1501-1550

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1501 : Ngươi không có lựachọn khác .

Linh khí chim lửa và Bích Lục Cự Long gia nhập khiến cho đám võ giả Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông họa vô đơn chí. Khi Dương Khai mới có được chim lửa, thực lực không tính là quá mạnh, nhưng những năm gần đây hắn luyện hóa được ba sợi Thái Dương Chân Hỏa, lần trước lại luyện hóa hai đạo Càn Thiên Lôi Hỏa, mỗi một lần luyện hóa, nó đều đạt được trưởng thành cực đại.

Chim lửa ngày hôm nay, một mình đấu với một Phản Hư tam tầng cảnh căn bản là không nói chơi. Càng khó có được là, nó dùng thần trí của mình, biết được thời cơ nghênh địch, không cần Dương Khai phân thần khống chế.

Mà Bịch Lục Cự Long mà Long Cốt luyện hóa được mặc dù thần trí không bằng linh khí chim lửa, nhưng nó rốt cuộc là hài cốt sinh linh thượng cốc luyện hóa thành, riêng linh uy vô hình kia đã khiến kẻ địch áp lực như sơn, phối hợp với sự khống chế của Dương Khai càng dễ sai khiến, không gì cản nổi. Hơn nữa, nó còn có thể phát triển thành bí bảo, cũng không biết có phải là bản thân sinh linh thượng cổ luyện hóa ra nó có thần thông hay là như thế nào, dù sao võ giả chết trên tay nó, tinh huyết đều sẽ bị nó cắn nuốt, làm lớn mạnh uy lực của nó.

Quả cầu lửa, ngọn lửa từ trong miệng chim lửa phun ra, hai cánh huy động, từng đạo từng đạo đao lửa như lưỡi dao sắc bén bắn ra bốn phương tám hương, mà miệng Bích Lục Cự Long mở to, lại có khói độc nồng đậm như thực chất tràn ngập ra, đó có thể là độc của Lục Long, Phản Hư Cảnh cũng không dám vọng động.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, từng kẻ địch lần lượt chết dưới sự công kích của Hỏa Điêu và Long Cốt Kiếm, nhẹ nhàng như cắt rơm rạ.

-Dương tông chủ, đi ra cùng lão hủ đàm phán được không? Lương Vĩnh thần sắc biến ảo, trên mặt mồ hôi như mưa thi nhau chảy xuống, liều mạng thúc giục bí bảo của mình, hóa thành phòng hộ, dưới sự vây công của Vân Thú ba đầu cấp chín khốn khổ chống đỡ, mắt nhìn thấy đồng bạn từng người từng người chết trước mắt mình, hắn cuối cùng cùng hoảng loạn, ý thức được lần này bản thân sợ là lành ít dữ nhiều.

Chỉ là một Dương Khai, lấy đội hình lần này của bọn họ có lẽ có thể thoải mái mà bắt được. Nhưng là sau khi dùng nhiều trợ lực cường đại như vậy, cách nghĩ này đã không hiện thực nữa rồi. Hắn không muốn chết ở đây.

-Chuyện đến nước này, còn có gì mà nói? Tiếng cười giễu cợt Dương Khai từ trong hư không truyền tới, Lương Vĩnh nỗ lực muốn tìm kiếm tông tích của hắn, nhưng căn bản lại không cách nào được như mong muốn, mắt nhìn thấy Hỏa Điêu linh khí đang diệt sát đồng bạn liền trực tiếp hướng mình bay tới, Lương Vĩnh đại kinh thất sắc, vội vàng nói:

-Ngươi cho là chuyện lần này là Chiến Thiên Minh ta và Lôi Đài Tông muốn đối phó ngươi sao? Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, vật thì đã sai càng thêm sai.

-Ý gì? Dương Khai quả nhiên ngây người.

-Lương Vĩnh, ngươi dám tiết lộ cơ mật, cẩn thận chết không được tử tế đâu! Ở bên kia, Tư Đồ Hoằng phó minh chủ Lôi Đài Tông vội vàng hét lên. Hắn vừa dứt lời, trong hư không liền nổi lên mười mấy đạo Kim Huyết Ti, những Kim Huyết Ti đó quấn lấy nhau, rất nhanh liền nhưng tụ thành hình dáng một cây trường mâu, khẽ run run, nhanh chóng hướng Tư Đồ Hoằng bắn xuyên qua.

Tư Đồ Hoằng vốn dĩ quần áo rách rưới. Miễn cưỡng chống đỡ Vân Thú điên cuồng tấn công, lúc này làm gì còn thừa sức lực mà phòng bị trường mâu màu vàng này? Trong tiếng kêu quái lạ, hắn thúc động thánh nguyên, từ bên ngoài thân thể hình thành một đạo phòng hộ, kỳ vọng có thể ngăn cản một kích này. Nhưng hắn cũng quá coi thường lực sát thương của Kim Huyết Ti.

Kim Huyết Ti vỗn dĩ là sắc bén vô cùng, sau khi Dương Khai hiểu rõ nhiều biến hóa, loại sắc bén này càng tăng thêm vài phần uy năng. Trường mâu màu vàng rất nhanh liền tập kích đến trước mặt Tư Đồ Hoằng, nhìn thấy phòng hộ kia không có gì, dễ dàng xuyên qua nó, hơn nữa đánh ra một lỗ thủng trên người hắn.

Cũng may cuối cùng lúc then chốt Tư Đồ Hoằng cũng chuyển động hạ thấp thân người, tránh được chỗ hiểm, kích này mặc dù rất mạnh, nhưng không thể lấy mạng hắn. Nhưng cũng đến lúc dừng lại. Những Vân Thú vẫn luôn vây công hắn trào lên, lập tức liền đem hắn bao phủ.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, khiến cho những người còn đang thoi thóp sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Trước sau không quá ba tức công phu, âm thanh của phó tông chủ Lôi Đài Tông liền im bặt, sinh mạng khí tức hoàn toàn biến mất. -Bây giờ ngươi có thể nói rồi! Thanh âm của Dương Khai từ nơi nào đó truyền tới.

Lương Vĩnh quay đầu nhìn, đột nhiên phát hiện Dương Khai đã hiện thân, đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt âm lãnh đang nhìn mình, mà Vân Thú đang vây công mình dường như nhận được mệnh lệnh nào đó. Không còn tạo áp lực cho mình, ngực lại lui về một bên, nhe răng trợn mắt nhìn mình chằm chằm. Lại là hai tiếng kêu thảm thiết truyền ra, cuối cùng chỉ còn lại hai đồng bạn lúc này cũng bỏ mình. Lương Vĩnh phóng mắt nhìn ra.

Lúc này trong thế giới cổ quái này, còn sống chỉ có hai người là mình và Dương Khai, mà mỗi một đồng bạn chết đi xem ra đều thê thảm đến cực điểm, chẳng những thân thể mất hết, dương như tinh huyết cũng bị cắn nuốt không còn gì, ngay cả lực lượng thần hồn cũng không tránh được bị tán đi không còn gì.

Thần hồn câu diệt trên ý nghĩa chân chính! Phải biết, võ giả đạt được trình độ Phản Hư Cảnh, sau khi chết, thần thức cường đại từ trong thần hải tràn ra, tiêu tán trong thiên địa, tốc độ tràn ra rất nhanh, sẽ dễ làm cho người ta phát giác ra, nhưng lúc này, Lương Vĩnh lại không hề thăm dò được.

Hắn không bây đây rốt cuộc là làm sao. Nhưng cổ quái trước mắt hiển nhiên khiến hắn rợn cả tóc gáy. Ừng ực một tiếng nuốt từng ngụm nước miếng, Lương Vĩnh cảm nhận được gần một trăm năm nay chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi. -Ngươi nói, hay là không nói! Dương Khai ép hỏi, thần sắc không kiên nhẫn.

-Chuyện đến ngày hôm nay, lão hủ tự nhiên không còn gì giấu diếm, Dương tông chủ nếu muốn biết, lão hủ nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn ( đã biết thì sẽ nói đã nói thì sẽ nói hết )! Lương Vĩnh thở dài một hơi, thần sắc xem ra vẫn chưa ổn định, thật ra nội tâm dày vò chỉ có tự mình rõ ràng.

-Vậy hãy nói cho ta biết, vừa rồi lời đó là có ý gì. Dương Khai híp mắt nhìn hắn.

Lương Vĩnh cười khổ một tiếng: -Lão hủ nếu là nói, Dương tông chủ có thể tha cho lão hủ một con đường sống sao?

-Người cảm thấy sao? Dương Khai nhếch miệng cười.

Lương Vĩnh lắc lắc đầu: -Là thả hay là giết, tất cả là một ý niệm của Dương tông chủ, Dương tông chủ nếu đã muốn biết một chút bí ẩn, lão hủ có thể nói cho ngươi, nhưng là chuyện không có lợi, ai dám làm?

Dương Khai nheo hai mắt lại, trong mắt ẩn chứa hàn quang tứ phía, trầm ngâm một hồi, mới gật đầu nói:

-Được, nếu ngươi nói cho ta biết tin tức giá trị đủ lớn, ta có thể lưu lại cái mạng chó của ngươi, ngươi chẳng qua cũng chỉ là nghe lệnh hành sự, giữa ngươi và ta trước đây không có ân oán, nhưng nếu ngươi chỉ là kéo dài thời gian, vậy ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!

-Yên tâm, lão hủ có thể khẳng định tin tức này Dương tông chủ nhất định rất vui mừng, nhưng lời nói không bằng chứng, lão hủ có thể tin tưởng Dương tông chủ sao?

-Ngươi không có lựa chọn khác! Dương Khai hừ lạnh một tiếng, bước lên trước một bước. Những Vân Thú vẫn đang vây quanh Lương Vĩnh cũng phát ra từ gầm nhẹ từ trong cổ họng, một bộ dáng nhao nhao kích động, dường như chỉ đợi Dương Khai hạ lệnh một tiếng liền tiến lên đem kẻ địch nghiền nát thành bột mịn.

Lương Vĩnh sắc mặt khẽ biến, vội vàng vẫy tay nói: -Được, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, lão hủ nói là được.

-Coi như ngươi thức thời! Dương Khai cười lạnh.

-Chuyện lần này...

Lương Vĩnh nhíu chặt lông mày, dường như là đang châm chước tìm từ, từ từ nói: -Chuyện lần này thực sự Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh mà hành sự thôi.

-Phụng mệnh hành sự? Dương Khai kinh ngạc,

-Mệnh của ai?

-Cái này... Lương Vĩnh sắc mặt do dự, mơ hồ có mùi vị kiêng kị trong đó, -Cái này lão hủ coi như không nói, với sự thông minh của Dương tông chủ, chắc cũng không khó đoán ra đi? Dương Khai hồ nghi liếc nhìn hắn, rất nhanh liền hiểu được:

-Ngươi là nói, Tinh Đế Sơn? Hắn cũng không phải vừa mới đến U Ám Tinh, đối với cái tinh tu luyện này không biết gì về võ giả Nhập Thánh Cảnh, đã ở đây nhiều năm rồi, danh tiếng vang dội của Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông hắn tự nhiên biết rõ nhưng có thể khiến cho hai thể lực lớn này liên thủ lại đối phó với mình, ngoài Tinh Đế Sơn ra, không còn ai khác.

-Lão hủ coi như chưa nói gì, đây chỉ là suy đoán của Dương tông chủ. Lương Vĩnh vội vàng xóa sạch liên quan, nhưng từ thần thái và ngữ khí của hắn, Dương Khai đã biết mình nói không sai. Chỉ là...Mình và Tinh Đế Sơn không có qua lại đi?

-Hay là bời vì chiến hạm? Dương Khai lạnh giọng hỏi. -Đây là thứ nhất, thứ hai là vì một người. Lương Vĩnh cũng coi là cao tầng của hai thế lực lớn, đối với hành động lần này tự nhiên có chút hiểu rõ.

-Diệp trưởng lão!

Dương Khai liền tức liền nghĩ đến Diệp Tích Quân. Nàng là chưởng đà đời trước của Tinh Đế Sơn, không biết là vì nguyên nhân gì, rời khỏi Tinh Đế Sơn, hiện tại xem ra, giữa Diệp Tích Quân và Tinh Đế Sơn e là có chút ân oán. Đúng vậy, lần trước nàng còn bị trúng độc, có thể khiến nàng trúng độc, thực lực của kẻ địch nhất định không tầm thường, chẳng lẽ cũng là bên đó làm? Thấy Dương Khia đang trầm tư, Lương Vĩnh lo sợ bất an đứng nguyên tại chỗ chờ đợi, thật lâu sau mới dám dò hỏi:

-Dương tông chủ, những điều nên nói lão hủ đều đã nói, không biết ngươi có hài lòng không!

-Không bỏ sót điều gì chứ? Dương Khai mắt lạnh nhìn hắn, -Ngươi phải biết rõ, cho dù bên ngoài vẫn còn hơn mười người, cũng không nhất định có thể cản trở được ta, nếu như để cho ta biết ngươi còn chuyện gì biết mà không báo, hắc hắc, không biết Lương trưởng lão dưới gối còn có con gái hiếu kính hay không?

Lương Vĩnh mặt biến sắc, trong mắt lóe lên một tia đấu tranh, cắn răng nói: -Dương tông chủ cần cẩn thận người mặc trường bào màu nâu, lão gia hỏa tóc hoa râm!

-Ồ? Dương Khai tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, một lúc sau mới gật đầu: -Được, ta biết rồi, Lương trưởng lão có tâm!

Lương Vĩnh không khỏi thở dốc, loại cảm giác tính mạng treo sợi tíc này thật quá sức chịu đựng. -Dương tông chủ, lão hủ chỉ biết có thế, ngươi xem...

-Yên tâm, ta nói lời giữ lời. Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, như hắn vừa mới nói, hắn và Lương Vĩnh trước đây không có ân oán gì, giết hay không giết hắn đều không gấp.

Thần niệm vừa động, Vân Thú ở bốn phía lại một lần nữa hóa thành những đám mây trắng, bay vút lên trời. Mà thế giới trận pháp cổ quái này cũng trở nên vặn vẹo mơ hồ, rất nhanh liền vỡ ra. Đợi đến khi Lương Vĩnh tỉnh táo lại tinh thần, bất ngờ phát hiện mình đã quay trở lại bên ngoài cung điện kia, xung quanh còn lại hơn mười vị đồng bạn nét mặt đều kinh ngạc nhìn qua bên này. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của họ lại trở nên kinh hãi.

Thi thể hài cốt đầy đất, không có chút máu thịt nào, dường như những thi thể hài cốt này đã trảu qua vô số năm phơi gió phơi nắng, chỉ còn sót lại từng cỗ hài cốt trắng bệch. Bị Long Cốt Kiếm cắn nuốt huyết nhục tinh hoa, kết quả chính là như vậy. Mà trong vòng vây của những hài cốt này, Dương Khai hoàn hảo không hao tổn gì, trên mặt còn mang theo nụ cười mỉa mai, mà ngoài hắn ra, chỉ còn sót lại một mình Lương Vĩnh vẫn còn sống. Những người còn lại, hoàn toàn bỏ mình, không một người may mắn sống sót.

Chương 1502 : Uy hiếp .

Mọi người dường như không dám tin vào mắt mình nữa. Lúc này thời gian mới được bao lâu? Từ lúc Dương Khai lấy trận bài ra đến bây giờ, chẳng qua mới một nén nhang mà thôi, chỉ có chút thời gian như vật, hơn mười vị Phản Hư Cảnh cư nhiên đã mệnh tang trên tay Dương Khai.

Trong trận pháp đó, rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì? Không ai biết được, nhưng không ai còn dám coi thường Dương Khai.

-Được, được, ngươi rất được! Khúc Tranh hai mặt đỏ ngầu nhìn Dương Khai, mối thù giết con hắn luôn khắc ghi trong lòng, lúc này nhìn thấy Dương Khai tự nhiên không muốn từ bỏ ý đồ,

-Ngươi quả nhiên không khiến lão phu thất vọng, mạng của ngươi, lão phu tự mình đến lấy! Vừa dứt lời, Khúc Tranh đã thân hóa cầu vồng, thế như mãnh hổ xuống núi hướng về phía Dương Khai đánh tới.

-Minh chủ không được! Tiếng kinh hô từ bốn phương tám hương vang lên, đã có một nửa số người chết trên tay Dương Khai, có thể thấy được thực lực của hắn không phải chuyện đùa, Khúc Tranh giờ này lửa giận công tâm, bất kể hậu quả, mặc kệ hắn và Dương Khai ai mạnh ai yếu, cứ thế xông lên chịu thiệt thòi sẽ là hắn. Nếu không là địch, khẳng định sẽ bị thương. Nếu là giết chết Dương Khai, Tinh Đế Sơn bên kia sẽ truy cứu.

Cho nên lúc Khúc Tranh động thủ trong nháy mắt, thì rất nhiều người liền ngăn cản lại. Lại không làm nên chuyện gì, Khúc Tranh giờ này chỉ muốn đưa Dương Khai vào chỗ chết, vì Khúc Trường Phong báo thù rửa hận, nào còn nghe được người khác khuyên can? Đang ở trên nửa đường, hai chưởng giao thoa, thánh nguyên bàng bạc ngưng tụ thành thực chất, hướng vào đầu Dương Khai chụp xuống.

Dương Khai cười lạnh nhìn hắn, vui mừng không sợ, lật tay đẩy ra một chưởng, chưởng ấn cực lớn theo không khí xuất hiện, đem không gian trước mặt Khúc Tranh hoàn toàn bao trùm, thậm chí tạm thời che phủ toàn bộ ánh sáng trước mắt hắn. Già Thiên Thủ! Khúc Tranh sắc mặt ngưng tụ, hắn mặc dù phẫn nộ tới cực điểm, nhưng thân là một cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, cả đời trải qua rất nhiều trận đấu lớn nhỏ, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu phong phú chí cực, trong khoảnh khắc liền nhận ra chưởng ấn này có lực sát thương cực lớn.

Nhưng không hề có ý tránh né, thánh nguyên bộc phát cuồn cuộn. Năng lượng của hai người chạm nhau tại vị trí trung tâm, ầm ầm tiếng vang không dứt bên tai, chấn động năng lượng tạo thành cơn gió mạnh, hướng bốn phía khuếch tán. Khúc Tranh bị đánh bay trở lại, Dương Khai cũng là lùi lại mười mấy bước. Phen giao phong này, nhưng lại tương xứng!

Phương Bằng đột nhiên biến sắc. Có thể dưới một kích phẫn nộ của Khúc Tranh làm được đến trình độ này, điều đó có nghĩa là thực lực của Dương Khai không hề kém đối phương! Cũng là nói, không hề kém hơn mình. Tiểu tử này, quả nhiên là một quái thai.

-Khúc huynh, bình tĩnh một chút chớ nóng vội! Phương Bằng hét lên một tiếng.

-Người chết không thể sống lại, ngươi hôm nay tức giận cũng không làm nên chuyện gì. Muốn khiến kẻ địch đau khổ. Không phải chỉ có mỗi phương pháp giết hắn. Khúc Tranh nghe vậy, màu đỏ trong mắt dần dần tiêu tan, dường như đã tỉnh ráo lại. Âm lãnh nhìn Dương Khai, nhẹ nhàng hít thở, gật đầu, trầm giọng nói:

-Phương huynh nói đúng, là Khúc mỗ lỗ mãng rồi. Hắn cuối cùng cũng đã phản ứng lại, hành động này lần này không phải là đơn giản giết chết Dương Khai như vậy, mà là phải bắt sống hắn. Trong lúc hai người nói chuyện, Dương Khai thần sắc lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại cố ý như vô ý nhìn lướt qua đám người, một lão giả một thân trường bào màu nâu tóc hoa râm. Người này, chắc chính là lão gia hỏa lúc trước Lương Vĩnh đã nhắc đến.

Chợt vừa nhìn, người này không nổi bật, tùy ý đứng trong đám người, nhưng khi Dương Khai cẩn thận thăm dò, bất ngờ phát hiện lão gia hỏa này có chút không đơn giản. Trên người hắn có một cỗ khí tức khiến mình có chút cố kị. Không dám quan sát quá cẩn thận, miễ cho đánh rắn động cỏ, Dương Khia cũng hiểu được rốt cuộc hắn có bản lĩnh gì khiến mình cố kị. Nhưng nếu dự liệu không sai, lão gia hỏa này phải hẳn là đến từ Tinh Đế Sơn rồi.

Lần này Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông liên thủ đối phó mình, là vì phụng mệnh của Tinh Đế Sơn, với tư cách là người ra lệnh, Tinh Đế Sơn bế đó đương nhiên sẽ phát người đi theo. Hắn che dấu vô cùng hoàn mỹ, nếu Lương Vĩnh không nhắc nhở, Dương Khai cũng sẽ không chú ý đến hắn, danh tiếng của Khúc Tranh và Phương Bằng đã hoàn toàn bao phủ hắn.

-Dương tông chủ quả nhiên là thiếu niên anh hùng, lão hủ bội phục!

Phương Bằng xa xa ôm quyền, sâu trong đáy măt lóe lên một tia thương tiếc cùng phẫn nộ, những người vừa mới bị Dương Khai kéo vào trong trận pháp đánh chết kia, có đến một nửa là thuộc Lôi Đài Tông hắn, trong đó không thiếu cường giả Phản Hư tam tầng cảnh. Cứ vô duyên vô cớ mà chết đi như vậy, Phương Bằng đương nhiên đau lòng.

Qua chiến dịch này, mặc dù nói sẽ không thương gân động cốt, nhưng đối với thực lực của Lôi Đài Tông nhất định có tổn hại. Hơn nữa, tin tức bên này nếu là truyền ra ngoài, uy vọng của Lôi Đài Tông cũng sẽ rớt xuống ngàn trượng.

-Phương tông chủ cho là, những người còn sót lại này của các ngươi có thể bắt được ta? Dương Khai mỉm cười, lạnh nhạt nhìn hắn.

-Ha ha, trước đây Phương mỗ cho rằng không có chút sơ hở nào, nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn của Dương tông chủ, Phương mỗ không dám nghĩ như vậy rồi. Phương Bằng chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

-Phương tông chủ có thể nói như vậy, tự nhiên là không còn gì tốt hơn . Dương Khai hừ lạnh một tiếng.

-Nhưng Phương mỗ mặc dù vô tình cùng Dương tông chủ là địch, nhưng ngươi giết nhiều người như vậy, ta cũng không thể để ngươi cứ như vậy mà đi. Ân, Dương tông chủ xin hãy bình tĩnh một chút chớ nóng vội, trước tiên gặp hai vị bằng hữu đã.

-Hai vị bằng hữu? Dương Khai nhíu mày, bỗng nhiên ý thức được không ổn rồi.

-Dẫn tới đi! Phương Bằng vỗ vỗ tay, vẻ mặt đắc y nhìn Dương Khai.

Theo mệnh lệnh của hắn, ở bên kia cách đó không xa bất ngờ xuất hiện hai đạo ánh sáng cầu vồng, cấp tốc hướng bên này bay tới, đợi đến lúc ánh sáng cầu vồng tản đi, lộ ra hai thân ảnh, Dương Khai không khỏi co rút mi mắt, sắc mặt âm u. Hai đạo thân ảnh trong ánh sáng cầu vồng kia, đúng là Tiền Thông và Phí Chi Đi vào đây cùng mình.

Hai người hiến nhiên trải qua chiến đấu gian khổ, toàn thân vết máu loang lổ, chật vật không chịu nổi. Lúc này thần thái của hai người đều rất uể oải, Tiền Thông vai trái vặn vẹo, rõ ràng là bị đứt, mà Phí Chi Đồ bụng có nhiều lỗ nhỏ, dường như là bị vũ khí sắc bén như kiếm gây thương tích, đang chảy máu róc rách.

Bị người áp đến nơi này, hai người đều bất đắc dĩ nhìn Dương Khai cười khổ. Bọn họ cũng không ngờ rằng sẽ bị người tính kế, hơn nữa là để đối phó Dương Khai! Bất luận là Tiền Thông hay Phí Chi Đồ, đều khinh thường can đảm của Khúc Tranh và Phí Chi Đồ.

Theo đạo lý mà nói, địa vị hai người bọn họ không thấp, Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông sẽ không dễ dàng đắc tội bọn họ, nhưng lần này, có Tinh Đế Sơn làm chủ việc này, Khúc Tranh và Phương Bằng còn cần gì cố kị Ảnh Nguyệt Điện?

-Bị người đánh lén. Tiền Thông mím môi, khô khốc nói. Mặc dù là bị người đánh lén, nhưng thắng làm vua thua làm giặc, lúc này sắc mặt hắn cũng khó coi. Nếu không như vậy, với thực lực hai người hắn và Phí Chi Đồ, sao có thể bị bắt sống?

Đánh không lại, chẳng lẽ còn không chạy thoát sao? Họn ho cũng là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, chính vì nhất thời lơ là, làm người áp chế, mới nháy mắt bị rơi vào thế hạ phong, dẫn đến muốn chạy cũng không có cách nào. Hơn nữa vì đối phó hai người bọn họ, Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông bên này xuất động năm sáu nhân thủ, ra ít địch nhiều, kết quả rõ ràng.

-Đã nhìn ra. Dương Khai khẽ gật đầu,

-Hai vị, không sao chứ?

-Vẫn tốt, tạm thời chưa chết được, chỉ là bị người hạ cấm chế, không cách nào điều động thánh nguyên. Phí Chi Đồ nhếch miệng cười, xem ra thạng thái vẫn không coi là tệ lắm.

-Vậy thì tốt rồi! Dương Khai nhẹ nhàng hít vào một hơi, quay đầu, híp mắt nhìn về phía Phương bằng, thấp giọng nói:

-Phương tông chủ, đây là ý gì!

-Không có gì. Phương Bằng ha ha cười, thần thái thân thiết,

-Chỉ là nghe nói Dương tông chủ tinh thông một chút lực lượng đặc biệt, cho nên sớm có phòng bị mà thôi, nhưng không ngờ thật sự lại có tác dụng. Dường như quan hệ của Dương tông chủ với Tiền trưởng lão và Phí thành chủ không tệ đi? Không biết có vì bọn họ mà thúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net