiền Thông vừa đau lòng lại áy náy.

Nếu năm đó mình giữ lại Bạo Nguyên Đan, vậy thì hôm nay bị dược lực cắn trả sẽ là mình, không cần trơ mắt nhìn sinh mệnh của lão hữu trôi đi mà phải bó tay.

Phí Chi Đồ vốn đã trọng thương rất nặng, bây giờ Bạo Nguyên Đan phát tác nguy hại, hơn nữa Lam Ngọc Bát bị hủy đánh sâu vào tâm thần, hắn đã không sống được lâu.

- Lão Tiền, làm gì như chết cha chết mẹ vậy? Phí Chi Đồ mỉm cười. - Tình huống bản thân ta, ta rõ ràng, lần này là hai ta không chú ý, liên lụy Dương Khai, nhưng cuối cùng không gây ra sai lầm lớn, mạng già của ta cũng coi như có giá trị. Lão Tiền, ngươi nghe đây, lần này Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông dám mạo hiểm sơ suất lớn, đối phó hai người ta, có thể sau lưng họ có chỗ dựa.

- Chỗ dựa? Ngươi nói là... Tiền Thông nhướng mày.

- Đây chỉ là suy đoán của ta, nhưng rốt cuộc đúng hayk, ta cũng không dám khẳng định. Ngươi đừng vội báo thù, Ảnh Nguyệt Điện ta không so được bọn họ, nếu vì chuyện này mà xung đột, chịu thiệt luôn là chúng ta.

- Chuyện báo thù cứ giao cho ta, Phí thành chủ ngài đừng nóng vội. Dương Khai trấn an.

- Ha ha! Dương Khai ngươi có lòng, nếu vậy, lão phu cũng không nhọc lòng nữa. Phí Chi Đồ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền im lặng.

Tiền Thông đôi mắt đỏ bừng, khóe mắt trào ra nước mắt.

- Hai vị giống như sinh ly tử biệt làm gì? Dương Khai thấy vậy, không khỏi cười khẽ. - Tuy rằng Phí thành chủ thương thế nghiêm trọng, nhưng chưa chắc sẽ mất mạng.

Nghe vậy, ánh mắt Tiền Thông sáng ngời.

Phí Chi Đồ cũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Dương Khai.

Đúng như hắn vừa nói, bản thân hắn hiểu rõ tình huống của mình, nếu lần này chỉ đơn thuần là bị thương, vậy thì không đáng ngại, cùng lắm thì về nghỉ ngơi mấy năm, hẳn là sẽ khôi phục. Nhưng mà dùng Bạo Nguyên Đan thì khác, sinh mệnh lực bị vắt cạn, căn bản không thể ngăn cản thương thế chuyển biến xấu, trễ thì năm ba ngày, nhanh thì mấy canh giờ, mình chết là chắc.

- Dương Khai, đã đến lúc này, ngươi đừng đùa giỡn lão phu. Nếu thật có cách kéo lão Phí khỏi quỷ môn quan, ngươi cứ mặc sức làm, lão phu cảm kích ngươi cả đời!

Tiền Thông vội nói, tựa như người đuối nước nắm được phao cứu mạng.

Phí Chi Đồ cũng mong chờ nhìn Dương Khai.

Có thể sống tiếp, ai mà muốn chết? Nhưng mà tình huống của mình như vậy, Dương Khai thật có cách cứu vãn, hay là đang an ủi mình?

- Tiểu tử tự nhiên không dám nói đùa với hai vị tiền bối. Dương Khai nghiêm túc gật đầu, lật tay, lấy ra một bình ngọc từ nhẫn không gian, mở nắp, mùi hương liền lan tỏa.

Hít vào mùi hương, sắc mặt tái nhợt của Phí Chi Đồ bỗng nhiên đỏ lên, tình thần ủ rũ cũng khá hơn.

- Đây là cái gì? Tiền Thông cũng là người biết hàng, liếc một cái liền nhìn ra thứ trong bình ngọc này không phải thường, nhưng không biết đây là thứ gì.

Xem màu sắc, trắng tinh khiết, tựa như sữa bò.

- Ba đại thần thủy, có lẽ hai vị tiền bối cũng không xa lạ. Dương Khai cười khẽ.

- Cái gì? Ba đại thần thủy? Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ đều chấn động.

- Không sai, trong bình này chứa một trong đó, Sinh Mệnh Quỳnh Tương! Dương Khai vừa nói, tay run lên, một giọt Sinh Mệnh Quỳnh Tương trắng tinh bay ra khỏi bình, thánh nguyên bao phủ, đưa về phía Phí Chi Đồ.

- Đây là Sinh Mệnh Quỳnh Tương! Tiền Thông mừng rỡ như điên, nếu như quả thật là một trong ba đại thần thủy, vậy lão Phí chưa thể chết được.

Trạng thái của hắn hiện tại, nguyên nhân lớn nhất là cạn kiệt là sinh mệnh quá độ, cho nên mới dẫn tới không thể áp chế thương thế. Nếu có thể bổ sung lại sinh mạng cạn kiệt, với cảnh giới của hắn thì áp chế thương thế không thành vấn đề.

Sinh Mệnh Quỳnh Tương được xưng là một trong ba đại thần thủy, tác dụng lớn nhất là bổ sung khí huyết, sinh mệnh lực.

Quả thật là hốt thuốc đúng bệnh.

Tiền Thông kích động tột đỉnh!

- Phí thành chủ xin nhận lấy! Dương Khai trầm giọng quát.

Phí Chi Đồ kích động da mặt co rút, nghe vậy cũng không chần chờ, há miệng nuốt vào giọt Sinh Mệnh Quỳnh Tương.

Vào miệng liền tan, một luồng hơi nóng từ miệng thẳng vào bụng, sinh cơ mạnh mẽ lan tỏa trong người, làm cho Phí Chi Đồ chấn động tinh thần, không nói một lời, nhắm mắt thúc đẩy thánh nguyên luyện hóa dược hiệu.

Nhìn thấy hơi thở Phí Chi Đồ cực nhanh trở nên ổn định, rõ ràng không còn lo lắng tính mạng, Tiền Thông không khỏi lệ già tuôn trào, mừng rỡ vì lão hữu sống lại.

- Dương Khai, phần lễ này quá lớn! Tiền Thông lau khóe mắt, cảm kích nhìn Dương Khai.

- Trưởng lão quá lời, Phí tiền bối cũng là bị ta liên lụy, lại ngăn cản công kích thay tiểu tử mới dùng Bạo Nguyên Đan, tiểu tử cảm kích còn không kịp, chỉ một giọt Sinh Mệnh Quỳnh Tương thì là gì, mà thương thế của Tiền trưởng lão...

- Lão phu không sao, cấm chế trong người có thể tự hóa giải, có điều cần vài ngày, về phần cánh tay này... Ha ha! Không sao, lão phu dù lớn tuổi, nhưng thân thể khóe mạnh, chỉ gãy mà thôi, sẽ khỏi lại.

- Ừm, nếu vậy, trưởng lão nên trị thương đi, chỗ ta có chút liệu thương đan, trưởng lão dùng sẽ khỏe nhanh hơn. Dương Khai nói rồi, mở nhẫn không gian lấy ra mấy cái bình, đổ ra đan dược đưa cho Tiền Thông.

Tiền Thông vốn còn muốn từ chối, dù sao thân là trưởng lão Ảnh Nguyệt Điện, làm sao không mang liệu thương đan bên người? Nhưng vừa nhìn thứ Dương Khai đưa, lời đến miệng lại nuốt xuống, thoải mái nhận lấy, cười nói:

- Tiểu tử ngươi lấy ra quả nhiên là đồ tốt, lão phu từ chối thì bất kính.

- Phải vậy, tiểu tử hộ pháp cho hai vị tiền bối, các vị tập trung trị thương là được!

- Ừ, ngươi cũng xử lý thương thế, đừng để lại ẩn thương gì.

Ba người chia ra một chỗ trong hang, khoanh chân tĩnh tọa.

Thương thế Phí Chi Đồ nghiêm trọng nhất, nhưng lúc này không còn lo tới tính mạng, có thể khôi phục bao nhiêu phải xem bản lĩnh của hắn. Thương thế của Tiền Thông không phải vấn đề lớn, Dương Khai càng không cần nói.

Thân có Kim huyết, năng lực khôi phục của hắn vốn mạnh mẽ gấp nhiều lần, hơn nữa thân thể vô cùng rắn chắc, nên dù bị những lôi điện bắn trúng, thật ra không tổn thương lớn lắm, hiện giờ chỉ thoáng khôi phục là được.

Chương 1506 : Tịch Diệt Lôi Châu .

Nửa tháng sau, ba đoàn hào quang bay ra khỏi hang, thẳng đi chân trời, nhanh chóng mất bóng.

Trải qua thời gian điều dưỡng, Tiền Thông cơ bản khôi phục, Dương Khai cũng thế, chỉ còn Phí Chi Đồ.

Tuy rằng được Dương Khai kéo lại tính mạng từ cửa quỷ, nhưng di chứng của Bạo Nguyên Đan quá lớn, hôm nay hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Tóc vẫn trắng toát, nhưng sắc mặt hồng hào, không còn vẻ gần đất xa trời nữa.

Cảnh giới của hắn, cuối cùng cũng khôi phục lại Phản Hư lưỡng tầng cảnh.

Còn lại thì không thể khôi phục trong thời gian ngắn, tối thiểu cũng phải mười mấy hai mươi năm, Phí Chi Đồ mới có hy vọng đột phá trở lại Phản Hư tam tầng cảnh. Kết quả này đương nhiên làm người ta bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng nằm trong mức chấp nhận được.

Tuy nhiên, đây chỉ là khôi phục tu vi, không phải đột phá thật sự, Phí Chi Đồ sẽ không gặp bình cảnh gì, chỉ là cần thời gian.

Chờ có thời gian, hắn nhất định sẽ khôi phục được như ban đầu.

Ba người đều không sao nữa, thảo luận một phen, liền cùng đi Lưu Viêm Sa Địa.

Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông dốc hết công sức đối phó Dương Khai, Dương Khai đã nói rõ ngọn nguồn trong đó cho hai người. Khi biết đằng sau chuyện này còn có Tinh Đế Sơn nhúng tay, mặc kệ là Tiền Thông hay Phí Chi Đồ đều cảm thấy hết sức không yên.

Đều không dám trở về Ảnh Nguyệt Điện, sợ lại bị bên kia thừa cơ, lại bắt để uy hiếp Dương Khai.

Dù sao trong Ảnh Nguyệt Điện cũng chỉ có hai người bọn họ có chút giao tình với Dương Khai, chỉ cần hai người không có ở đó, Tinh Đế Sơn có lẽ cũng sẽ không xuống tay với Ảnh Nguyệt Điện.

Đi Lưu Viêm Sa Địa là lựa chọn tốt nhất, trong đó phòng thủ kiên cố, dù cho Tinh Đế Sơn dốc hết lực lượng, cũng đừng mơ đánh được vào trong.

Trước khi Dương Khai đến đây, một đường đi qua, vừa gặp thành là vào, mua sắm vật tư tu luyện, giờ không như xưa, hắn tự nhiên sẽ không lãng phí không công thời gian đi đường.

Trải qua một phen truyền tống, không tới 10 ngày, đã đến vòng ngoài Lưu Viêm Sa Địa.

10 ngày qua, ba người cũng nhiều lần thăm dò tin tức, đáng tiếc không có thu hoạch.

Chuyện xảy ra trong Lạc Đế Sơn ngày đó, toàn bộ U Ám Tinh đều không có người biết.

Ngược lại hai tổng đà Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông bỗng nhiên đề phòng nghiêm ngặt, không cho phép vào, tin này bị lan truyền rôm rả.

Người đời không biết sao hai đại đầu sỏ lại đột nhiên phản ứng như thế, chỉ có ba người Dương Khai hiểu rõ, quả nhiên bọn họ sợ mình tìm tới báo thù, đã bắt đầu chuẩn bị.

Nhưng mà chỉ như vậy là có thể ngăn cản mình? Trong lòng Dương Khai cười lạnh không thôi.

Hắn vốn không muốn gây sự nhiều, không có thù hận lớn với Lôi Đài Tông, Chiến Thiên Minh, nhưng lần này bọn họ gây chuyện với mình trước, Dương Khai tự nhiên sẽ không cam chịu.

Trước khi rời U Ám Tinh, xem ra phải xử lý hậu họa này, bằng không Dương Khai đi không yên lòng. Dù sao lần này đi xa không phải trong thời gian ngắn, một khi mình đi quá lâu, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Bên ngoài Lưu Viêm Sa Địa, trước cung điện đặt pháp trận không gian, thần sắc Dương Khai âm trầm.

Không có gì, cung điện đặt pháp trận không gian đã bị người ta san bằng, không thể dùng được, dưới đất có không ít vết máu, có thể thấy nơi này đã xảy ra chiến đấu.

Còn đệ tử Lăng Tiêu Tông bảo vệ chỗ này, thực lực hơi thấp, không biết bọn họ còn sống hay chết.

Không thể dùng pháp trận không gian trực tiếp đi Lăng Tiêu Tông, Dương Khai đành lấy ra la bàn truyền tin, liên lạc với bên trong.

Tuy rằng hắn cũng có thể dùng Tinh Đế Lệnh ra vào bình yên, nhưng Tinh Đế Lệnh chỉ bảo hộ được một người mà thôi, Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ không thể ra vào được khu cực nóng.

Đợi không quá một canh giờ, bên trong sóng nhiệt cuồn cuồn có chiếc chiến hạm nhỏ bay vụt tới, xuyên qua khu cực nóng, dừng lại trước ba người Dương Khai.

Đây là Phi Sa Chiến Toa mà Dương Viêm luyện chế.

Cửa tàu mở ra, xuất hiện Vũ Y.

- Dương Khai, cuối cùng huynh cũng trở về. Sắc mặt Vũ Y có chút lo lắng, đợi gặp Tiền Thông Phí Chi Đồ, lại vội vàng hành lễ.

- Lên rồi nói. Dương Khai gật đầu, dẫn Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ lên tàu, cửa khoang đóng lại, lắc lư một cái, liền bay cực nhanh vào trong.

- Là ai phá hủy pháp trận không gian? Đệ tử trông coi thế nào? Vào trong, Dương Khai liền hỏi.

- Cụ thể là ai thì không rõ, nhưng đệ tử trông coi chỉ bị thương nhẹ, không đáng ngại. Mười mấy ngày trước, có một nhóm người không mời đến bên ngoài Lưu Viêm Sa Địa, muốn công chiếm pháp trận không gian, may mắn các đệ tử nhanh tay, phát động trận pháp tự hủy mà Dương Viêm bố trí sẵn, sau đó truyền tống trở về.

- Ừm, vậy thì tốt. Dương Khai gật đầu, hiện tại Lăng Tiêu Tông vốn đã ít đệ tử, toàn là võ giả theo Vũ Y thoát ly Hải Khắc gia tộc, nâng đỡ lẫn nhau, một đường đi đến hôm nay, nếu như xuất hiện thương vong, khẳng định các đệ tử sẽ rất đau lòng.

- Dương Khai, huynh có biết rốt cuộc là ai muốn gây chuyện với Lăng Tiêu Tông ta? Vũ Y căm phẫn hỏi.

- Có lẽ là Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông. Dương Khai nhàn nhạt nói.

- Bọn họ? Sắc mặt Vũ Y khẽ biến.

- Tại sao bọn họ muốn đối phó chúng ta? Chúng ta cũng không có đắc tội bọn họ mà?

- Tiểu nha đầu, ngươi phải hiểu đạo lý mang ngọc có tội, các người quả thật không đắc tội bọn họ, nhưng bọn họ mơ ước đồ vật của các người, tự nhiên sẽ xuống tay. Lần này Dương Khai ra ngoài, cũng bị bọn họ vây công. Tiền Thông thở dài.

- Bọn chúng thật to gan! Vũ Y quát khẽ, sắc mặt âm trầm. - Lăng Tiêu Tông ta yên phận một góc, không tranh với đời, chẳng lẽ bọn họ thấy chúng ta dễ ăn hiếp? Xem ra không cho bọn họ biết tay là không được.

Ba người Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng.

Phí Chi Đồ vỗ tay cười nói: - Tiểu nha đầu tuổi chưa lớn, chí khí không nhỏ! Không hổ là người đi theo Dương Khai, thật có gan!

Vũ Y bị khen đỏ cả mặt, rụt rè nói: - Vãn bối chỉ thuận miệng nói mà thôi, rốt cuộc phải làm sao, vẫn phải xem ý của tông chủ, tiền bối đừng cười vãn bối.

- Tự nhiên phải cho bọn chúng một bài học. Dương Khai hừ lạnh. - Có thù phải báo, không có gì để nói hết.

Vũ Y phấn chấn.

Một canh giờ sau, tàu dừng lại ở quảng trường Lăng Tiêu Tông, một nhóm người đi ra, Dương Khai bảo Vũ Y an bài Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ nghỉ ngơi, còn mình đi tới Bách Hoa Cư.

Hắn muốn đi tìm Diệp Tích Quân, có một số việc phải thỉnh giáo.

Bên trong Bách Hoa Cư, Diệp Tích Quân đang chăm sóc hoa cỏ, tu vi đến như nàng, đã không còn cách nào tu luyện nữa, pháp tắc thiên địa U Ám Tinh áp chế làm nàng không thể đột phá Hư Vương Cảnh, nhưng nàng đã đến cực hạn Phản Hư Cảnh, dù cố gắng tu luyện thế nào cũng vô ích.

Cho nên bình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net