1551-1600

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương1551 : Trở về Thông Huyền đại lục .

Dương Khai đợi trong chiến hạm cực kỳ bình thản.

Dương Khai đắm chìm trong tìm hiểu bí thuật và tu luyện, thời gian cứ thế trôi qua.

Một ngày kia, có đệ tử tới gõ cửa hồi báo: - Tông chủ, đã tới!

- Đến rồi sao? Dương Khai mở mắt, ánh mắt kích động, thân hình thoắt một cái đã rời khỏi phòng, đi tới đại sảnh.

Lúc này, chiến hạm đang trôi lơ lửng cách một hành tinh tu luyện chừng trăm vạn dặm, không tiếp tục đi tới.

Rất nhiều đệ tử phụ trách điều khiển chiến hạm thấy Dương Khai xuất hiện, đều đồng thời nhìn hắn, chờ đợi mệnh lệnh của hắn.

Không có lệnh của Dương Khai, bọn họ không dám tùy tiện hành động.

Bất quá... đây chính là quê hương của tông chủ sao? Sao có cảm giác như mặt trời sắp lặn vậy?

Các đệ tử nhìn Thông Huyền đại lục trước mặt, vẻ mặt nghi ngờ.

Lúc Dương Khai nhìn thấy Thông Huyền đại lục, sắc mặt cũng hơi trầm xuống.

Trước kia tầm nhìn của hắn không cao, chưa từng thấy những thứ đặc sắc trong Tinh Vực, cũng không biết Thông Huyền đại lục có vấn đề gì, ngược lại, trước kia hắn còn nghĩ Thông Huyền đại lục vô cùng dồi dào, ít nhất thì bên Trung Đô và Thông Huyền đại lục căn bản không thể so sánh được.

Nhưng bây giờ hắn trở về từ Tinh Vực, trải qua mấy chục năm ma luyện, liếc mắt đã nhìn ra vấn đề của Thông Huyền đại lục.

Nó già rồi!

Nó giống một bà lão ở tuổi xế chiều, một loại khí tức thê lương quanh quẩn quanh hành tinh, sắc thái mờ mịt như da đồi mồi, hành tinh này đã tới lúc suy yếu rồi.

Dương Khai bất ngờ.

Lúc trước hắn không biết chuyện này, hoặc là nói trước đó hắn chưa từng có ý thức về vấn đề này.

Xem ra, trên Thông Huyền đại lục, Nhập Thánh Cảnh là cảnh giới đứng đầu cũng không phải không có lý do.

Nó khác với U Ám Tinh, U Ám Tinh có thiên địa linh khí thừa thải, nhưng bị một pháp tắc thiên địa vô hình áp chế, làm cho các võ giả không thể cảm ngộ ảo diệu của Hư Vương Cảnh.

Thông Huyền đại lục không có thiên địa pháp tắc áp chế này, chỉ có điều... thiên địa linh khí mỏng manh, căn bản không thể thỏa mãn nhu cầu để các võ giả tấn thăng tu vi.

Nhập Thánh Cảnh đã là cực hạn.

Lúc này, Dương Khai đã hiểu rõ vấn đề của Thông Huyền đại lục.

- Tông chủ, chúng ta... Một đệ tử nghiêng đầu nhìn hắn, cung kính hỏi ý kiến của hắn.

- Đáp xuống đi. Dương Khai nhẹ nhàng phất tay.

Các đệ tử điều khiển chiến hạm đáp xuống.

Chiến hạm dài mười mấy trượng xuyên qua một tầng mờ mịt, xuyên qua tầng khí quyển của Thông Huyền đại lục, ầm ầm đáp xuống đại lục.

Dương Khai dùng thần niệm quét qua như thủy triều, trong nháy mắt bao phủ phương viên trăm dặm, hắn cần xác định vị trí hiện tại của mình.

Linh khí đạm bạc, lại tràn đầy một chút ma khí.

Nơi này là Ma Cương? Dương Khai nhướng mày.

Trên Thông Huyền đại lục phân làm ba khu vực lớn: Nhân Lĩnh, Ma Cương, Yêu Vực, tam tộc to lớn, trong đó Nhân Lĩnh chiếm diện tích lớn nhất, gần như chiếm cứ bảy thành của Thông Huyền đại lục, thứ hai là Ma Cương, Yêu Vực nhỏ nhất.

Không ngờ vừa về Thông Huyền đại lục, lại tới thẳng Ma Cương, điều này làm Dương Khai có chút bất ngờ.

Bỗng nhiên, Dương Khai ngẩng đầu nhìn sang một hướng.

Khi hắn dùng thần niệm dò xét, phát hiện vài tia sinh mạng khí tức đang xâm nhập, trong đó có một Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh làm Dương Khai cảm thấy quen thuộc, nhưng là người nào thì hắn tạm thời không nhớ ra.

Có thể đạt tu vi Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, cả Ma Cương chỉ có mấy người, hẳn là Ma Tướng nào đó.

Ma tộc có tứ đại Ma Tướng, tất cả đều có tu vi Nhập Thánh Cảnh.

Hiển nhiên đối phương đã phát hiện dấu vết của chiến hạm nên vội tới dò xét.

Sẵn tìm hiểu tin tức từ hắn vậy, Dương Khai nghĩ, nhàn nhạt phân phó: - Các ngươi đợi ở đây, ta đi gặp một người.

Nói xong, thân hình thoắt một cái đã ra khỏi chiến hạm, đứng yên chờ họ tới.

Khoảng cách trăm dặm đối với Dương Khai mà nói chỉ trong nháy mắt, hắn tu luyện lực lượng không gian nên bây giờ có thể đi lại trong khe nứt không gian, không bị không gian ngăn trở.

Nhưng đối với một Ma Tướng có tu vi Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh lại không có bí bảo phi hành hay tăng tốc độ chạy mà nói, mặc dù dùng hết sức cũng mất thời gian uống một chung trà.

Sau một chung trà, trong tầm mắt Dương Khai đã xuất hiện một mảng hắc khí lớn, hắc khí tràn đầy khí tức thô bạo và máu tanh, có mấy thân ảnh ẩn trong đó.

Hắc khí cuồn cuộn, nhanh chóng dừng lại cách Dương Khai hơn trăm trượng.

Mấy thân ảnh dần hiện ra, một người cầm đầu, thân hình khôi ngô, thần sắc dữ tợn, tay cầm một bí bảo hình trường thương, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm.

Lúc này, hắn kinh ngạc nhìn về hướng này, con ngươi đỏ thẫm rung động.

Hắn không thấy Dương Khai, chỉ có điều chiến hạm sau lưng hắn vô cùng quen thuộc, thân là Ma Tướng, đương nhiên hắn biết ở Ma Đô nằm sâu trong lòng đất có một chiếc y như vậy.

Đó là bí bảo phi hành của người Cốt tộc, họ đã tới Thông Huyền đại lục từ rất nhiều năm trước, dường như gọi là chiến hạm.

Nhưng đáng tiếc, chiến hạm đã bị thiên tài tuyệt thế Đại Ma Thần phá hủy, chỉ còn lại một đống phế thải, được xem như chuyện cơ mật bậc nhất, bị phong ấn ở Ma Đô nằm sâu mấy chục ngàn trượng dưới lòng đất.

Chẳng lẽ lại có người hành tinh khác tới Thông Huyền đại lục? Vừa nghĩ vậy, vị Ma Tướng này liền hoảng sợ.

Lần trước xảy ra chuyện này, Đại Ma Thần đã hy sinh thân mình để bảo toàn Thông Huyền đại lục, chuyện này vẫn là niềm kiêu ngạo của người Ma tộc.

Nhưng bây giờ ai có thể ngăn được sóng dữ, bảo toàn Thông Huyền đại lục?

Có lẽ tên Nhân tộc năm đó có năng lực này, dù sao lúc Cốt tộc lại gây sóng gió lần nữa, tam tộc của Thông Huyền đại lục dưới sự hướng dẫn của hắn, đã liên thủ đánh bại Cốt tộc.

Nhưng nghe nói hơn 30 năm trước, hắn đã rời khỏi Thông Huyền đại lục, đến nay không có tin tức gì, không biết sống chết ra sao.

Từng ý nghĩ xẹt qua, tuy vậy vị Ma Tướng này gặp nguy không loạn, hiểu rõ bản chất hiếu chiến của người Ma tộc, dời tầm mắt sang Dương Khai.

Ngay sau đó, hắn liền giật mình, giống như gặp ma giữa ban ngày, há to miệng, tay chỉ Dương Khai: - Ngươi... ngươi...

Hắn không tin vào mắt mình.

- Ma Tướng Mông Qua, ha ha, nhiều năm không gặp, Mông huynh vẫn mạnh khỏe chứ? Dương Khai toét miệng cười.

- Ngươi là Dương thánh chủ? Con ngươi của Mông Qua muốn lọt ra ngoài, không ngờ người trên chiến hạm lại là chủ nhân Cửu Thiên Thánh Địa.

Chính là thanh niên Nhân tộc đã biến mất hơn 30 năm trước.

Năm đó Cốt tộc sống lại, tam tộc liên thủ, Mông Qua và Dương Khai đã từng kề vai chiến đấu, đương nhiên là nhớ mặt Dương Khai, bây giờ nghe tiếng của hắn, càng xác định là đúng.

Không ngờ lại là hắn.

Chuyện này thật khó tin, người này biến mất hơn ba mươi năm, vừa xuất hiện lại ngồi trên một chiến hạm như vậy, những năm này hắn đi đâu? Nghe nói hắn rời khỏi Thông Huyền đại lục, xông vào Tinh Vực, chẳng lẽ đã thành công?

Vừa nghĩ vậy, Mông Qua rung động, ánh mắt ngây ra.

- Không sai, chính là Dương mỗ, Mông huynh không nhận ra ta sao?

Dương Khai cười ha ha.

- Sao không nhận ra chứ. Mông Qua loạng choạng. - Tuy nhiều năm không gặp, nhưng oai hùng của Dương thánh chủ, bản tướng không bao giờ quên.

- A, mấy năm nay Trường Uyên có tốt không? Dương Khai lại hỏi.

- Ngươi hỏi Ma Tôn đại nhân? Mông Qua nhướng mày, nét mặt bất mãn, Trường Uyên là Ma Tôn của Ma tộc, là tối cường giả đứng đầu Thông Huyền đại lục, mặc dù thực lực của Dương Khai không tầm thường, lại là chủ nhân Cửu Thiên Thánh Địa, nói đến cùng cũng chỉ ngang hàng với Ma Tôn đại nhân, cho dù là lễ tiết hay gì đó, cũng không nên gọi thẳng tên.

Tiểu tử này khẩu khí rất ngông cuồng nha, bộ dạng như trưởng bối hỏi thăm hậu bối, Mông Qua có chút bất bình.

Không nóng không lạnh nói: - Làm phiền Dương tông chủ lo lắng, tôn thượng vẫn mạnh khỏe, những năm gần đây bế quan ở Ma Đô tìm hiểu đại đạo.

Vừa nói vừa quét thần niệm qua người Dương Khai, hắn rất muốn biết sau mấy chục năm, tu vi của thanh niên Nhân tộc này đã đạt tới trình độ nào.

Nếu như mình nhớ không lầm, năm đó lúc hắn rời đi hẳn là Nhập Thánh nhất tầng cảnh, mấy chục năm sau, với tư chất của hắn chắc cũng đạt Nhập Thánh tam tầng cảnh.

Vừa quét qua, sắc mặt Mông Qua đại biến.

Hắn bất ngờ phát hiện, bản thân không nhìn ra tu vi của Dương Khai, thần niệm quét qua người hắn, giống như đá chìm đáy biển, không có chút gợn sóng.

Làm sao có thể? Mông Qua giật mình, mắt trợn trừng.

Hắn có tu vi Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, cho dù Dương Khai đạt Nhập Thánh tam tầng cảnh, cũng không thoát được thần niệm của hắn.

Cho dù là Đại Ma Thần đã từng đạt tới Thánh Vương Cảnh trong truyền thuyết cũng không được.

Chẳng lẽ nói... tiểu tử này đã đến cảnh giới ấy, thậm chí còn cao hơn?

Vừa nghĩ vậy, Mông Qua giật giật, ánh mắt hoảng sợ, mím môi, khô khốc nói: - Dương thánh chủ hiện giờ... là cảnh giới gì?

- Cảnh giới gì? Dương Khai nhướng mày, hành động của Mông Qua hắn biết rõ, nhưng không trách tội, người Ma tộc là như vậy, ai cũng bướng bỉnh bất khuất, bản tính đã vậy, trầm ngâm một chút rồi nói: - Cảnh giới gì tạm thời không thể nói rõ, có cơ hội ngươi sẽ biết, đúng rồi, ngươi đi Ma Đô một chuyến, gọi Trường Uyên đến Cửu Thiên Thánh Địa gặp ta, ta vừa trở về, sẽ lập tức đi Cửu Thiên Thánh Địa.

Mông Qua nuốt nước miếng, vẻ mặt bướng bỉnh dần thu liễm, như mãnh thú bị hàng phục.

Lần này hắn rất thức thời không để ý giọng điệu sai khiến của Dương Khai, hắn mơ hồ đoán được Dương Khai đã đạt tới trình độ cách mình một trời một vực, suy đoán này làm hắn sợ hãi, đồng thời còn có một chút phấn chấn kỳ lạ.

- Dương thánh chủ yên tâm, bản tướng sẽ đi Ma Đô ngay, báo tin này cho tôn thượng. Mông Qua trầm giọng nói.

- À, ngoài ra còn có một chuyện. Dương Khai sờ lỗ mũi. - Cửu Thiên Thánh Địa ở hướng nào?

Mông Qua ngạc nhiên, chỉ tay một cái.

- Cảm tạ. Dương Khai cười nhạt, thân hình lắc lư đã biến mất không thấy, một lát sau, chiến hạm đen như mực khẽ run lên, bỗng nhiên biến mất khỏi tầm mắt Mông Qua.

- Đại nhân, tiểu tử Nhân tộc kia là ai a, sao dám lớn lối như vậy, không coi ngài vào đâu. Một người Ma tộc đi theo Mông Qua đến đây bất mãn nói.

Chương 1552 : Không nhận ra ta?

Tuy rằng năm đó sau khi Cốt tộc sống lại, tam tộc liên thủ chống địch, quan hệ giữa tam tộc hòa thuận hơn nhiều, nhưng không có nghĩa là không còn phân tranh, nhất là tranh đoạt tài nguyên tu luyện, thường thường đều ra hết sức.

Chỉ có điều không còn xem nhau là tử thủ nữa.

Nhân tộc không dám tự tiện xông vào Ma Cương.

Bây giờ bỗng xuất hiện một thanh niên Nhân tộc, chẳng những không coi Mông Qua đại nhân vào đâu, lại to gan lớn mật gọi thẳng tục danh của Ma Tôn, điều này làm cho mấy người Ma tộc rất bất mãn.

Nếu không phải có Mông Qua ở đây, chỉ sợ bọn họ đã lập tức tấn công, bắt thanh niên Nhân tộc kia phải trả giả thật lớn.

- Im miệng! Mông Qua khẽ quát. - Người kia... các ngươi không chọc nổi, bản tướng cũng không chọc nổi, tôn thượng... chỉ sợ cũng không chọc nổi, đừng có nói sau lưng hắn như vậy!

- Cái gì? Tôn thượng cũng không chọc nổi?

Mấy người Ma tộc cả kinh, cả người run rẩy. - Rốt cuộc hắn có lai lịch gì a?

- Tên của hắn, có lẽ các ngươi đã nghe qua. Mông Qua nhíu mày. - Hắn chính là chủ nhân của Cửu Thiên Thánh Địa, Dương Khai!

Mấy người Ma tộc liền biến sắc, quả nhiên đều im lặng.

Bây giờ trên Thông Huyền đại lục, Cửu Thiên Thánh Địa một mình độc quyền, đứng sừng sững trên tam tộc, trong Thánh địa có vô số cao thủ Nhập Thánh Cảnh, không thế lực nào có thể so sánh.

Tuy rằng mấy năm nay Cửu Thiên Thánh Địa rất có danh tiếng, nhưng vẫn không có tin tức gì về Thánh chủ của họ.

Không ngờ thanh niên lúc nãy lại là chủ nhân của Cửu Thiên Thánh Địa.

- Thời tiết thay đổi rồi. Mông Qua nhìn bầu trời mờ mịt, than một tiếng, sau đó xoay người, bay tới Ma Đô.

Hắn phải nhanh chóng báo tin Dương Khai trở về cho Ma Tôn Trường Uyên.

..

Cửu Thiên Thánh Địa, 9 đỉnh núi tạo thành đại trận thiên nhiên, trên Thông Huyền đại lục, Cửu Thiên Thánh Địa được hưởng danh dự tối cao, trong Thánh là vô số cường giả, mặc dù mấy năm nay không thu đệ tử, nhưng nhân khẩu thịnh vượng, tài phú không thiếu.

Nguyên nhân chủ yếu không đơn thuần vì Cửu Thiên Thánh Địa có thế lực hùng hậu, có quan hệ thân mật với các thế lực lớn của Nhân tộc, còn vì nơi đây có thuật luyện đan vang danh thiên hạ.

Hàng năm đều có vài vị tông sư đứng đầu về luyện đan trấn giữ chỗ này.

Các võ giả mang vật liệu tới đây luyện đan, trên cơ bản không có khả năng thất bại, chỉ cần thanh toán thù lao và vật liệu, chờ mấy ngày sẽ có người mang linh đan tới.

Chỉ dựa vào điều này, Cửu Thiên Thánh Địa không cần lo lắng chuyện tài nguyên tu luyện.

Khu vực ngoài 9 ngọn núi của Thánh địa, một đám người xếp hàng dài mấy dặm như một con rồng, đó là những võ giả đủ mọi tu vi đang chờ luyện đan sư của Thánh địa luyện đan, thỉnh thoảng có thêm võ giả gia nhập vào hàng người.

Tuy đông người nhưng không rối loạn, mỗi người đều yên phận, tự giác xếp hàng, không vì thực lực cao hơn người khác mà chen hàng.

Phàm những người dám làm như vậy đều đã bị giáo huấn.

Trong những võ giả đang xếp hàng, người dài nhất đã là một tháng, nhưng không ai có biểu hiện mất kiên nhẫn, đều mong đợi đứng chờ, chờ người của Cửu Thiên Thánh Địa gọi tới giao vật liệu.

Trong lúc nhàm chán, những võ giả này cũng châu đầu vào nhau, xì xào bàn tán, hoặc trao đổi tình báo, hoặc trò chuyện linh tinh, thời gian trôi qua rất nhanh.

Một ngày kia, bỗng có một thanh niên thân hình khôi ngô, con ngươi lộ tinh quang, bộ dáng như ông lão nhà quê đi tới 9 ngọn núi, ánh mắt quan sát bốn phía, chậc chậc lấy làm kỳ lạ, ánh mắt mơ hồ như đang nhớ lại điều gì.

Khi gặp hàng người đang xếp hàng, hồi ức càng thêm rõ ràng.

- Nơi này vẫn như vậy a.

Dương Khai toét miệng cười, vừa đi về phía trước vừa hăng hái quan sát những võ giả tới cầu đan.

Năm đó lúc hắn còn ở Cửu Thiên Thánh Địa, bên ngoài Thánh địa cũng có quang cảnh như vậy.

Không ngờ sau mấy thập niên, cảnh tượng này vẫn vậy, chỉ khác ở chỗ những người cầu đan.

- Này, tiểu tử, ngươi muốn làm gì? Bỗng trong đám người có tiếng gầm.

Dương Khai quay đầu nhìn lại, phát hiện một đại hán trợn mắt nhìn mình.

- Tiểu tử này ở đâu ra, muốn chen ngang à?

- Người trẻ tuổi, muốn sống thì ngoan ngoãn ra sau chờ, đừng cho là mình tài giỏi, người tới đây phải tuân thủ quy củ.

- Hừ, nếu hắn dám chen ngang, lão tử vặn đầu hắn!

- Tiểu tử, ngoan ngoãn ra sau xếp hàng đi, người không tuân quy củ mà bị người của Cửu Thiên Thánh Địa phát hiện chỉ bị giáo huấn một trận, nhưng nếu chọc giận những người này, kết cục sẽ rất khó coi a.

Dương Khai còn chưa kịp nói gì, đám người đã ầm ĩ lên, rối rít khuyên can hành vi của hắn, cũng có nhiều ánh mắt khinh bỉ và thương hại.

Dường như hậu quả của Dương Khai sẽ rất khó coi.

- Ta không phải đi cầu đan. Dương Khai sờ lỗ mũi.

- Người nào chen ngang cũng nói như vậy, tiểu tử, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, muốn đại gia giáo huấn ngươi hả? Đại hán lúc nãy hừ lạnh, hai tay nắm chặt đấm vào ngực, gương mặt bất thiện nhìn Dương Khai.

- Thật sự ta không tới cầu đan. Dương Khai bất đắc dĩ.

- Vậy ngươi tới làm gì? Đại hán kia không buông tha, ánh mắt hùng hổ, dường như nếu Dương Khai không nói rõ sẽ không từ bỏ ý đồ.

- Ta về nhà a, ta là người của Cửu Thiên Thánh Địa.

Dương Khai hít mũi.

- Ngươi sao? Đại hán kia nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, gương mặt khó tin, bỗng nhiên vẫy tay, thét: - Vị huynh đệ này, làm phiền ngươi tới đây chút.

Bên kia có một võ giả, dường như đang đi tuần, nghe tiếng la lập tức chạy tới, đảo mắt cau mày nói: - Làm gì? Lại có người không tuân theo quy củ?

- Hắc hắc, vị huynh đệ này, ngươi xem người này, hắn nói mình là người của Thánh địa, ta thì thấy có vẻ hắn muốn chen ngang, huynh đệ xem xem hắn có phải người của Thánh địa không. Đại hán chỉ vào Dương Khai, nói với đệ tử Cửu Thiên Thánh Địa.

Đệ tử kia nghe vậy, nhìn Dương Khai, cẩn thận quan sát, lắc đầu nói: - Chưa từng thấy qua người này, hơn nữa. y phục của đệ tử Thánh sẽ có dấu hiệu của Thánh địa.

Nói xong, hắn chỉ vào ngực mình.

- Quả nhiên, tiểu tử này chỉ nói xằng. Đại hán hả hê nhìn Dương Khai.

- Giả mạo đệ tử Thánh địa, ngươi chết chắc rồi.

- Ngươi không nhận ra ta? Dương Khai nhìn đệ tử kia hỏi.

- Ta phải biết ngươi sao? Đối phương không đáp mà hỏi ngược lại.

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu: - Nhìn ngươi tuổi không lớn lắm, chắc mới gia nhập Thánh địa không lâu, à, hôm nay trưởng lão nào thủ vệ ở đây?

Nghe hắn hỏi vậy, đệ tử kia liền giật mình, không biết Dương Khai ăn nói ba hoa hay thật sự có quan hệ với Thánh địa.

Tuy hắn lớn lên ở Thánh địa, nhưng giờ chỉ mới 25, 26 mà thôi, lúc Dương Khai còn ở Thánh địa, hắn còn chưa được sinh ra, đương nhiên chưa tứng thấy mặt Dương Khai.

Trong lòng kinh nghi, đệ tử này cũng không dám sơ suất, vội vàng nói: - Là Sử trưởng lão trấn giữ.

- Sử trưởng lão?

Dương Khai nhướng mày, trong ký ức hiện ra một bóng người, khẽ mỉm cười: - Là Sử Khôn?

- Đúng vậy. Đệ tử kia sợ hãi, thực không rõ lai lịch của Dương Khai, lại dám gọi thẳng tục danh của Sử trưởng lão, hơn nữa nghe giọng điệu của hắn dường như rất quen thuộc với trưởng lão.

- Dẫn ta đi gặp hắn, hắn sẽ nhận ra ta. Dương Khai tùy ý nói, nhưng nhanh chóng đổi chủ ý: - À thôi, tự ta đi được rồi.

Dứt lời, bỗng nhiên thân hình của hắn biến mất.

Một đám người đều trợn mắt, gương mặt kinh hãi.

- Người đâu? Tên kia chạy đi đâu vậy? Đại hán lúc nãy nhìn quanh, nhưng thủy chung không thấy thân ảnh của Dương Khai, không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Hắn nghĩ là mình gặp quỷ.

Những người khác cũng vậy, nhất thời cảm thấy lạnh từ đầu tới chân.

Cách đó không xa có một tòa lương đình, lúc này Sử Khôn đang ngồi xếp bằng, dường như đang tìm hiểu cái gì.

Bỗng nhiên, Sử Khôn cảm ứng được gì đó, vội vàng mở mắt ra, quát lên: - To gan!

Hắn phát hiện có người xông vào lương đình.

Hắn là trưởng lão Thánh địa, trấn giữ ở chỗ này để duy trì trật tự, các đệ tử chưa qua bẩm báo, tuyệt đối không được tới quấy rầy hắn, không ngờ lại có kẻ không có mắt, dám tới đây lúc hắn đang nghiên cứu bí thuật.

Sử Khôn giận dữ.

May mà không phải thời khắc mấu chốt, nếu không rất có thể bị tẩu hỏa nhập ma.

Miệng quát lên, ánh mắt nhìn về phía phát ra động tĩnh.

Vừa nhìn thấy người đó, Sử Khôn há to miệng, sững sờ.

Dương Khai cười tủm tỉm nhìn hắn:

- Nhiều năm không thấy, tánh khí của Sử trưởng lão càng nóng nha!

- Thánh... Thánh chủ? Sử Khôn thất thanh, không ngờ người quấy rầy mình lại là Thánh chủ đã biến mất mấy chục năm.

Vừa thấy Dương Khai, Sử Khôn không thể tin được, hắn dùng sức dụi mắt, lại nhìn thì thấy quả thật là Thánh chủ.

Tuy rằng mấy chục năm không gặp, nhưng Thánh chủ vẫn trẻ như xưa, dường như thời gian không thể để lại dấu vết lên người hắn.

Sử Khôn kích động, thân thể run rẩy.

- Không tệ không tệ, ngươi cũng đạt tu vi Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, xem ra những năm này sống không uổng. Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, liếc một cái đã nhìn thấu cảnh giới của Sử Khôn.

- Thuộc hạ Sử Khôn, tham kiến Thánh chủ, cung nghênh Thánh chủ trở về! Sử Khôn vội vàng nửa quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói, ngữ khí kích động.

- Đứng lên đi. Dương Khai phất tay.

Sử Khôn bò dậy, vẫn không dám tin nhìn Dương Khai, giống như mình đang nằm mơ, mím môi một cái, chần chờ nói: - Thánh chủ, thật sự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net